Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cô nhớ lại lời nói của Vân Nặc trong giấc mơ..
"Chị chỉ cầu xin ông trời đừng mang chị đi quá sớm, cho chị sống lâu thêm một ngày, như vậy có thể tiếp tục đảm nhận những chức trách của Vân gia, để số mệnh có thể buông tha em.."
"Hề Hề, thật xin lỗi em.."
"Chị đã tận lực rồi.. chị thật sự.. sống không nổi nữa.."
Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ngực mình, trái tim nơi đó đang đập liên hồi, không khí dường như nóng hơn một chút. Đây là lần đầu tiên từ chính miệng của Mặc Tử Hân mà cô có thể xác minh được những điều Vân Nặc từng nói. Loại cảm giác này.. thật là ngũ vị tạp trần!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
(*) Ngũ vị tạp trần: Ý nói nhiều cảm xúc khó tả.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt, yên lặng nhớ đến người chị từ khi sinh ra đã bị ngăn cách, bây giờ lại âm dương cách trở, dường như cảm thấy được người chị này luôn yêu thương và bao dung cô.
Chị ơi, cảm ơn chị!
"Tôi năm đó theo đuổi Vân Nặc, một phần bởi vì linh hồn của tôi bị cô ấy hấp dẫn, và một phần vì tổ huấn của Mặc gia. Nhưng khi đối mặt với em, tôi chưa từng nghĩ tới tổ huấn của gia tộc." Mặc Tử Hân nói tới đây bỗng nhiên im bặt.
Lời còn lại dù không nói thì người nghe cũng đều hiểu..
Cố Hề Hề dời tầm mắt của mình sang hướng khác để không nhìn thấy ánh mắt đối phương, bởi vì mặc cho tình cảm của đối phương ra sao thì cô đều không muốn đáp lại!
Trái tim của cô đã trao cho Doãn Tư Thần, sao còn có thể phân chia cho người đàn ông khác? Cho dù là vì tổ huấn.. dựa vào tổ huấn thì sẽ như thế nào được chứ?
Cuối cùng xe đã tới cổng Vân gia, người hầu bước tới dìu cô xuống xe.
Phía sau liền vang lên thanh âm của Mặc Tử Hân: "Hề Hề, tôi sẽ không bức ép em làm bất cứ chuyện gì! Tôi sẽ chờ em, bất cứ khi nào, dù có muộn màng bao lâu đi nữa thì tôi vẫn chờ em. Lời vừa rồi của tôi là thật lòng, tôi thích em là vì số mệnh, chứ không phải vì thân phận Vân gia nhị tiểu thư!"
Thân thể Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, nhưng cô không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Nếu đã chú định không thể đáp lại tình cảm, vậy thì ngay từ đầu không nên tỏ thái độ mập mờ, không thể tỏ ra thương hại đối phương. Tình yêu không thể so với những thứ khác, đó là nơi duy nhất không thể tồn tại sự thương hại!
Mặc Tử Hân nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, đôi mắt màu lam trở nên thâm thúy như biển cả..
Cố Hề Hề, tôi sẽ không từ bỏ em! Kiếp trước kiếp này, em còn thiếu tôi một lời giải thích!
Đi vào cổng Vân gia, Cố Hề Hề chậm rãi rảo bước hướng về nhà thờ tổ, lần cuối cùng đến đây cô lấy thân phận là con gái nuôi, còn ngày hôm nay khi trở về thì cô mang theo thân phận là con gái ruột của Vân gia!
Vân lão gia và Vân phu nhân không ở cửa nghênh đón mà chờ sẵn ở bên phía nhà thờ tổ. Từ xa thì Cố Hề Hề đã nhìn thấy hai người, trên gương mặt họ mang theo sự nôn nóng khẩn trương.
Vừa nhìn thấy Cố Hề Hề, Vân phu nhân không còn kiềm nén được nữa, bà tiến lên một bước ôm lấy Cố Hề Hề vào lòng mà khóc nức nở thất thanh.
Thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, bà đã có cảm giác thân quen dai diết, hóa ra đây chính là con gái ruột của bà.. Bắt đầu từ khi biết Cố Hề Hề là đứa bé năm xưa thì cảm xúc trong lòng Vân phu nhân không còn khống chế được nữa!
Bà không phải không oán hận, nhưng oán hận thì có ích gì chứ? Con gái của bà lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực đến vậy, giờ ai có thể đền bù được chứ?
Vân lão gia đứng một bên, thần sắc phức tạp nhìn vợ và con gái, ông nhịn không được mà trộm lấy áo lau mặt, gạt đi nước mắt còn vương trên khoé.
Cố Hề Hề duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Vân phu nhân, an ủi bà: "Mẹ, con đã trở về."
Một tiếng mẹ này, Vân phu nhân nghe thấy mà tan nát cõi lòng! Đây là con gái của bà!
Bà tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn thương con gái bà! Bà đã mất đi một đứa con gái, không bao giờ có thể mất thêm một đứa con nữa!
Vân phu nhân buông lỏng Cố Hề Hề ra, bà lấy tay gạt đi nước mắt, bất chấp lôi kéo Cố Hề Hề rời đi: "Hề Hề, chúng ta đi! Cái nhà này chúng ta từ bỏ! Mẹ đã kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần, bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái là con, dù thế nào mẹ cũng không để bất kỳ ai tổn hại đến con! Chúng ta đi, mẹ sẽ ly hôn với ba của con, chúng ta sẽ không còn là người của Vân gia nữa! Chúng ta rời khỏi nơi này, mặc kệ những tổ huấn đáng ghét kia vứt xuống địa ngục đi!"
Đáy lòng Cố Hề Hề rung động, hốc mắt dường như đỏ lên, cô đương nhiên biết tình cảm giữa ba và mẹ của cô thắm thiết nhường nào.. vậy mà bây giờ vì muốn bảo vệ cho cô mà mẹ sẵn sàng ly hôn với ba, phần tâm tư này sao cô lại không hiểu?
Nhưng, cô lần này trở về là muốn báo đáp ơn dưỡng dục của Giản Tiếu! Cô không thể bỏ đi!
Cố Hề Hề nắm lấy tay Vân phu nhân, vừa khóc vừa nói: "Mẹ, con không thể đi! Mẹ nuôi Giản Tiếu vì nuôi con khôn lớn đã chịu biết bao nhiêu ủy khuất, cuộc sống trước đây dù không dễ dàng nhưng bà ấy vẫn không từ bỏ con. Con không thể làm một người bất nghĩa bất hiếu được. Nếu con bỏ đi mà không màng đến sống chết của mẹ nuôi thì cả quãng đời còn lại con sẽ không thể sống yên ổn!"
Vân phu nhân quay đầu trừng mắt oán hận nhìn chồng mình!
Vân lão gia lúc này vô cùng khổ sở, ông há miệng thở dốc vì xúc động, ông muốn bước tới ôm lấy con gái ruột của mình vào lòng nhưng lại không dám, bởi vì thủ phạm của mọi chuyện, gây ra cuộc diện đau lòng này chính là mẹ ông – Vân lão phu nhân!
Cố Hề Hề hướng về phía Vân lão gia gật đầu: "Ba, bà nội đang ở đâu? Con muốn nói chuyện riêng với bà nội một chút?"
Vân lão gia gật đầu: "Bà nội con đang ở bên trong, bà chờ con đã lâu rồi."
"Vâng ạ. "Cố Hề Hề lau vội nước mắt trên mặt, cô vỗ vỗ mu bàn tay của Vân phu nhân, giọng nói tuy nhẹ nhàng mà kiên định:" Con lần này trở về là phải đưa ra một quyết định. Con là con gái của Vân gia, điều này mặc kệ con phủ nhận như thế nào vẫn không thể thay đổi được! Tổ huấn của Vân gia, chị Nặc Nặc không thể đảm nhiệm được, tất nhiên sẽ tới phiên con. Không sao đâu, con có thể giải quyết được! "
Cố Hề Hề dùng ánh mắt để an ủi vợ chồng Vân lão gia, rồi chậm rãi bước vào trong tổ từ.
