Sáng sớm của ngày đông giá rét, ngoài trời vẫn tối như ban đêm, nhìn bên ngoài miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra nhân viên vệ sinh đang rửa sạch tuyết đọng trên đường phố.
Trần Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay, 5 giờ 31 phút…
Quay đầu nhìn Giang Âm còn ngủ say trên giường lớn, anh cầm tuýp thuốc mỡ đi tới.
Cẩn thận kéo chăn phía bên dưới của cô lên, anh cúi đầu cẩn thận nhìn cô bé của cô.
Tối hôm qua, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô gái nhỏ, huyệt nhỏ sưng đỏ vô cùng, chỗ cửa huyệt còn có chút bị xé rách. Cho nên anh lập tức đi mua thuốc mỡ về bôi cho cô.
May mà hiệu quả của thuốc cũng không tệ lắm, bây giờ đã không còn sưng như vậy nữa rồi.
Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dịu dàng bôi thuốc cho cô một lần nữa. Tiếp đó nỏi nhỏ bên tai cô, giọng nói của một đêm không ngủ có hơi khàn khàn:
“Bé ơi, rời giường.”
Giang Âm nhăn mặt, không biết tại sai lại bị đánh thức, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc thì vẫn mơ màng trả lời:
“Đừng mà.”
“Vậy nếu mẹ em phát hiện em không ở nhà thì em sẽ giải thích thế nào đây?”
Anh cũng không đành lòng đánh thức cô đâu, nhưng mà vật nhỏ này tối hôm qua chẳng nói tiếng nào mà chạy tới chỗ anh. Nếu như lát nữa mẹ cô gọi cô dậy mà không thấy cô trả lời thì sẽ biết cô không có ở nhà.
Giang Âm cọ cọ gối, trong miệng như ngậm kẹo, dáng vẻ bất chấp tất cả, nói:
“Vậy thì cứ phát hiện đi… Dù sao thì sớm muộn cũng đưa anh về nhà.”
Trần Thanh bật cười.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà cũng không thể như vậy được.
Anh bất đắc dĩ ôm cô gái nhỏ Giang Âm còn đang chuẩn bị ngủ tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, lại ôm cô ra ngoài để mặc quần áo.
Bị anh lăn lộn qua lại như vậy, cơn buồn ngủ của Giang Âm cũng biến mất. Cô nhắm mắt vùi mặt vào cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đồ đáng ghét.”
Trần Thanh không nhịn được mà bật cười, ôm lên như ôm trẻ con, thì lại nghe được một câu.
“Nhưng mà em lại rất thích đồ đáng ghét này.”
Bước chân của anh dừng lại, cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp:
“Anh cũng thế.”
Mới vừa lên xe, Giang Âm ngồi bên ghế lái phụ lại ngủ rồi.
Ánh mắt của Trần Thanh hiện lên sự đau lòng, anh để độ ấm trong xe cao hơn một chút, sau đó lái xe về nhà cô.
Đi được nửa đường, anh xuống xe tìm một quán bán bữa sáng rồi mua một chút.
Khi đến trước cửa tiểu khu nhà cô, Giang Âm vẫn chưa dậy.
Trần Thanh nghiêng người cởi dây an toàn ra cho cô, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, thấp giọng gọi:
“Bé ơi, về đến nhà rồi.”
Giang Âm mở mắt ra, trong mắt vẫn còn giăng một màn sương mù dày đặc, cô còn chưa tỉnh hẳn, ngây ngốc ngồi ở đó.
Trần Thanh hôn nhẹ lên môi cô, lại nói một lần nữa:
“Về đến nhà rồi.”
Giang Âm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo, cô hôn lại anh một chút rồi chuẩn bị xuống xe.
Trần Thanh giữ cô lại, đưa bữa sáng trong xe cho cô, cong môi cười nói:
“Nếu lát nữa gặp mẹ thì em nói ra ngoài mua bữa sáng, nhớ chưa?”
Giang Âm ngạc nhiên.
Cô không nghĩ là anh sẽ chu đáo như vậy đâu.
Cô gái nhỏ cười cười nhận lấy, vừa xuống xe vừa nói:
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Ừm, vào nhà đi.”
Cho tới khi bóng dáng nhỏ bé đã khuất bóng, Trần Thanh mới thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Thanh, Giang Âm vừa
vào cửa đã chạm mặt Đinh Thanh đứng ở phòng ngủ.
Trước khi mẹ mở miệng nói chuyện, Giang Âm quyết định ra đòn phủ đầu.
Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong người, cô đi tới ôm lấy cánh tay của Đinh Thanh, quơ quơ bữa sáng mà Trần Thanh mua ra trước mặt bà ấy, nói:
“Mẹ ơi, con ra ngoài mua bữa sáng, mẹ không cần làm cơm đâu.”
Vốn dĩ Đinh Thanh đang nghĩ tại sao con gái lại dậy sớm như vậy, bởi vì Giang Âm thích ngủ nhất.
Nhưng nghe lời này của cô, trong nháy mắt bà đã quăng luôn sự nghi ngờ kia ra sau đầu.
Bà xoa xoa tóc Giang Âm, sau đó cầm lấy bữa sáng, đi về phía phòng bếp, nói:
“Vậy con đi rửa tay rồi ra đây ăn sáng mà còn đi học.”
Giang Âm “vâng” một tiếng, vừa quay người lại thì thở phào một hơi.
May mà mẹ không phát hiện.
Trở về phòng ngủ, Giang Âm lập tức khóa trái cửa, ngồi lên giường cởϊ qυầи ra rồi kiểm tra cô bé của mình.
Phần bên trong đùi đầy dấu tay xanh xanh tím tím, hai cánh hoa hơi sưng đỏ, có lẽ là Trần Thanh đã giúp cô bôi thuốc, chỗ cửa huyệt mát lạnh.
Nhớ lại những hình ảnh đêm qua của hai người, huyệt nhỏ của cô không chịu nổi mà hơi ngưa ngứa.
Mặc dù ban đầu rất đau.
Nhưng mà sau đó thật sự rất sung sướиɠ.
Khi nhận ra mình đang nghĩ cái gì, Giang Âm lập tức xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, lăn lộn vài vòng trên giường mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“A Âm, ra ăn sáng đi con.”
Nghe thấy tiếng của Đinh Thanh, cô cao giọng trả lời “vâng”.
Xuống khỏi giường, mặc xong quần áo, đứng trước gương xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, chắc chắn không có gì khác thường rồi cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.