Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 284: Trở lại Vân gia

Doãn Tư Thần quyết tâm muốn thu mua Vân gia, hoàn toàn cắt đứt hết tất cả những gì có thể uy hϊếp đến Cố Hề Hề. Còn Cố Hề Hề lại hạ quyết tâm phải trở về Vân gia nhận tổ quy tông, tiến vào bí cảnh của Vân gia để lấy được giải dược chữa trị cho Giản Tiếu.

Hai người không ai nói ra tính toán của mình, rồi lại đối với đối phương tràn ngập áy náy xin lỗi.

Vân gia là gia đình ruột thịt thật sự của Cố Hề Hề, mục tiêu của Doãn Tư Thần lại chính là hủy hoại gia tộc của vợ anh, của ba vợ và mẹ vợ.. Chuyện này quả thật không thể mở miệng!

Cố Hề Hề đã quyết định phải cứu bằng được Giản Tiếu, cái giá phải trả chính là gánh vác trách nhiệm của Vân gia, ly hôn với Doãn Tư Thần.. Loại chuyện này làm sao cô có thể mở lời!

Hai người cứ như vậy mang theo sự u uất, rồi không có cách nào để bộc bạch.

Buổi sáng ngày hôm sau, Doãn Tư Thần cùng nhóm trợ lý bay đến châu Phi. Còn Cố Hề Hề đi tìm Vân lão phu nhân, nói với bà rằng cô đã nghĩ kỹ, quyết định trở về Vân gia.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Hành động của hai người đều là lừa gạt đối phương, nhưng không thể gạt được những đôi mắt khác. Nhiễm Tịch Vi nghe thấy tin tức Cố Hề Hề bí mật trở lại tỉnh Y, khoé miệng liền hiện lên ý cười không ngớt.

"Cố Hề Hề, chính cô đi tìm đường chết thì đừng nên trách người khác!" Nhiễm Tịch Vi lẩm bẩm trong miệng: "Tôi xem cô có thể kiêu căng được bao lâu? Vân gia sắp tiêu đời rồi! Số cổ phần trong tay cô cũng sẽ không giữ được nữa! Chỉ cần tôi nắm được số cổ phần đó! Để xem đến cuối cùng thì hai chúng ta ai mới là người cười, ha ha ha ha!"

Lúc này di động báo tin nhắn tới, là tin nhắn của Doãn Tư Dược. Cái tên ngu xuẩn này.. còn tưởng rằng Nhiễm Tịch Vi vì anh ta mới quản lý cái công ty nho nhỏ này sao? Chẳng qua, ngu có chỗ tốt của ngu, cô ta dù làm bất cứ chuyện gì thì đều có người yểm trợ.

Nhiễm Tịch Vi rất mau trả lời lại tin nhắn: "Tất cả đều theo kế hoạch mà tiến hành. Chỉ cần có được số cổ phần của Cố Hề Hề thì em sẽ ngủ với anh!"

Tin nhắn này quả nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Doãn Tư Dược, anh ta càng thêm điên cuồng theo dõi sát sao Vân gia, thừa dịp Doãn Tư Thần thu mua lại Vân gia sẽ nhanh tay nhặt của hời.

* * *

Cố Hề Hề vừa đến thành phố K thì thấy đã có người chờ sẵn ở sân bay nghênh đón cô.

Mặc Tử Hân một thân áo gió màu xám, cùng với vẻ đĩnh đạc hiên ngang của anh lại càng thêm ngọc thụ lâm phong (*).

(*) Ngọc thụ lâm phong: Chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng, cây ngọc đón gió.

Cố Hề Hề không ngờ người đón mình lại là Mặc Tử Hân.. Nhưng nghĩ lại, Vân gia và Mặc gia đã có hôn ước, anh quan tâm và biết chuyện cô đồng ý trở về, cũng không phải điều kỳ lạ.

Thời điểm Mặc Tử Hân thấy Cố Hề Hề bước xuống từ máy bay, đáy mắt thấp thoáng ánh sáng, một thời gian không gặp, bụng Cố Hề Hề ngày càng to ra nhưng trong mắt Mặc Tử Hân thì cô không có gì thay đổi.

Không, vẫn có sự biến hóa!

Đó chính là thần thái của Cố Hề Hề và Vân Nặc càng ngày càng giống nhau!

Chẳng lẽ bởi vì họ là chị em sinh đôi sao?

Lần này trở về Cố Hề Hề không dẫn theo bất kỳ ai, kể cả trợ lý Tiểu Vương, cô muốn thực hiện mọi việc nhanh chóng và không để ai biết.

"Anh đã đến rồi." Cố Hề Hề nhìn thấy Mặc Tử Hân liền có chút ngẩn người, ngay sau đó mở miệng nói: "Vân gia.. đã chuẩn bị xong chưa?"

Mặc Tử Hân tiến lên một bước, duỗi tay bắt lấy tay Cố Hề Hề, dìu cô đi xuống.