Nhà thờ tổ của Vân gia có phong cách rất giống với thôn Viễn Sơn, chỉ khác ở chỗ nhà thờ tổ của Vân gia là một tứ hợp viện (*). Cố Hề Hề chậm rãi bước vào, nhìn trước mắt chỉ thấy một màu xanh um, ở phương Bắc mùa gió tuyết đã bay khắp nơi nhưng nơi này vẫn đang là mùa xuân về hoa đua nở.
(*) Tứ hợp viện: Còn gọi là Tứ hợp phòng, là một lối kiến trúc truyền thống của dân tộc Hán ở Trung Quốc. Với bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn, thông thường nhà chính sẽ nằm ở hướng Bắc, nhà ngang nằm ở hai hướng Đông – Tây và nhà còn lại nằm đối diện nhà chính. Bốn phía bao quanh là nhà, và sân vườn ở giữa.
Cố Hề Hề hít sâu một hơi, tiếp tục bước về phía trước, đi chưa được mấy bước thì lại có người cúi đầu hành lễ, cô chỉ thoáng gật đầu, không hề đáp lại. Nếu cô chỉ dừng lại một bước sợ nỗi lòng lại càng kiên cố thêm một phần.
Lúc Cố Hề Hề đến được cửa chính của nhà thờ tổ thì đã thấy Vân lão phu nhân đang quỳ gối trước vô số bài vị.
" Quỳ xuống đi, đây đều là bài vị của liệt tổ liệt tông Vân gia. "Vân lão phu nhân nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, bà không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:" Liệt tổ liệt tông Vân gia, con đã đem truyền nhân thứ 1111 của Vân gia đến. "
Cố Hề Hề không nói gì, cô chờ người hầu chuẩn bị đệm thì chậm rãi quỳ xuống, thực hiện nghi lễ tương tự Vân lão phu nhân, quỳ lạy bài vị tổ tiên Vân gia.
" Nếu con đã trở lại, vậy cũng nên sửa họ, khôi phục lại thân phận Vân Hề đi. "Vân lão phu nhân điềm đạm nói:" Bà sẽ đem tên của con ghi trên gia phả.. "
" Khoan đã. "Cố Hề Hề quỳ lạy xong, chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Vân lão phu nhân:" Tôi còn chuyện chưa nói xong. "
Đáy mắt Vân lão phu nhân như ẩn hiện một tia tàn khốc:" Con muốn trước mặt liệt tổ liệt tông mà cùng bà kì kèo mặc cả sao? "
" Đúng vậy, tôi chính là muốn trước mặt tổ tông Vân gia mặc cả với bà nội! "Cố Hề Hề nói năng khí phách:" Trước khi nói đến chuyện kì kèo mặc cả, tôi có phải nên ở trước mặt tổ tiên hội báo một chút, bà nội tốt của tôi đã vì Vân gia mà ngụy trang, đem con cháu của Vân gia chỉ vừa lọt lòng mà bỏ ở một nơi xa cách ngàn dặm, thay vào đó bằng một đứa bé chết yểu? Sau đó mặc cho cháu ruột của mình tự sinh tự diệt mà không hề để tâm? Nếu tổ tiên vẫn cảm thấy những điều bà nội làm là đúng, như vậy thì tôi chẳng thể nói gì hơn. "
Sắc mặt Vân lão phu nhân nháy mặt trở nên xanh mét.
" Con muốn làm gì? "Vân lão phu nhân trước nay không hề biết đứa cháu gái này của bà lại kiêu ngạo khó thuần đến vậy.
Cố Hề Hề ngạo nghễ đứng thẳng người, đưa lưng về một tấm bài vị lớn, chậm rãi bước cách ra một bước, nhẹ nhàng nói:" Còn về chuyện kì kèo mặc cả, không phải cũng do bà nội vừa nói ra sao? "
Kì kèo mặc cả!
