Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 469: Không hề có suy nghĩ không an phận

” Vậy sao? Không ngờ cậu lại nhớ tôi đến mức đó, nếu là như vậy, thì chi bằng đến nhà hàng của cậu một lát đi, gặp tôi, cậu thấy sao?”

Khi nói ra câu này, ánh mắt anh ta cùng lúc nhìn về phía giám đốc nhà hàng, chỉ thấy sắc mặt ông ta thay đổi tới chóng mặt, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng thì biến thành đen đỏ, khiến người khác nhìn vào không khỏi tức cười, sờ sờ như một một chiếc mặt nạ hát kịch sống.

Bên kia có hơi chần chừ, rồi lập tức lại hưng phấn, giọng nói lớn tới mức như muốn xuyên thủng màng nhĩ, cảm giác chẳng khác nào như trúng mười mấy tỉ vậy.

“Là cậu nói đấy nhé, cậu đợi tôi, một phút sau tôi lập tức bay tới trước mặt cậu.”

Nửa câu cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp tắt luôn điện thoại, trong nháy mắt có tiếng cộp cộp từ bên ngoài truyền tới, nói cho bọn họ biết ông chủ rất nhanh sẽ đến rồi.

Nghe được tin tức này, đám người giống như chuẩn bị nghênh đón kẻ địch mạnh vậy, khắp người ai ai cũng tràn đầy vẻ cảnh giác, sự sợ hãi trong ánh mắt lại rõ ràng đến như vậy.

Loại suy nghĩ nào cũng có cả, bao gồm cả đủ loại suy đoán.

Có người thì bày ra dáng vẻ không hề liên quan tới mình, bình tĩnh tới mức vân đạm phong khinh, còn có người thì cười trên sự đau khổ của người khác, lo chuyện bao đồng và cả tên nhóc lắm mồm lắm miệng kia đã sớm run lẩy bẩy, thật giống như thứ đang chờ đợi cậu ta là tai họa ngập đầu vậy.

Cư Hàn Lâm nghịch chiếc điện thoại trong tay, cúi đầu chờ đợi, cái gọi là một phút này cũng chẳng qua chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi, thật sự có thể tới đây ước chừng cũng phải khoảng nửa canh giờ.

Trừ khi cậu ta ngồi tên lửa, không thì là chính là ngồi trực thăng tới.

Sự việc vượt ngoài sự tưởng tượng của anh, sau một phút, người nào đó nháy mắt đã diện kiến trước mặt tất cả mọi người, đánh một chưởng về phía Cư Hàn Lâm đang vô cùng dửng dưng thản nhiên kia.

“Ha ha…đến lúc nào vậy, sao tôi không biết chút gì thế? Cũng không thèm chào hỏi tôi một tiếng, để tôi cũng có thể dốc sức tiếp đãi cậu.”

Sự thân thuộc qua lời nói khiến người ta phải á khẩu, ông chủ là người có thân phận cao tới mức ngoài tầm với của bọn họ, bọn họ làm sao dám đắc tội cơ chứ.

Đối với sự nhiệt tình của anh, Cư Hàn Lâm không để vào mắt, cũng không hề lên tiếng.

Cái tên Mộc Thiên Hòa này, mỗi lần gặp anh ta thật giống như mấy trăm năm chưa gặp vậy, vừa nhìn thấy liền vội bổ nhào tới, người khác nếu như không biết, còn cho rằng bản thân anh ta là đồng chí.

Mỗi lần loại chuyện này xảy ra, anh ta đều sẽ nghiêm khắc cảnh cáo Mộc Thiên Hòa.

“Tôi cảnh cáo cậu rồi đấy, đừng có tùy tiện lại bổ nhào lên người tôi, tôi đã biểu đạt thái độ vô cùng rõ ràng rồi, tôi vô cùng nhạy cảm với đàn ông, vẫn luôn giữ khoảng cách cách xa ngàn dặm, từ trước tới nay đều chưa từng có suy nghĩ không an phận.”

Cái tên Mộc Thiên Hòa không cần mặt mũi kia, mỗi lần tới thời điểm này đều giả bộ bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, ôm lấy ngực mình, tựa hồ như bị tổn thương sâu sắc vậy.