Thân thể Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, theo bản năng liền rút tay về, nhưng Mặc Tử Hân vẫn gắt gao nắm chặt lấy bàn tay cô, không cho cô có bất kỳ hành động rút lui nào.

"Tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ em mà thôi." Mặc Tử Hân phảng phất như không phát hiện ra sự kháng cự của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nói: "Không cần quá khẩn trương, em không cần phải lập tức xử lý mấy điều phiền phức kia, tôi sẽ không ép buộc em."

Cố Hề Hề bước nhanh về phía trước, cắn môi nói: "Anh thật sự muốn.. thực hiện cái hôn ước này sao? Hiện tại đối với anh không phải vô cùng thiệt thòi hay sao? Tôi là người từng có chồng, còn có con nữa.."

"Không, hoàn toàn không. Trái lại, tôi rất vui nếu em có thể trở về." Mặc Tử Hân điềm tĩnh ngắt lời của Cố Hề Hề: "Tạm thời khoan nghĩ đến những chuyện này. Lời tôi nói lúc nào cũng có hiệu lực. Hiện giờ em chưa thể xử lý những vấn đề kia, tôi sẽ không ép em. Tôi luôn ở đây chờ em, chờ em.. cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi."

Cố Hề Hề hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi không phải Vân Nặc.." Cô khẽ cắn mỗi, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không yêu anh."

"Tôi biết." Mặc Tử Hân cười nhạt: "Tôi đã từng nói qua, em là em, Nặc Nặc là Nặc Nặc. Tôi trước kia từng yêu Vân Nặc nhưng bây giờ người tôi thích là em, Cố Hề Hề."

Cố Hề Hề không còn gì để nói.

"Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi so với Doãn Tư Thần không hề thua kém. Tôi thậm chí còn có thể làm tốt hơn anh ta." Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân dừng lại trên người Cố Hề Hề, đáy lòng đau xót: "Hề Hề, tôi không biết em có tin vào số mệnh hay không, nhưng tôi tin. Ở thời điểm gặp được em, tôi biết, tôi đã tìm được định mệnh của đời mình."

Cố Hề Hề có chút hoảng loạn: "Đừng nói nữa!"

"Được, tôi không nói nữa. Chỉ cần là chuyện em không thích, tôi sẽ không làm." Mặc Tử Hân lập tức nói: "Chúng ta đi thôi, tổ từ của Vân gia đã chuẩn bị, chỉ chờ em trở về nhận tổ quy tông nữa thôi."

Cố Hề Hề nhẹ nhàng chớp mắt, đi theo Mặc Tử Hân cùng nhau xuống máy bay, hai người trực tiếp bước tới một chiếc xe sang trọng, đi thẳng về Vân gia.

Trên xe, Cố Hề Hề dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc Tử Hân ngồi đối diện, đôi mắt màu lam ngưng đọng ngắm nhìn cô, đáy mắt lộ ra một tia ý vị không rõ.

Anh nhận ra sự mệt mỏi của cô, anh cũng biết được động thái của Doãn Tư Thần, anh bày binh bố trận lâu như vậy, chính chờ thời khắc này!

Một khi Doãn Tư Thần thâu tóm Vân gia, thì Cố Hề Hề nhất định sẽ không tha thứ cho Doãn Tư Thần! Đó chính là thời điểm Mặc Tử Hân ra tay!

Chỉ là liệu mọi chuyện thật sự sẽ như dự tính?

Rốt cuộc, vẫn còn một chướng ngại, đó là.. đứa bé, sợi dây kết nối giữa Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề!. Đam Mỹ Hài

Cố Hề Hề thật sự rất mệt, cô chợp mắt nghỉ ngơi một lúc lâu sau đó mới tỉnh dậy.

Mặc Tử Hân đưa cho cô một cốc nước: "Uống chút nước đi."

"Cảm ơn." Cố Hề Hề duỗi tay nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ.

"Chuyện tiếp theo, thật sự không cần tôi hỗ trợ em sao?" Mặc Tử Hân bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề.

"Không cần, cảm ơn ý tốt của anh. Chuyện này nên để tôi tự làm thì tốt hơn. Huống hồ, đây là chuyện riêng của Vân gia mà." Cố Hề Hề vô cùng kiên định cự tuyệt.

Mặc Tử Hân như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu nói: "Cần bao lâu để hoàn tất mọi việc?"

"Ba ngày." Cố Hề Hề rũ mắt trả lời: "Sau khi hoàn thành nghi thức nhận tổ quy tông, tôi sẽ đi vào bí cảnh của Vân gia để tìm giải dược. Nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì mất khoảng ba ngày."

"Được rồi." Mặc Tử Hân gật đầu, đôi mắt lam không giấu nổi nét nhu hòa: "Tôi sẽ luôn ở đây, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, lúc nào gọi điện cho tôi cũng được."

