Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 213: Suy đoán

Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên nghe thấy lời Trần Thái Nhật nói thì ngẩn ra.

“Cái gì thế, sưu tập à? Cậu bị nghiện thu thập à? Hay là muốn chính phủ phong cho cậu cái biệt hiệu Trấn Quốc Hiệp?”

Trần Thái Nhật cau mày.

Cái tên này, thường ngày nói chuyện không chịu nghiêm túc tí nào.

“Tôi nói chuyện nghiêm túc! Anh mới là Trấn Quốc Hiệp, cả nhà anh là Trấn Quốc Hiệp, sao anh không nói phong tôi thành Thác Tháp Thiên Vương đi? Mặt đất bùng nổ anh tự mà đi lấp!”

“Ấy ấy ấy… Mẹ nó, cậu là chủ lực thì sao có thể bỏ gánh giữa đường, làm người sao lại nóng nảy như thế, đúng là chẳng có tý hài hước nào cả”.

Trần Thái Nhật không nén được lửa giận, nói cho Phùng Mặc Hiên nghe về chuyện dùng Vân Hạc Phương Hồ làm thực nghiệm, còn cả một số phán đoán trước kia.

Thời gian Bắc Minh ở Hội Trường Thành lâu hơn, hơn nữa thường ngày còn nghiên cứu đủ thứ hiếm lạ cổ quái, não bộ tương đối lớn, nói không chừng sẽ có phỏng đoán gì đó hợp lý.

Vốn dĩ Trần Thái Nhật cho rằng Trấn Quốc Khí chỉ là một văn vật rất có giá trị mà thôi.

Thế nhưng Hội Đông Hưng lại âm thầm phái cao thủ, ý đồ phá huỷ những bảo vật này.

Nếu như chỉ đơn giản là món đồ có giá trị văn vật, phá huỷ nó căn bản không có ý nghĩa.

Từ hướng suy nghĩ này lật lại.

Trấn Quốc Khí nhất định có tác dụng cụ thể.

Cộng thêm những gì Trần Thái Nhật đã kiểm tra trước đây, hiện tượng cảm ứng từ xa giữa Trấn Quốc Khí.

Loại tác dụng này, nhất định chỉ khi gom đủ toàn bộ mười Trấn Quốc Khí mới có thể phát huy được hết.

Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên cũng chẳng buồn pha trò thêm nữa, dùng tay đỡ đầu, tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói.

“Trước đây cậu đoán có thể có liên quan đến sự khác biệt của đất nước, tôi cảm thấy phương hướng này có lẽ không sai, nhưng chúng ta có thể suy nghĩ lại”.

Trần Thái Nhật nhướng mày.

“Có ý gì?”

“Tại sao một tổ chức chỉ sợ thiên hạ không loạn như Hội Đông Vinh ở Hoa Hạ lại muốn phá huỷ Trấn Quốc Khí? Bọn họ sợ Trấn Quốc Khí, nghĩ trăm phương ngàn kế để tập hợp mười bảo vật lại làm một là đang sợ gì cơ chứ?”

Trong đầu Trần Thái Nhật đột nhiên giống như có một suy đoán gì đó lóe lên.

Khoảnh khắc đó, giống như chạm đến manh mối gì đó quan trọng, nhưng vẫn hơi mờ mịt.

Trần Thái Nhật nhíu mày rất chặt, chậm rãi phân tích.

“Chúng ta giả dụ, sau lưng Hội Đông Vinh là những người có võ công cao nhất sợ hãi Hoa Hạ ở nước ngoài, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn phá hoại sự ổn định của Cửu Châu, thứ bọn chúng sợ nhất là gì?”

Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên chớp mắt.

“Còn có thể sợ gì cơ chứ? Sợ bốn người chúng ta, đặc biệt là cái tên đồ tể như cậu”.

Trần Thái Nhật không để ý đến sự trêu đùa của Bắc Minh, chậm rãi tiếp tục đề tài ban nãy.

“Vậy cảnh tượng khủng bố nhất mà bọn chúng có thể nghĩ tới là gì đây?”

“Còn phải hỏi à, đương nhiên là sợ chúng ta đánh gϊếŧ ra ngoài biên giới, đè bẹp mấy tên cấp Thần bên ngoài lãnh thổ..”

Đột nhiên, mắt của Trần Thái Nhật và Phùng Mặc Hiên cùng sáng bừng lên!

Trong lòng bọn họ cùng nghĩ tới một phán đoán vô cùng to gan.

Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên hơi kích động.

