"Đương nhiên, cuối cùng có thu nhận cậu ta không thì vẫn phải do cậu Thanh quyết định!"
Trần Hưng Hải lại nói khẽ.
Chỉ có Dương Thanh mới nghe được lão ta nói gì, còn những người khác thì không.
Hồng Hưng cũng chờ mong nhìn Dương Thanh, lần nữa tỏ thái độ nói: "Chỉ cần cậu Thanh đồng ý thu nhận tôi, chắc chắn tôi sẽ không khiến cậu thất vọng!"
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn không hiểu rõ tình hình của Hồng Hưng, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, mọi người đều đang chờ quyết định của Dương Thanh.
Dương Thanh im lặng hồi lâu, bỗng hỏi: "Làm sao để bảo đảm ông sẽ không phản bội tôi?"
Đây là điều Dương Thanh lo lắng nhất. Nếu chỉ một mình anh, thì đừng nói là Hồng Hưng phản bội, cho dù cả thế giới phản bội, anh cũng không sợ.
Nhưng anh không phải một mình, sở dĩ anh muốn nâng đỡ những gia tộc này là vì muốn mở rộng thế lực của mình, có như vậy anh mới bảo vệ được người thân của mình.
Dương Thanh thừa nhận Hồng Hưng rất thông minh, lại có tầm nhìn xa. Dương Thanh muốn mua rẻ lại sản nghiệp của nhà họ Hồng, vậy mà Hồng Hưng còn muốn làm việc cho anh.
Điều này nói rõ, tầm nhìn của Hồng Hưng rất rộng.
Hồng Hưng cũng không ngờ Dương Thanh sẽ lo lắng việc ông ta phản bội, ông ta không suy nghĩ quá lâu đã nói: "Cho dù sau này tôi thật sự phản bội, lẽ nào cậu Thanh không có bất cứ kế hoạch ứng phó gì sao?"
Câu trả lời của ông ta khiến tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Nhưng nó lại khiến Dương Thanh cực kỳ hài lòng.
Điều quan trọng nhất là hễ người nào đi theo Dương Thanh, anh đều sẽ không khiến họ thất vọng. Cho dù bây giờ Hồng Hưng có ý nghĩ muốn phản bội, nhưng Dương Thanh tin không lâu nữa Hồng Hưng sẽ một lòng một dạ với anh.
"Được, vậy hôm nay tôi sẽ cho ông cơ hội đi theo tôi!"
Dương Thanh không do dự nữa, quyết định ngay lập tức.
Nghe được Dương Thanh đồng ý, Hồng Hưng cảm thấy như đang nằm mơ. Ông ta vốn chỉ muốn giãy dụa lần cuối trước khi chết, nào ngờ Dương Thanh lại thật sự đồng ý.
"Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!"
Hồng Hưng kϊƈɦ động nói.
"Còn về sản nghiệp của nhà họ Hồng thì vẫn cứ thuộc về nhà họ Hồng, tôi chỉ có một yêu cầu đó là nếu đã đồng ý đi theo tôi thì phải tuyệt đối trung thành".
Dương Thanh dõng dạc nói: "Nếu ngày nào đó tôi phát hiện ông dám phản bội, gϊếŧ chết không tha!"
Hồng Hưng cũng sững sờ, vốn ông ta tưởng Dương Thanh bằng lòng để mình đi theo đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nào ngờ ngay cả sản nghiệp của nhà họ Hồng anh cũng không cần.
"Cậu Thanh, cậu cứ yên tâm, nếu tôi đã lựa chọn quy thuận cậu, thì cho đến chết cái mạng này cũng thuộc về cậu, tuyệt đối không phản bội!"
Hồng Hưng thề thốt.
"Ông chủ Hồng xin chúc mừng!"
Lúc này Trần Hưng Hải tươi cười bước lên, chủ động đưa tay ra.
Hồng Hưng nhanh chóng bắt tay Trần Hưng Hải, vui mừng nói: "Ông chủ Trần, tôi xin lỗi ông về những chuyện vô lễ đã xảy ra trước đó, mong ông rộng lượng bỏ qua!"
"Ha ha, nếu cậu đã lựa chọn cậu Thanh thì sau này chúng ta là người một nhà rồi, mà đã là người một nhà thì không cần khách sáo như vậy!"
Trần Hưng Hải cười sang sảng nói.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng đi lên trước cười nói: "Ông chủ Hồng chúc mừng!"