Cố Hề Hề yên lặng gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: "Năm đó Mặc gia vì điều gì mà lại liều chết cứu Vân gia, thậm chí không tiếc trả giá ba mạng người?"

"Mệnh lệnh của bà cố không ai dám cãi lại. Năm đó, ba người anh trai của ông nội tôi đều là thành phần chủ chốt của quân đội, ông nội tôi vì còn nhỏ nên vẫn phải ở nhà, vì vậy mà ông nội tôi may mắn không bỏ mạng tại chiến trường. Cho đến trước khi mất, bà cố vẫn ra lệnh cho mọi người dù có chết cũng phải bảo hộ người Vân gia an toàn rút lui. Ba người anh của ông nội hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh này, xuất quân thống lĩnh quân đội quyết tử, khi trận chiến kết thúc thì họ đã tử trận, đến cả hài cốt cũng không tìm được." Mặc Tử Hân bình tĩnh kể lại mọi chuyện.

Trong lòng Cố Hề Hề chấn động.

"Bà cố của tôi là một mệnh phụ phu nhân của nhà Thanh, cũng là tham mưu trưởng của quân đội. Mệnh lệnh của bà tương đương với mệnh lệnh tối cao trong quân đội." Mặc Tử Hân nhàn nhạt nói: "Sau đó ông nội của tôi đi theo ông cố tới các chiến trường trận địa trong nước, liên tục chiến đấu ra cả nước ngoài, một đường chém gϊếŧ cho tới hiện tại đã hơn bảy mươi tuổi. Còn về phần di huấn năm đó của bà cố, ông cố cũng nhớ rất rõ ràng. Vốn dĩ lúc đầu khi kiến quốc, ông cố dựa theo quân công có thể thụ hàm tướng nhưng bà cố lại cự tuyệt, sau đó đưa ba tôi và mấy người chú cậu toàn bộ vào quân đội, biểu đạt sự trung thành với quốc gia."

Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy bà cố này của Mặc Tử Hân thật là một người thú vị.. Bà ấy rốt cuộc vì cái gì mà nhất định phải kiên trì bảo hộ Vân gia, vì cái gì mà nhất định muốn Mặc gia phải cưới con gái Vân gia?

Nhưng chuyện đã nhiều năm rồi, bây giờ có nghi vấn thì cũng không có cách nào để giải đáp cả!

"Khi còn rất nhỏ, tôi đã biết được tổ huấn của gia tộc. Lúc ấy tôi còn cho rằng điều này thật là vô lý, thậm chí còn kháng cự lại tổ huấn này. Tôi thân là con cháu dòng chính của Mặc gia mà lại không thể làm chủ hôn nhân của mình sao, lúc ấy tôi rất mâu thuẫn. Nhưng thời điểm gặp Vân Nặc, tôi không biết vì sao những mâu thuẫn trong lòng lại tan biến, chỉ một cái nhìn đầu tiên tôi đã nhận định Vân Nặc." Mặc Tử Hân cười khổ: "Vân Nặc thật sự vô cùng xuất sắc, ưu tú đến nỗi làm người khác không thể không thích cô ấy."

"Tôi biết." Cố Hề Hề gật đầu, cô ở trong mộng đã từng gặp được Vân Nặc, một người con gái như vậy thì không ai có thể ghét được.

"Tôi theo đuổi Vân Nặc rất lâu, đến cuối cùng thì cô ấy đã gật đầu đồng ý ở bên tôi. Sau đó chúng tôi cử hành buổi lễ đính hôn, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi." Mặc Tử Hân không hề e dè che giấu tình cảm của mình với Vân Nặc: "Tôi cảm thấy, Vân Nặc chính là người mà cả đời này tôi tìm kiếm. Nhưng loại cảm giác ấy tôi cũng đồng thời tìm thấy ở em."

Cố Hề Hề nhướng mày nhìn Mặc Tử Hân, đáy mắt tràn ngập một tia khó chịu.

Nói vậy là có ý tứ gì? Cùng lúc có tình cảm với cả hai chị em cô sao?

Khẩu khí này có phải quá ngông cuồng rồi không?

Mặc Tử Hân nhìn thấy ánh mắt Cố Hề Hề, tức khắc nở nụ cười: "Đúng vậy, năm đó lúc tôi theo đuổi Vân Nặc, cô ấy cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Tôi nhớ rõ câu trả lời đầu tiên của cô ấy là: Anh theo đuổi sai người rồi? Anh rõ ràng là người của em gái tôi, vì sao lại tới tìm tôi? Lúc ấy tôi cảm thấy lý do này rất vớ vẩn, cô ấy là con gái dòng chính duy nhất của Vân gia, ở đâu ra còn một em gái nữa? Cho tới lần đầu tiên gặp em, tôi đột nhiên nhớ ra câu nói đó của cô ấy.. Nghĩ lại, cô ấy năm đó đồng ý sự theo đuổi của tôi, có lẽ là vì em?"