Đại Đạo Vô Thiên

Chương 12: Thế khó

Nếu nói tu sĩ quan trọng nhất là thứ gì, đó phải là thần hồn cùng linh lực. Tu sĩ phía dưới Hồn Hải, chỉ có vận linh lực bám vào vũ khí thi triển võ kỹ, một khi mở ra thần hồn, mới có thể chân chính thi pháp thần thông.

Mà thần thông mạnh hay yếu, linh lực gia trì là không thể thiếu, cái này cũng đồng nghĩa với việc, tu sĩ trên hai phương diện này đều xem trọng như nhau.

Khởi Tuyền hảo tâm giải thích:

"Ngươi phải hiểu, tu sĩ là không thể chung một chỗ bồi dưỡng thần hồn cùng linh lực, thế mới có chuyện tu sĩ đã có đan điền nhưng buộc phải mở thêm thức hải."

Những lời này tuy là kiến thức phổ thông tu sĩ nào cũng biết, nhưng Lạc Khôi không cho rằng Khởi Tuyền nói thừa, hắn hỏi:

"Ngươi nói không phải ngươi kéo ta vào, chẳng lẽ thức hải của ta là bẩm sinh đã mở?"

Khởi Tuyền ra vẻ lắc đầu:

"Xưa nay mở ra thức hải chỉ có dựa vào Kim Đan, ngươi bẩm sinh càng không thể có, giải thích duy nhất, thức hải này mới được mở không lâu.

Ta vốn dự định chui vào đan điền của ngươi, lại phát hiện thức hải đã mở, so với đan điền, thức hải càng dễ chịu."

Nhìn vẻ mặt đầy thoải mái của Khởi Tuyền, Lạc Khôi dở khóc dở cười:

"Chiếu nói như vậy, ta không cần kết Kim Đan?"

Người khác muốn mở ra thức hải cần Kim Đan, hắn hiện tại thức hải đã mở, kết Kim Đan cũng không có ý nghĩa.

"Ngươi lại nghĩ lệch đi một vấn đề, tu tiên là từng bước một tiến lên, tu chân chín cảnh là đạo lý do vô số người lần mò đúc kết, ngươi không cần Kim Đan nhưng bắt buộc phải kết Kim Đan."

Lạc Khôi cắt đứt:

"Khoan hãy nói chuyện này, ngươi nói thức hải của ta mở không lâu, đây là có chuyện gì?"

"Ta thấy tốt nhất là nói về Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ, ngươi chuẩn bị nghe sao?"

Vốn dĩ sứ mệnh của Khởi Tuyền là trao lại Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ, những lời nói trước đó, có vẻ chỉ là phiếm chuyện ngoài lề.

Bị Khởi Tuyền lờ đi chuyện thức hải, Lạc Khôi chỉ có thể gật đầu lắng nghe.

"Vạn vật trong thế gian, sinh cơ luôn là thuỷ quyết định. Sinh thời, vô tận hỗn độn có ba mạch nước khởi nguồn, một cái đã hoà mình cùng vũ trụ này diễn hoá ra sinh cơ cùng sinh mệnh, một cái không rõ tung tích, cái còn lại chính là ta."

Khởi Tuyền ngạo nghễ nói tiếp:

"Đạo đi đến cuối là cái gì nói cho ngươi còn quá sớm, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, muốn đạo đi đến cuối cùng, bước đầu tiên cũng phải dùng đạo bước ra. Đừng nhìn Luyện Khí cảnh là bước sơ khai nhỏ bé, nhưng ngươi bước sai nó, đạo của ngươi tất gãy nhịp giữa cầu.Quảng Cáo

Cha ngươi nha, chính là ở Luyện Khí cảnh bước sai một bước, cả đời đã vô vọng đạo thành."

Lời của Khởi Tuyền rất khó hiểu đến, Lạc Khôi không có nghĩ đến tu luyện còn như thế phức tạp, nghi ngờ hỏi:

"Cái này thì liên quan gì đến Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ?"

"Vũ trụ này, có vật chỉ có độc nhất, có vật lại nhiều vô số kể, nếu ngươi hiểu thấu, có lẽ sẽ không lãng phí giá trị của Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ.

Khi nào ngươi muốn lấy Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ, gọi ta là được."

Khởi Tuyền chốt xong một câu đã không còn lên tiếng, để mặc Lạc Khôi như lạc giữa cánh rừng.

Những lời của Khởi Tuyền mặc dù thần bí, nhưng đối với Lạc Khôi không thể không nói vẫn có giá trị tham khảo, mạnh như cha hắn còn phải trốn đến Cửu Long mạch, hắn muốn mạnh hơn, phải đi đường khác tốt hơn.

