Anh tách cách hoa của cô ra, ấn nhẹ lên nụ hoa đã sưng đỏ, yết hầu anh lên xuống, ánh mắt sâu thẳm, cúi đầu liếʍ lên nụ hoa ấy, khiến cho cơ thể thiếu nữ run nhẹ.
Đây là lần đầug tiên Trần Thanh làm chuyện này, hòa toàn dựa vào bản năng của mình, cho nên phản ứng của Giang Âm như đang cổ vũ anh vậy.
Anh mở rộng hai chân của cô ra, liếʍ nhẹ khe thịt nhỏ, ngậm lấy cánh hoa của rồi rồi cắn nhẹ, dùng sức liếʍ mυ'ŧ. Đầu lưỡi anh dần đi vào, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà ra vào khe nhỏ ở cửa huyệt của cô.
Giang Âm cảm thấy mình sắp chết rồi.
Cô lắc mông theo bản năng, rướn cơ thể về phía trước, để cô bé của mình vào trong miệng của anh, để anh làm càng mạnh hơn.
Kɧoáı ©ảʍ cực hạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Âm đến nỗi ngón chân của cô cũng cuộn lên, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng không còn nữa. Cô chỉ muốn hơn nữa, ư ư a a rêи ɾỉ:
“A Thanh… Đừng… A ư… Liếʍ… Ưm… Sướиɠ quá… A… Ư… Anh trai… Đầu lưỡi… A a… Đâm tới chỗ đó…. Ưm…”
Bỗng nhiên tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ cao vυ't, cơ thể cũng căng chặt, không tự chủ được mà nâng cao mông lên, đạt tới cao trào.
Trần Thanh nuốt tất cả mật dịch mà cô phun ra, còn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi. Sau đó lại đè lên người cô, gậy th*t sưng to phát đau để trước cửa huyệt của cô, nhìn cơ thể yêu kiều của cô gái nhỏ, anh cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên mũi cô, ngón tay thon dài nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
Giọng nói khàn khàn đánh thức Giang Âm đang chìm trong dư vị của cao trào. Cô đỏ mặt, “vâng” một tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Ngay sau đó, gậy th*t để trước cửa huyệt của cô lập tức đi vào, phá rách màиɠ ŧяiиɧ của cô, đi vào thật sâu.
“A…”
Giang Âm nhíu mày, khuôn mặt vốn ửng hồng trở nên trắng bệch, cô nhăn mặt, bàn tay đang nắm lấy tay Trần Thanh cũng vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Nhưng mà trong lòng cô lại vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn có được Trần Thanh.
Là Trần Thanh của cô đó.
Dáng vẻ đáng thương của cô gái nhỏ lúc này khiến Trần Thanh đau lòng. Anh nhịn xuống du͙© vọиɠ của mình, cúi đầu chạm trán mình lên trán cô, giọng nói dịu dàng như muốn khiến cô đắm chìm trong nó:
“Bé, đừng cố chịu, cắn anh đi, được không?”
“Không sao.”
Giang Âm lắc đầu, ngẩng đầu hôn lên môi anh, cười nói:
“A Thanh, chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau rồi.”
Nghe cô nói vậy, đôi mắt tràn ngập nhu tình của Trần Thanh nhìn cô rất chăm chú, như là hứa hẹn, anh thấp giọng nói:
“Ừm, anh là của em.”
Qua một lúc, cảm giác đau đớn dần biến mất, cô bé lại trở nên ngứa ngáy. Giang Âm giật mình người, nơi ấy vô thức cu rút lại, xấu hổ nói:
“A Thanh… Em có thể rồi… Anh động một chút được không?”
Không cần cô nói, Trần Thanh cũng biết.
Bên trong huyệt nhỏ vừa chặt lại vừa mềm mại, ban nãy cô vô thức co rút thiếu chút nữa đã khiến anh tước vũ khí đầu hàng.
Anh thong thả chọc vào rút ra, sợ cô chịu không nổi, cho nên mỗi lần ra vào đều vô cùng dịu dàng. Dần dần, cảm nhận được huyệt nhỏ của cô đã thích ứng rồi, anh mới bắt đầu thử đâm vào sâu hơn, tiếp đó, mỗi lần đi vào tựa như đều đâm tử tử ©υиɠ của cô.
“A Thanh… Nhanh một chút… A ư a… Anh trai… Dùng sức… Làm em… Ưm…”
Hai tay Giang Âm bám vào vai anh, lớn tiếng rêи ɾỉ.
Mỗi lần hoa huy*t hồng nhạt nuốt gậy th*t to lớn vào đều sẽ phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ.
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu nữ tựa như là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốt nhất.