“Uổng cho sự thâm tình của tôi dành cho cậu, nếu đã không biết trân trọng như vậy, hại tôi một dòng nước xuân trôi dạt về đông, uổng phí tình cảm…”

Ngay sau đó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ choáng váng cùng buồn nôn của cậu ta…. ngôn tình sủng

Mộc Thiên Hòa đột nhiên được sủng vô cớ, hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, cách thời điểm lần trước gặp mặt, đã là nửa tháng trước rồi, còn cho rằng người này đã sớm quên anh ta rồi chứ, lại không ngờ rằng hôm nay đột nhiên lại nhận được điện thoại của cậu ta, sao có thể không khiến anh ta kinh ngạc mà vô cùng kích động được cơ chứ.

Hận không thể lập tức xòe hai chân ra, chạy điên cuồng đến bên người cậu ta, đối với việc anh ta đột nhiên tới, Cư Hàn Lâm tự nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi đánh giá một lượt trên dưới, đột nhiên nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: “Từ lúc nào mà cậu như được lắp tên lửa, chạy nhanh vậy hả, tôi cũng không biết cơ đấy!”

Mộc Thiên Hòa đột nhiên ngẩn người, nháy mắt lại cười thật to, hai tay vô lực đập về phía l*иg ngực của anh, nước mắt cũng như sắp sửa trào ra đến nơi.

Mấy ngày không gặp, thật là phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thật không ngờ, tính hài hước cũng lên một tầm cao mới, người này có còn là tên mặt lạnh vạn năm không đổi kia nữa không vậy? Từ lúc nào cũng bắt đầu nói mấy lời đùa giỡn cấp thấp này rồi?

“Có gì đáng cười? Cậu nhìn bộ dạng của cậu xem, ngàn vạn lần đừng nói với người khác là cậu có quen biết tôi.”

Cư Hàn Lâm nhìn dáng vẻ kia của anh ta có chút ghét bỏ, một chút chuyện nhỏ cũng có thể cười thành bộ dạng đó, sức tự chủ cũng quá thấp rồi.

Mộc Thiên hòa tựa hồ như đã sớm thành thói quen, đối với khuôn mặt lạnh lùng ghét bỏ của anh, cảm thấy không gì có thể quen thuộc hơn, nếu như có ngày nào đó tự nhiên nói lời tốt đẹp, ngược lại sẽ khiến anh ta không thể chịu nổi!

Anh ta làm sao có thể mọc cánh ở chân chứ? Chỉ có điều anh ta trùng hợp lại ở chỗ này, sau khi nhận được điện thoại, bèn lập tức chạy không ngừng tới đây.

Một đường chạy gấp gáp, liên tục xông vào vài cái thang máy, cuối cùng mới có thể lên tới chỗ này chỉ trong vòng một phút, nói thật lòng, một phen dày vò quả thực là rất mệt, đến tận bây giờ tim anh ta vẫn đang đập liên hồi không ngừng.

Còn tưởng rằng tên nhóc kia đang lừa bịp mình, không ngờ rằng vậy mà quả thực đang ở trong nhà hàng của mình.

Nhìn dáng vẻ ăn không ngồi rồi của Cư Hàn Lâm, đột nhiên cảm thấy có chút kì lạ, hôm nay là ngọn gió nào đã đưa cậu ta tới đây? Không phải trước giờ cậu ta ghét nhất là đồ Tây sao?

Sẽ không phải là lương tâm bộc phát, hoặc là ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy bản thân đối với tấm thâm tình của anh ta không có cách nào báo đáp, nên dứt khoát đến thể hiện thành ý cho anh ta?

Gãi đầu một chút, khổ sở suy nghĩ cũng không thể nghĩ được ra kết quả nào hợp lí.

Với sự hiểu biết của bản thân về cậu ta, loại chuyện giống như thế này, cậu ta căn bản chính là chẳng thèm ngó ngàng tới.

Quan sát tới lui, từ đầu tới cuối anh ta cũng không thể nào nhìn ra bất cứ manh mối nào từ trên khuôn mặt của người kia, dứt khoát nói thẳng, không kiêng kị điều gì.