Sắc mặt Vân lão phu nhân càng thêm khó coi.
Cố Hề Hề đưa tay vuốt ve hàng chữ màu thϊếp vàng được sơn trên cửa, nhẹ nhàng nói:" Tôi vì cái gì mà bị đưa đi, lại vì cái gì mà trở lại Vân gia, bà nội so với bất kỳ người nào không phải là rõ nhất sao? Năm đó tôi vừa mới sinh ra, còn chưa kịp khóc một tiếng thì đã bị mang đi, lúc đó tôi như cá nằm trên thớt, dĩ nhiên tùy ý để bà nội định đoạt. Nhưng bây giờ đã khác! Cho dù bà nội dùng tính mạng của mẹ nuôi Giản Tiếu để uy hϊếp tôi, nhưng tôi không phải con cá nằm trên thớt nữa, điểm này hẳn là bà nội hiểu? "
Cố Hề Hề bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Vân lão phu nhân.
Vân lão phu nhân thất thần! Bà không hiểu vì sao, nhưng Cố Hề Hề dường như đã thay đổi! Khí chất này không đơn thuần là khí chất của Vân Nặc nữa, mà rất giống với một vị tổ tiên nào đó trong lịch sử Vân gia..
" Giản Tiếu tuy được bà nội nuôi dưỡng nhưng rốt cuộc thì bà ấy là người đã nuôi tôi lớn lên, tôi không thể trơ mắt nhìn bà ấy hương tiêu ngọc vẫn! Tôi sẽ trở lại Vân gia, nhưng mọi chuyện không thể đơn giản như vậy. Bà nội muốn tôi trở về, có phải nên có một chút thành ý hay không? "Cố Hề Hề chậm rãi ngồi xuống một chiếc bàn con, từ tốn nói:" Bà nội là người thông minh, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi trở về có ba điều kiện! Thứ nhất, khi nào ly hôn thì sẽ do tôi định đoạt. Thứ hai, tôi sẽ không sửa thành họ Vân, tôi vẫn giữ nguyên họ tên là Cố Hề Hề, nếu tương lai có người kế thừa thì tôi sẽ để nó mang họ Vân, kế thừa huyết mạch Vân gia. Nhưng đừng mơ tưởng dùng dòng họ này buộc chặt chế trụ tôi! Thứ ba, trừ bỏ tổ huấn của Vân gia, tôi sẽ không gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào khác của Vân gia. "
" Con đùa cái gì vậy! "Vân lão phu nhân nhíu mày:" Con có biết những điều kiện mình vừa nói có ý nghĩa gì hay không? "
" Tôi đương nhiên biết. "Cố Hề Hề bình tĩnh trả lời:" Kỳ thật đối với Vân gia trước nay tôi chưa từng quan tâm, tôi chưa bao giờ để ý đến thân phận mình rốt cuộc là gì. Tôi đã sống như một người thường dân suốt hai mươi ba năm, cũng không có gì là không tốt. Thân phận tiểu thư Vân gia mà người đời cho là cao cao tại thượng kia, đối với tôi mà nói chỉ như chiếc giày rách! Vân gia trước kia không phải từng thu dưỡng Vân Mộng Anh hay sao? Nếu bà nội không hài lòng thì cứ việc nhận người khác làm người thừa kế Vân gia. Tài sản của Vân gia, tôi cũng không ham muốn! "
" Hỗn hào! Những người đó sao có thể so sánh với con? Con là hậu nhân thế hệ 1111, là người được sinh vào đúng thời điểm, gánh vác trách nhiệm quật khởi cho Vân gia! "Vân lão phu nhân buột miệng thốt lên:" Vân Mộng Anh lúc ấy sở dĩ có thể được thu dưỡng trở thành con gái nuôi của Vân gia, cũng chỉ vì một sự nhầm lẫn.."
Cố Hề Hề ngước đôi mắt trong trẻo nhìn Vân lão phu nhân.
Chỉ vì sự nhầm lẫn?