Động tác ra vào của Trần Thanh nhanh hơn, gậy th*t đâm chọc lung tung trong hoa huy*t ướŧ áŧ, mật dịch cũng theo đó mà bắn ra ngoài, túi ngọc va chạm lên hoa huy*t của cô phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Thiếu niên ra vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mang tới rất nhiều cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Giang Âm. Cô không nhịn được mà vặn vẹo mông, phối hợp với động tác của anh:
“Lớn quá… Anh… Anh trai… A… Quá giỏi… Ư a… Dùng sức… Làm em…”
Trần Thanh nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của cô, ánh mắt tối xuống, gậy th*t vốn đã lớn lại càng thêm thô to, mỗi lần tiến vào đều sẽ đâm tới tử ©υиɠ của cô, giọng nói khàn khàn tràn ngập tìиɧ ɖu͙© nói lời thô tục:
“Em yêu… Sao em lại dâʍ đãиɠ như vậy? A… Rất nhiều nước… Bên trong cũng cực kỳ chặt…”
Cô bé của Giang Âm bị căng ra đến cực hạn, hoa huy*t không ngừng mấp máy, tầng tầng lớp lớp thịt non mạnh mẽ cắn
chặt gậy th*t. Trong không khí tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙© càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ngậm chặt lấy nơi đó của anh.
“Bé cưng… Chúng ta đổi tư thế.”
Tư thế nam trên nữ dưới đi vào không đủ sâu.
Một tay Trần Thanh ôm Giang Âm ngồi lên đùi mình, gậy th*t vừa thoáng rời khỏi lại đi vào hoàn toàn, trực tiếp đâm tới cửa tử ©υиɠ của cô:
“A… Đi… Đi vào rồi… Anh trai… Nhẹ một chút… Săp hỏng rồi…”
“Không hỏng được… Âm Âm của chúng ta… A… Có thể làm được… Cảm nhận được không…. Anh đang ở trong cơ thể em… A Thanh của em… Ừm… Đang làm em…”
Tư thế đối mặt ôm nhau như thế này khiến mỗi lần Giang Âm bị anh đâm vào đều làm cho bộ ngực trắng nõn đong đưa lên xuống. Giang Âm cầm lòng không được mà đưa tay tự mình chơi đùa cặρ √υ', kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ngẩng đầu rêи ɾỉ.
“Anh trai… Anh thật lớn… A… Làm em… Rất sướиɠ… A ư… Sâu quá… Lại… Lại đi vào rồi… Ưm a… Chồng ơi… A… gậy th*t… Ở trong… Cơ thể… Của Âm Âm… A ưm…”
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu nữ khiến Trần Thanh dần mất khống chế.
Anh điên cuồng chọc vào rút ra huyệt nhỏ, mỗi lần đi vào đều đâm tới nơi mẫn cảm của cô, đường đi ẩm ướt sẽ co rút lại, cắn chặt gậy th*t.
Tiếng rêи ɾỉ của Giang âm càng lúc càng lớn, cơ thể cũng càng mẫn cảm ơn, mỗi lần Trần Thanh mạnh mẽ ra vào đều khiến cô không chịu được. Hai tay cô chống lên ngực của thiếu niên, yêu kiều rêи ɾỉ cầu xin:
“Cầu xin… Anh.. A… Chậm một chút… Chồng ơi… Em muốn… Muốn tới rồi… Ư a….”
Không nghĩ tới tiếng “chồng ơi” này của cô càng khiến du͙© vọиɠ của Trần Thanh thêm bộc phát.
Hai mắt thiếu niên đỏ lên, một tay đỡ lấy eo thon của thiếu nữ, một tay xoa bóp bầu ngực của cô, gậy th*t bên dưới mạnh mẽ ra vào.
Đột nhiên hoa huy*t của thiếu nữ co rút, cắn chặt lấy gậy th*t, hòa cùng tiếng rêи ɾỉ là dòng nước ấm áp phun ra ngoài.
Gân xanh trên trán của Trần Thanh căng lên, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn bắn ra của mình, không màng tới việc cô đang cao trào mà càng mạnh mẽ ra vào hơn, khiến cho huyệt nhỏ của cô hoàn toàn mở ra, mỗi lần đi vào đều đâm tới tận tử ©υиɠ.
“Đợi… Một chút… A ưm… Sắp hỏng rồi… Chồng ơi…. Hu hu… Tha em… A…”
Giang Âm vừa mới cao trào xong làm sao có thể chịu được sự mãnh liệt này, cô vừa rêи ɾỉ vừa khóc nức nở, không ngừng xin tha.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên không biết mệt mỏi cuối cùng cũng muốn bắn. Sau khi ra vào thêm mấy trăm cái, một dòng điện chạy dọc cơ thể anh. Đột nhiên anh rút gậy th*t ra, để trên bụng nhỏ của cô, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt…
Một lúc lâu sau, Trần Thanh được thỏa mãn mới dần dần tỉnh táo khỏi cơn sóng tìиɧ ɖu͙©.
Anh dịu dàng ôm cô gái nhỏ đứng dậy, thân mật hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của cô, nói:
“Ngủ đi…”