“Nói đi, không có chuyện gì sẽ không tới điện Tam Bảo, hôm nay tới chỗ tôi, rốt cuộc là có chuyện gì cần giải quyết?”

Với tay lấy chìa khóa ra, Cư Hàn Lâm nghĩ rằng bây giờ cũng tới lúc phải về rồi, lãng phí quá nhiều thời gian như vậy với đám người kia, thật sự cảm thấy bị lỗ quá nhiều!

Bữa cơm này thậm chí ăn vô cùng vui vẻ, nhưng lại không ngờ bị mất hứng như vậy, gặp phải một đám người không có tốt chất, khiến cho bản thân mất hết hứng thú.

Anh ta không hề muốn tiếp tục ở lại đây nữa, dứt khoát kéo tay Lạc Cẩn Thi, xoay người muốn rời đi.

Nhưng trước lúc rời đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bữa cơm này còn chưa tính tiền nữa.

Anh ta thực sự không đem theo ví tiền, trong lúc vội vã, chỉ kịp dắt một tấm thẻ trên người, vào lúc này cũng vừa vặn phải dùng tới.

“Thanh toán.”

Cạch một tiếng, chiếc thẻ đen liền rơi xuống quầy lễ tân, lạnh lùng ném lại hai chữ, Cư Hàn Lâm liền xoay mặt đi, nhìn thấy Mộc Thiên Hòa vẫn còn ngẩn người ở chỗ cũ, lại có chút không hiểu.

“Sao lại nhìn tôi như vậy? Lẽ nào trên mặt tôi có ruồi sao?”

“Không…không có, tôi chỉ cảm thấy cậu so với bình thường càng đẹp trai hơn.”

Mộc Thiên Hòa có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể trừng mắt nói bừa một câu, không hề đẹp trai hơn lúc trước, chỉ là giữ lại dáng vẻ như ban đầu, tựa hồ như không hề già đi.

Nhìn thấy anh ta rút thẻ đen ra, trong ánh mắt của giám đốc nhà hàng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, “Oa, đây là thẻ đen đó, bản giới hạn toàn cầu, chỉ có người giàu có bậc nhất mới có thể có, cảm thấy Cư Hàn Lâm rất lợi hại, nhưng không ngờ người ta tùy tiện rút ra một tấm thể, đã là thẻ đen cao cấp rồi.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, Mộc Thiên Hòa dứt khoát lấy lại chiếc thẻ đen, đặt lại vào tay của Cư Hàn Lâm.

“Làm gì thế, ăn cơm trên địa bàn của tôi, lẽ nào còn phải để cậu trả tiền sao? Làm như chúng ta dường như không hề quen biết vậy, nếu như hôm nay cậu cứ nhất quyết phải trả, hừ, vậy được, từ hôm nay trở đi cậu cũng không cần phải gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi với cậu là hai người xa lạ, không hề quen biết.”

Cư Hàn Lâm gọi anh ta tới, chẳng qua là muốn để Mộc Thiên Hòa giáo huấn một chút mấy tên nhóc không biết trời cao đất dày gì kia, nhưng trong lòng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để anh ta thanh toán cho mình, một chút tiền này anh ta căn bản không để vào mắt.

Mấy phen từ chối, nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, anh ta dứt khoát không từ chối nữa, mặc cậu ta giải quyết.

Nếu như cậu ta đã muốn làm như vậy, vậy được, liền cho cậu ta chút mặt mũi, Cư Hàn Lâm anh ta trước nay chưa từng nợ lòng tốt của người khác, bữa cơm hôm nay cũng không thể ăn trực, đợi ngày khác có cơ hội nhất định sẽ tự mình cảm ơn cậu ta!

“Có thời gian chúng ta tụ tập một chút đi, hôm nay tôi phải trở về rồi, không thể tiếp tục tiếp cậu nữa, lỗ mãng mời cậu tới đây, thực sự có chút quấy rầy rồi.”

Trước khi Cư Hàn Lâm rời đi, không quên nói lời khách khí, sau đó liền kéo Lạc Cẩn Thi đang ngây ngẩn không biết phải nói gì rời khỏi chỗ này.

