Giọng nói của tiểu thiếu niên càng nói càng mềm mại hơn.
Nhưng mà bởi vì thời gian dài không nói gì, mở miệng lại mang theo vài phần khàn khàn.
Không khó nghe, nhưng cũng chưa nói nghe hay.
Diệp Tang che lại trán, khuôn mặt nhỏ mềm mụp hơi oai một chút, mắt mèo phiếm hơi nước.
Dưới ánh nghìn chăm chú của Ngôn An bình tĩnh, tiểu gia hỏa xoa nước mắt, lắc đầu: "Trốn thì oa oa sẽ đau."
Bé bị ném trúng có một chút mà nước mắt đã không khống chế được mà rơi xuống.
Đừng nói tới Ngôn An mới bị Triệu Viên đánh vài cái.
Tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm cậu nhóc, nhẹ nhàng hô hô, lông mi tựa như cây quạt nhỏ cong vυ't, ngốc nghếch hỏi lại: "Oa oa đau không?"
Ngôn An bình tĩnh nhìn cô bed nửa ngày, đột nhiên cười nhạo một tiếng:
"Ngu ngốc."
Diệp Tang: "......"
Lại nói bé ngốc.
Mắt mèo tròn xoe của tiểu gia hỏa bất mãn trừng mắt nhìn cậu, nhỏ giọng phản bác: "Ngươi mới ngu ngốc..."
Đáy mắt trong suốt mềm ấm của Ngôn An xẹt qua một tia lạnh lẽo, "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Nghe được câu uy hϊếp âm trắc trắc quen thuộc kia.
Quả nhiên từ xưa đến nay vai ác đều cùng một nhà.
Tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ, thân thể mềm mụp cọ qua, giọng nói mềm mại, thành thành thật thật ngẩng mặt nói: "Bởi vì oa oa so với em còn đau nha."
Bé biết, thể chất của Thẩm Ngôn An không giống với những người khác.
Thần kinh của đối phương cảm giác đau mẫn cảm rõ ràng hơn so với người bình thường nhiều lần.
Cô giáo Hứa mới vừa nhéo má cậu có một xíu, với một chân của Triệu Viên.
Cô nhóc chỉ nhìn liền đau, càng đừng nói người có cảm giác mẫn cảm như cậu.
Thẩm Ngôn An nghe vậy nhìn bé một cái thật sâu, con ngươi khẽ run, khóe môi cong mỉa mai.
Không nghĩ tới......
Cô giáo Hứa ở chung với cậu gần hai năm cũng không nhận ra được chuyện này.
Bây giờ lại bị một con nhóc liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Mắt đen xinh đẹp của cậu cong lên, lộ ra một loại cảm giác mềm ấm vô hại.
Chỉ tiếc......
Rốt cuộc là đứa ngốc.
Hơi chút lại bị lừa dối, nói cái gì cũng đều tin.
Cậu nghiêng đầu, cười nói: "Nhưng mà người lớn đều không thích trẻ con nói dối nha, nếu như bị cô giáo Hứa biết chuyện hôm nay đánh nhau, Tang Tang biết phải nói như thế nào đúng không?"
Tiểu gia hỏa gật đầu, ngoan ngoãn chỉ vào mình, lúc này phá lệ nghĩa khí: "Là Tang Tang đánh ~"
Bé giòn sinh nói: "Không liên quan tới oa oa."
Diệp Tang một người liền đem hết mọi lỗi lầm ôm lại không thể nghi ngờ làm cho Thẩm Ngôn An phi thường vừa lòng.
Cậu không muốn để cô giáo Hứa biết mọi chuyện đều tại cậu.
Rốt cuộc......
Đến lúc đó đối phương sẽ cảm thấy cậu là đứa phiền toái.
Đến nỗi Diệp Tang vì bảo vệ cậu mà bị gọi phụ huynh sẽ thế nào, cậu cũng không thèm để ý.
Nhưng mà không biết tại sao.
Nhìn tiểu gia hỏa này một người ngốc hề hề ôm hết mọi phiền toái, cậu lại có chút khó chịu không hiểu nổi.
Ngốc thành như vậy, rốt cuộc là lớn lên như thế nào?
......
Hai người Diệp Niên Niên Tô Thụy Thụy Triệu Viên hai đánh một lúc này đang cực kỳ sảng khoái.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn thoáng qua tiểu mập mạp bị đánh mặt mũi bầm dập, vô tâm không phổi cười nhạo ra tiếng: "Xứng đáng."
"Ai kêu mày khi dễ em gái của tao, hừ."
Triệu Viên đau nhe răng nhếch miệng, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Tang quả thực muốn đem con ranh không biết xấu hổ này bóp chết.
Nhưng mà ——
Trò khôi hài vừa mới kết thúc, chuông tan học đã vang lên.
Triệu Viên chật vật bò dậy từ trên mặt đất, còn không quên quay đầu cười lạnh uy hϊếp một tiếng: "Diệp Tang, chúng ta chờ xem!"
Chờ các bạn trong lớp đi gần hết, tiểu gia hỏa một người ôm túi nhỏ, cằm để ở trên bàn có chút mơ màng sắp ngủ.