Nữ chính được cha mẹ mình đưa về nhà trong tình trạng vẫn còn mơ hồ nửa tỉnh nửa mê.
Đến khi Long Thi Tịnh hoàn toàn tỉnh táo, cô ta lúc đấy giống như vừa thoát khỏi cơn ác mộng mà ngồi bật dậy khỏi giường và thở dốc một cách nặng nề. Chẳng những thế, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra, hạt lớn hạt nhỏ mồ hôi cứ thế đua nhau rớt xuống thấm ướt đẫm trán của nữ chính.
Long Thi Tịnh tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhận ra đây chính là phòng mình, và trong giây lát những hình ảnh đáng sợ như một cơn giấc mộng kinh hoàng bỗng chốc lại hiện lên một cách rõ ràng khiến cho cô trở nên hoảng loạn la hét như một người điên, sau đó là liền vung tay xô đổ hết những đồ trang trí trong phòng.
Nghe âm thanh loảng xoảng vang lên liên hồi ở phòng nữ chính nên Lạc Kỳ cùng Long Cẩm Vân cũng hoảng hốt nhanh chân chạy sang xem.
Vừa bước vào phòng của Long Thi Tịnh, căn phòng ngày trước được bày trí như một căn phòng hoàng gia dành cho công chúa, thì nay nó đã trở nên hỗn loạn như bãi chiến trường.
Và ở giữa bãi chiến trường ấy, nữ chính Long Thi Tịnh đứng ở giữa phòng từ từ ngồi thụp xuống rồi khóc rống lên.
Nhìn thấy dáng vẻ khi này của con gái thì phận làm cha mẹ nào mà không đau lòng, Lạc Kỳ khi này cũng khóc theo con gái rồi mau mau chạy đến ôm lấy cô mà dỗ dành.
“Con gái không sao, không sao đâu, có mẹ ở đây!” Lạc Kỳ vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Quân, Quân Dao, Long Quân Dao, nó về rồi! Nó vẫn còn sống! Nó về rồi! Nó về trả thù rồi! Không! Không! Mẹ, là Quân Dao, là chị hai, chính là cô ta, con dị nhân kinh tởm ấy quay về rồi. Nó là muốn trả thù con, bởi vì con đã đẩy nó xuống núi. Nó chính là muốn trả thù con!” Long Thi Tịnh nói năng hỗn loạn điên cuồng lay mạnh thân thể của Lạc Kỳ.
Trong lúc nữ chính vẫn còn đang hoảng loạn phát cuồng với Lạc Kỳ, thì Long Cẩm Vân lại từ bên ngoài chạy vào cùng với vị quản gia.
Người quản gia tay xách theo một cái hòm nhỏ có dấu thập đỏ, sau đó ông ta lấy một ống kim ra rồi ra hiệu cho mấy người làm giữ chặt lấy nữ chính, còn ông ta bắt đầu dùng kim tiêm thuốc cho Long Thi Tịnh.
Sau khi được tiêm thuốc, vài phút sau nữ chính cũng dịu lại mà không còn la hét nữa và từ từ rơi vào giấc ngủ.
“Lão gia, tôi đã tiêm thuốc an thần cho tiểu thư, chắc qua ngày hôm sau sẽ ổn. Nếu ngày hôm sau cô ấy vẫn như thế thì đành tiêm thêm một liều giúp cho cô ấy bình tĩnh lại, sau đó thì mau chóng đưa cô ấy vào bệnh viện vẫn là tốt nhất.” Vị quản gia vừa nói vừa cất đồ trở lại hòm.
Long Cẩm Vân nghe những lời vị quản gia nói xong thì liền bước đến ôm nữ chính về giường.
Sau khi giải quyết xong về phần nữ chính thì ai nấy đều cũng đã mệt lả người.
Lạc Kỳ cùng Long Cẩm Vân quay về phòng ngủ, thế nhưng cả đêm đó hai người hoàn toàn không thể ngon giấc được.
Nhất là Lạc Kỳ, bà ta khi này như người mất hồn mà ngồi thẩn thờ nhìn vào khoảng không và không ngừng nhớ lại người con gái nọ.
Long Cẩm Vân thấy vợ không ngủ nên cũng đành thức cùng bà, hai người cứ như thế im lặng ngồi trong đêm.
Duy trì im lặng được một lúc thì bỗng Lạc Kỳ đứng bật dậy tiến đến cái tủ chứa đồ rồi lấy ra một quyển album cũ kỹ.
Bà ta khi này lật lật cuốn album sau đó thì dừng động tác lại, Lạc Kỳ đứng đơ người nhìn chăm chăm quyển hình ảnh được một hồi, rồi mới lấy một tấm ảnh từ trong đấy ra.
Lạc Kỳ lảo đảo đứng không vững nhưng cố gượng đi đến gần chỗ của Long Cẩm Vân và nói:
“Cái người ở trong buổi tiệc tự xưng là Quân Dao họ Lưu ấy, cô ta chính là người lần trước ở tiệc sinh nhật của Thi Tịnh, người mà em đã nói với anh. Em luôn cảm thấy người này nhìn rất quen mắt và giờ em biết vì sao lại như thế rồi...”
“Hả, vì sao?” Long Cẩm Vân đưa tay đỡ trán có chút mệt mỏi hỏi lại.
Không đáp lời chồng mình, Lạc Kỳ chỉ đơn giản giơ tấm ảnh trong tay đến trước tầm mắt của Long Cẩm Vân. Tay cầm tấm ảnh của bà chợt hơi run lên rồi cất giọng:
“Cô ta chính là nhìn rất giống em khi còn trẻ!”
Vừa nghe đến đó thì bao nhiêu mệt mỏi của Long Cẩm Vân cũng tự nhiên bị đánh tan mất bởi sự kinh ngạc lẫn kinh hãi.
Ông ta không dám tin giật lấy tấm ảnh trong tay vợ mà xem.
Đúng! Nhìn người kia so với vợ ông ta hồi còn trẻ rất có nét giống nhau, ít nhất là 8 trên 10 phần. Lẽ nào...
Long Cẩm Vân cùng Lạc Kỳ không hẹn mà giao mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Chỉ trong có một đêm nhưng lại xảy ra quá nhiều sự việc khiến cho hai người họ không tài nào có thể tiếp nhận hết được.
“Anh à, khi nãy Tịnh nhi cũng có nói gì mà ‘Quân Dao trở về’, chẳng lẽ thực sự...” Lạc Kỳ nhỏ giọng hỏi dò xét.
“Để anh xem xét lại!” Long Cẩm Vân biểu tình mờ mịt đáp lời vợ.
----------------
P.S: Có thể tuần sau sẽ không có chương mới nhe mọi người. Tại tuần sau tui phải thi nên không có thời gian, với lại cái lap của tui dạo này bị bệnh rồi nên phải đem nó đi khám. Mong mọi người thông cảm! Cảm ơn mọi người nhiều!