Hồng Hưng cũng không quen biết Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn nhưng dựa vào việc hai người họ và Trần Hưng Hải đều đi theo Dương Thanh, ông ta cũng có thể đoán ra được mối quan hệ không tầm thường của hai người này với Dương Thanh.
"Cảm ơn hai vị tiền bối!", Hồng Hưng cười nói.
"Đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Hàn Khiếu Thiên - ông chủ nhà họ Hàn ở Yến Đô trong tương lai!"
Trần Hưng Hải cũng vội vàng giới thiệu: "Vị này là Quan Chính Sơn - ông chủ nhà họ Quan ở Yến Đô trong tương lai!"
Hồng Hưng âm thầm cả kinh, Yến Đô không hề có nhà họ Hàn và nhà họ Quan, hơn nữa Trần Hưng Hải cũng đã nói, bọn họ là nhà họ Hàn và nhà họ Quan ở Yến Đô trong tương lai.
Ông ta biết, nhà họ Trần là gia tộc ở tỉnh khác đến, sau lưng bọn họ có một chỗ dựa rất lớn, bây giờ thì ông ta cũng biết chỗ dựa đó chính là Dương Thanh.
Mà Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn lại cùng chung một phe với Dương Thanh, như vậy chẳng phải nói hai nhà này cũng là gia tộc từ tỉnh khác đến?
Sau đó ông ta lại nhớ tới hôm nay nhà họ Trần bỗng tổ chức tiệc mời liên minh năm gia tộc tới, trong lòng ông ta đột nhiên xuất hiện một suy đoán rất táo bạo.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là kế hoạch của Dương Thanh, cậu ấy đoạt lấy một nửa sản nghiệp của năm gia tộc, thật ra chỉ vì muốn nâng đỡ nhà họ Hàn và nhà Quan lên ngôi.
Đối với Dương Thanh, nhà họ Hồng chỉ là việc ngoài ý muốn.
Nhớ tới nhà họ Thái bị diệt trước kia, sau đó nhà họ Trần phất lên, suy nghĩ của ông ta càng lúc càng rõ ràng.
Ông ta biết không bao lâu nữa, dưới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ có thêm hai gia tộc đỉnh cao có thể sánh ngang với nhà họ Trần.
"Ông chủ Hàn! Ông chủ Quan! Sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!"
Hồng Hưng chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó tỉnh táo lại vội chắp tay nói.
Tiếp theo, Trần Hưng Hải dẫn mấy người đến phòng họp nhỏ của nhà họ Trần.
Ngoài Dương Thanh và Hồng Hưng ra, Trần Hưng Hải dẫn theo Trần Hạo và Trần Anh Hào, Hàn Khiếu Thiên dẫn theo Hàn Diệp, Quan Chính Sơn dẫn theo Quan Tuyết Tùng.
Trần Anh Hào vẫn đảm nhiệm công việc bưng trà rót nước.
Dương Thanh ngồi ở vị chủ tọa, những ông chủ cũ mới của các gia tộc khác thì chia nhau ngồi hai bên.
"Hôm nay mượn đỡ phòng họp của nhà Trần để mở một cuộc họp nhỏ với mọi người".
Dương Thanh bỗng nói, mọi người cùng chăm chú lắng nghe.
Nhất là người nhà họ Hàn và họ Quan, ai cũng vô cùng chờ mong, dường như bọn họ đã biết Dương Thanh muốn nói gì.
"Trước hết, liên minh năm gia tộc đã giao ra một nửa sản nghiệp, tôi sẽ chia những sản nghiệp này ra hai phần, do nhà họ Hàn và nhà họ Quan giúp tôi quản lý".
"Nhà họ Trần đã quản lý sản nghiệp của nhà họ Thái thay tôi rồi nên lần này tôi sẽ không chia sản nghiệp của liên minh năm gia tộc nữa. Còn về nhà họ Hồng, vốn đã là một nhà giàu có ở Yến Đô nên không cần phải thay đổi hệ thống phát triển vốn có của mình".
"Các vị có ý kiến gì với cách chia của tôi không?"
Dương Thanh nhìn mọi người hỏi.
"Còn về người của nhà họ Trần và nhà họ Hồng, có thể không đυ.ng đến thì cố gắng giữ nguyên".
Dương Thanh nói xong thì nhìn mọi người hỏi: "Các ông có ý kiến gì không?"
"Cậu Thanh, tôi có một ý tưởng!"
Đúng lúc này Hồng Hưng bỗng nói.
Lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn sang ông ta.
"Ông nói đi!"
Dương Thanh cũng nói.
- ---------------------------