“Bốn người chúng ta mà ra ngoài biên giới Cửu Châu thì thực lực sẽ vì sự khác biệt đất nước mà lập tức tụt xuống cấp Long, vậy nên thường ngày chỉ có thể trấn giữ lãnh thổ mà không thể tuỳ tiện vượt biên, dù gì bên ngoài cũng có cấp Thần”.

Ánh mắt Trần Thái Nhật đột nhiên loé lên tia sáng.

“Nói không chừng sau khi mười bảo vật Trấn Quốc Khí hợp lại, sau khi chúng ta ra ngoài vẫn có thể giữ được thực lực cấp Thần?”

Trời ạ!

Hai người đồng thời vỗ đùi bôm bốp.

Trái tim vốn bình tĩnh của Trần Thái Nhật đã sớm tu luyện đến độ núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt cũng không kinh ngạc, nhưng lúc này cũng không giấu nổi vẻ kích động.

“Mẹ kiếp, nếu như thật sự có thể làm được như vậy thì không cần phải ngày nào cũng chơi trốn tìm như rượt thỏ với cái đám người kia! Tôi đã gϊếŧ đến tận sào huyệt của bọn chúng từ lâu rồi!”

Bắc Minh cũng rất kích động, vẻ mặt hơi ửng đỏ.

“Nói đúng lắm! Nếu thật sự có ngày đó, bốn người chúng ta có thể lật đổ cấp Thần của đối phương rồi! Làm xong thì ít nhất có thể nghỉ ngơi cả năm rồi!”

Tục ngữ đã bảo rồi, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày chống trộm.

Công việc thường ngày của bốn trụ cột Cửu Châu chính là ngày ngày phòng bị ở biên giới.

Bởi vì không có cách nào vượt biên, vậy nên nếu có tử sĩ, đặc vụ lẻn vào trong chỉ có thể vất vả lùng sục truy gϊếŧ tại địa bàn của mình.

Không được nghỉ ngơi, không có kỳ nghỉ, không cách nào buông lỏng, bởi vì bạn không biết quân định sẽ chọn thời cơ nào để xâm nhập vào.

Loại trách nhiệm khiến cho thần kinh căng thẳng mãi thế này, thật ra là một loại giày vò mãn tính.

Dưới sự giày vò tinh thần trong thời gian dài, rất nhiều tinh anh của Hội Trường Thành sẽ để lộ sơ hở khi mà cơ thể bị mệt mỏi trong thời gian dài.

Thường ngày đương nhiên không quan trọng, thế nhưng khi chiến đấu thì có thể mất mạng như chơi!

Vậy nên rất nhiều người bảo vệ biên giới của Hội Trường Thành đều đang âm thầm mong đợi một ngày nào đó có thể đánh gϊếŧ ra ngoài biên giới, mở mày mở mặt.

“Vậy thì có làm sao, ra ngoài tìm không phải…”

Vừa nói đến đây, Bắc Minh cũng đột nhiên phản ứng lại.

Chuyện này phiền phức rồi đây!

Phán đoán bây giờ chính là chỉ khi mười bảo vật Trấn Quốc Khí tập hợp lại mới có thể giữ chiến lực cấp Thần, bình yên vô sự ra ngoài biên giới.

Thế nhưng có một bộ Trấn Quốc Khí hiện giờ đang ở bên ngoài biên giới.

Nếu như ra ngoài cướp, vậy thì vừa ra khỏi biên giới đã tụt xuống cấp Long, có thể sẽ bị cấp Thần bên ngoài truy gϊếŧ.

Nếu như không ra ngoài tìm thì sao?

Vậy thì không có cách nào vượt qua được giới hạn về sự khác biệt về đất và nước.

Hai cao thủ tuyệt thế, không bệnh tật nào đe doạ được, cơ thể cường tráng như sắt thép, bây giờ lại tụ lại nơi này, không hẹn mà cùng có chung một cảm giác.

Đau não!

Sự nhiệt tình của Bắc Minh như bị dội cho một gáo nước lạnh chỉ trong nháy mắt, lại ngồi trở về ghế, vẻ mặt không cam tâm.

Anh ta tiện tay nhặt một quả cầu kim loại bằng thép nguyên chất dùng để thí nghiệm, dùng lực siết lấy.

Quả cầu thép cỡ lớn nằm trong tay Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên bị nghiền nát vụn giống như nhựa dẻo, phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc.

“Thế này thì còn làm nên trò trống gì nữa!”

Trần Thái Nhật suy tư, đột nhiên lại có một suy đoán mới, ngón tay gõ lên mặt bàn.

“Anh cũng đừng nghĩ mãi chuyện đánh gϊếŧ ra bên ngoài, anh nói xem, quốc gia khác liệu cũng có những bảo vật có công năng giống như Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ thuộc về riêng bọn họ hay không?”

- -------------------