Nhìn đến thức hải của mình, Lạc Khôi hơi động ý nghĩ, ý thức đã rời đi thức hải, một cái ý niệm tiếp theo, ý thức hắn đã vào lại thức hải.

Lạc Khôi trầm ngâm, thật lâu mới động ý nghĩ diễn hoá mình giống bộ dáng ở bên ngoài, cất bước đi trong thức hải.

Thức hải này không biết vì nguyên nhân gì mở ra, theo lý mà nói, chỉ cần hắn tu linh lực tại đan điền, một vài thần thông đơn giản liền có thể thi triển.

Nhưng tại bước đi trong thức hải, Lạc Khôi cảm nhận sự tình không có đơn giản như vậy, nếu hắn không tìm ra vấn đề ở nơi nào, đây có thể là nhược điểm chí mạng với hắn.

Khởi Tuyền khẳng định thức hải không phải bẩm sinh có thể có được, tu sĩ muốn mở ra phải cần đến Kim Đan, chẳng lẽ...

Lạc Khôi bước chân nhanh hơn, hắn phát hiện một vết nứt ngay tại phần giữa thức hải, vừa nhìn đến vết nứt, đầu óc đã có chút xoay quần.

Đây là cái gì?

Vốn dĩ thức hải là một không gian kép kín có thể mở rộng, tu sĩ một khi bị đánh nứt thức hải không chết cũng trở thành đần độn. Có điều vết nứt này của Lạc Khôi không phải nứt ở rìa không gian, nó là bên trong thức hải bị nứt ra.

Lạc Khôi quyết định vòng qua vết nứt đứng ở chiều đối diện, hắn vẫn nhìn thấy vết nứt màu đen kịt này.

Có lẽ đây nguồn cơn mà thức hải của hắn bị mở ra, Lạc Khôi một trận nghĩ nghĩ bước đến gần vết nứt, đưa tay về trước.

Uống.

Ngón tay Lạc Khôi vừa đυ.ng vào vết nứt, một tiếng thú rống cực kỳ khó nghe từ bên trong gào thét ra, đem không gian thức hải một hồi rung rung.Quảng Cáo

Một trận choáng váng truyền đến, Lạc Khôi vậy mà xuất hiện cảm giác bị triệu hồi, giống như bên trong vết nứt vốn là nơi giam giữ hắn, cố bắt lấy không cho hắn rời đi.

Lạc Khôi mất tự chủ lui về sau mấy bước, hơi ổn định thân hình lập tức nhìn xuống bàn tay, đầu ngón tay tiếp xúc với vết nứt đã bị ăn mòn không thấy đâu.

Hắn có chút nghĩ mà sợ, nếu vừa rồi cả thân mình bị kéo vào, khả năng ý thức hắn phải chôn vùi tại đây là rất lớn.

Một lần nữa động ý nghĩ, Lạc Khôi muốn diễn hoá ra ngón tay, nhưng kết quả để sắc mặt hắn hết sức khó coi.

Ngón tay của hắn không thể diễn hoá ra cũng chưa phải là vấn đề quá lớn, điều hắn lo ngại hơn chính là vết nứt kia, nó vậy mà phình to ra, so với kích thước ban đầu lớn hơn phân nửa.

Tuyệt đối không thể lại đυ.ng vào vết nứt.

"Khởi Tuyền?"

Lạc Khôi mở miệng gọi Khởi Tuyền, nó vào thức hải trước, khả năng đã nhìn ra vấn đề, chẳng trách trong thức hải Khởi Tuyền lại cuộn mình thành hình ốc, nó cũng sợ vết nứt đâu?

Gọi đến mấy lần cũng không được Khởi Tuyền đáp lại, Lạc Khôi bất đắc dĩ rời đi thức hải, hắn ra khỏi nhà, đẩy thuyền ra bến sông.

Lạc Khôi nằm trên thuyền ngửa mặt nhìn trời mây, để thuyền trôi tự do theo dòng nước.

Tâm tình hắn rất nặng nề.

Xâu chuỗi lại, Lạc Khôi tin tưởng vấn đề đều nằm ở lời của Khởi Tuyền, nếu hắn có thể hiểu đến, sự tình có thể rất nhanh được giải quyết.

...

Một cái đầu người đặt tại boong thuyền, ở bên cạnh đứng lấy một con chó, tha hồ liếʍ máu tươi rỉ ra.