“Oa…trời ạ, thật sự là bị một phen sợ hết hồn, em còn thật sự cho rằng anh không đem theo tiền cơ, không ngờ anh lại lừa em.”

Lạc Cẩn Thi vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là chưa hết sợ hãi.

Một màn lúc nãy thật sự quá mức sợ hãi rồi, không ngờ tới đám nhân viên phục vụ đó bề ngoài thì tỏ ra cung kính lễ độ, vậy mà một khi không trả tiền, liền nháy mắt như biến thành một người khác vậy, khiến bọn họ giống như những con dê cừu đang đợi làm thịt.

Nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy là do Cư Hàn Lâm không đúng, đang yên đang lành sao phải đùa bỡn người ta chứ, thật là, đây không phải rõ ràng là tự chuốc thù sao?

Trừng mắt nhìn Cư Hàn Lâm một cái, chỉ thấy anh bộ dạng ung dung, lái xe về nhà.

“Này anh nói xem, tại sao anh lại phải làm như vậy, có phải cảm thấy như vậy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”

“Đúng vậy, em không thấy như vậy rất thú vị sao, kiểm nghiệm một chút giới hạn cuối cùng của con người, có thể nhẫn nhịn tới bước nào.”

Cư Hàn Lâm không hề ngoảnh đầu lại, thấp giọng nói một câu.

….Nhìn hai người rời đi, Mộc Thiên Hòa qua một lúc lâu sau mới hồi thần, nhìn quản lí nhà hàng vẻ mặt khϊếp đảm, không dám thở mạnh, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, một người giống như Cư Hàn Lâm, trước nay luôn kiệm lời, tiếc chữ như vàng, hôm nay lại chủ động gọi điện cho mình.

Trừ phi là chuyện vô cùng lớn, bằng không căn bản không thể có chuyện như vậy.

Sau khi Cư Hàn Lâm rời đi, Mộc Thiên Hòa lập tức như biến thành một con người khác, âm trầm mở miệng: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

Nhân viên phục vụ và quản lí nhà hàng đồng loạt cúi thấp đầu xuống, chờ đợi giám đốc xử trí.

Nhà cũ của nhà họ Tần lại nghênh đón buổi tụ họp một tháng một lần, chỉ có điều lần này mời thêm một người tới, chính là người lần trước vẫn còn là khách không mời mà tới, Trần Nhã Thanh.

Đối với sự xuất hiện của Trần Nhã Thanh, hiển nhiên Tô Phương Dung vô cùng vui vẻ, chào tới chào lui, theo trước theo sau rót trà rót nước, tỏ ra vô cùng ân cần.

Về mặt hành vi, hiển nhiên là không thể nói là nịnh nọt lấy lòng, nhưng khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Đối với sự nhiệt tình như vậy của Tô Phương Dung, Trần Nhã Thanh hiển nhiên cũng có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên, lật đật đỡ lấy ly nước được đưa tới.

“Dì, dì đừng bận rận nấu nướng nữa, những món này đã đủ lắm rồi, đừng xem cháu như người ngoài, đối xử với cháu như người trong nhà là được rồi.”

“Xem này, đứa nhỏ nhà cháu nói gì vậy hả? Dì đương nhiên là xem cháu như con của mình, mới đối xử với cháu như vậy, càng huống hồ cháu một tháng mới tới một lần, dì và chú Tần của cháu đã sớm nhớ cháu rồi.”

Vẻ mặt Tô Phương Dung tươi cười, sớm đã vui vẻ như nở hoa trong lòng, đứa nhỏ Trần Nhã Thanh này nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vô cùng thuận mắt, ngọt tới tận trong lòng.

Cộng thêm con bé lớn lên có cái miệng rất ngọt, lời nói ra đều giống như đều được rót thêm mật vậy, khiến người khác nghe được đều vô cùng vui vẻ.

Tần Lệ Phong ăn không ngồi rồi, ngồi trên ghế thái sư, nhìn tờ báo ở trong tay, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lại liếc trộm qua bên này, rõ ràng là đang quan sát nhất cử nhất động ở bên này. Thật là, lại mời nha đầu này tới, cũng không biết con bé có chỗ nào tốt, Tô Phương Dung chính là thích lo chuyện bao đồng.