Ở cuối thuyền, một thanh niên nhìn con chó, ánh mắt có phần cưng chiều:

"Kẻ xấu số thứ 132, so với ta khẩu phần ăn, ngươi thật sự lãng phí lương thực."

Cách đó mấy trăm trượng, cũng một cái đầu người, nhưng lại bị cột ở đuôi thuyền thả xuống nước, thuyền trôi đi, kéo theo một đàn cá lao theo, cố rỉa ra vài mẫu thịt làm mồi.

Ở trên thuyền, một thanh niên khác nhìn đàn cá, nhẹ bật cười:

"Nuôi cá dường như không quá khó."

Lúc này, thuyền của Lạc Khôi đang trôi tự do, hắn ngồi dậy, ánh mắt đυ.ng vào hai chiếc thuyền gần đó, có chút nhíu mày:Quảng Cáo

"Đây là Vô Tắc lưu vực?"

Nếu nói một ít địa phương tại hạ du Cửu Long mạch không chịu bất cứ môn phái nào quản hạt, Vô Tắc là lưu vực nằm trong số đó.

Nó là địa phương rất đặc thù, phải biết thế nước tại Cửu Long mạch là chảy xuôi hướng Đông đổ ra biển, Vô Tắc lưu vực khác biệt, con nước lại chảy về hướng Nam, đấu nối vào hồ Hà Tiên.

Lưu vực có cái tên Vô Tắc không hẳn do khác biệt dòng nước, rất nhiều người tại hạ du Cửu Long mạch đều ngầm thừa nhận, sở dĩ gọi Vô Tắc vì tại nơi này có thể làm bất cứ việc gì, kể cả gϊếŧ người làm thức ăn cho chó.

Về lý, các môn phái sẽ không sẽ phép một địa phương như Vô Tắc lưu vực tồn tại, nhưng hết lần này đến lần khác, Vô Tắc lưu vực vẫn sống khoẻ, gϊếŧ người là một kiện hết sức bình thường.

Lạc Khôi nhìn đến hai chiếc thuyền, đồng thời hai thanh niên trên thuyền cũng nhìn về phía hắn, có lẽ trong thâm tâm bọn hắn, Lạc Khôi chỉ là thức ăn cho chó và đàn cá mà thôi.

Còn thời điểm lấy làm thức ăn, không phải bây giờ.

Sau một cái liếc mắt như muốn đặt hàng trước, hai thanh niên riêng mình đẩy thuyền đi sâu vào Vô Tắc lưu vực, hôm nay có sự tình bọn hắn không thể trì hoãn.

Thường nghe, người tài sẽ không tỏ vẻ nghênh ngang, cho nên Lạc Khôi không có để ý bọn này, hắn cho thuyền đi vào Vô Tắc lưu vực, muốn kiến thức một chút địa phương mà các môn phái muốn quản cũng không xong.

Để Lạc Khôi có chút ngoài ý muốn là, hắn bị một chiếc thuyền khác chặn ngay trước mặt, trên thuyền có một toán bốn người mặc quần áo quân dịch, trên ngực thêu lấy hàng chữ "Vô Tắc quan".

Trái với Lạc Khôi suy đoán, bốn người này không phải đến gây sự, trong đó một tên để râu đứng lên phía trước, nhắc nhở:

"Vô Tắc lưu vực sắp cử hành giao dịch, người đến hoặc là có đồ vật đem ra giao dịch, hoặc là quay đầu."

Ý tứ chính là hôm nay muốn vào Vô Tắc lưu vực, bắt buộc phải có đồ vật xuất ra trao đổi, chẳng trách hai tên kia nhìn như khát máu lại bỏ qua hắn.

Lạc Khôi rất nhanh suy nghĩ, hắn cho thuyền vòng qua thuyền của Vô Tắc quan đi vào Vô Tắc lưu vực, phát hiện bốn tên này vậy mà không có ngăn cản, rõ ràng không có để ý Lạc Khôi sẽ xuất ra vật gì.

Mặc dù thuận lợi đi vào Vô Tắc lưu vực, nhưng Lạc Khôi lại âm thầm tính toán, đã là giao dịch, người trong Vô Tắc lưu vực sẽ không cho phép bất kỳ ai xuất ra vật thông thường, nhưng nếu là vật trân quý, cũng không ai đảm bảo sẽ không bị người khác vây công tranh đoạt.

Nơi đây vốn dĩ là địa phương không có quy củ.

Thuyền trôi rất chậm, Lạc Khôi vốn không có đồ vật gì có thể lấy ra giao dịch được, nhưng hắn đã nghĩ ra đồ vật mình cần đoạt đến tay.