Lê Triết rất bối rối. Nhà họ Lê phải mất rất nhiều tiền của mới bồi dưỡng được năm mươi cao thủ này.
Nếu bị Dương Thanh giữ lại sẽ là tổn thất khổng lồ.
Có thể nói không có năm mươi cao thủ này sẽ không có nhà họ Lê ngày hôm nay.
“Tôi đã đồng ý giao một nửa sản nghiệp, cũng đồng ý quy thuận cậu rồi. Cậu có thể cho tôi dẫn họ về được không?”
Lúc trước Lê Triết phách lối bao nhiêu, bây giờ lại khúm núm bấy nhiêu, cay đắng nói: “Tôi sẽ tới tập đoàn Nhạn Thanh giao một nửa sản nghiệp ra ngay bây giờ”.
Dương Thanh mỉa mai hỏi: “Thì ra ông dẫn năm mươi cao thủ này tới không phải để tặng tôi à?”
Lê Triết vội vàng lắc đầu: “Không phải!”
“Nếu không tặng tôi, không lẽ ông định dùng họ đối phó tôi sao?”, Dương Thanh lại hỏi.
Lê Triết trợn tròn mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Dù nói phải hay không phải, ông ta đều sai!
“Cậu Thanh, tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi một mạng. Sau này tôi không dám nữa”, Lê Triết khẩn khoản cầu xin.
Lúc này Trần Hưng Hải cười lạnh một tiếng: “Nếu không nhờ cậu Thanh, người phải cầu xin sẽ là tôi. Nếu vậy cậu có tha cho tôi không?”
Vẻ mặt Lê Triết cứng ngắc. Chắc chắn ông ta sẽ không tha cho Trần Hưng Hải, nhưng lại không dám nói ra!
“Đương nhiên tôi sẽ tha cho ông!”, Lê Triết dối lòng nói.
Trần Hưng Hải cười nhạo: “Chỉ e đến cả cậu cũng không tin câu nói này đâu nhỉ?”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Năm mươi người này coi như cái giá ông phải trả. Giờ ông cút được rồi!”
Mặc dù Lê Triết rất muốn dẫn người đi nhưng thái độ của Dương Thanh quá cứng rắn, sao ông ta có thể dẫn người về được chứ?
Chỉ đành hốt hoảng chạy bán mạng.
Cuối cùng chỉ còn lại Hồng Hưng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta.
Hồng Hưng chứng kiến bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy, đã sợ choáng váng từ lâu.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, chân ông ta mềm nhũn quỳ rạp xuống.
“Cậu Thanh, tôi sai rồi, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Tôi cũng sẽ giao ra một nửa sản nghiệp của gia tộc, từ nay quy thuận cậu. Xin cậu tha cho tôi”.
Hồng Hưng đau khổ cầu xin.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Nhà họ Hồng có bao nhiêu tài sản?”
Hồng Hưng sững sờ một lúc mới đáp: “Năm mươi tỷ!”
Dương Thanh lại nhìn sang Trần Hưng Hải. Lão ta nói: “Năm mươi tỷ là thấp nhất, nếu nhờ chuyên gia giám định ít nhất phải được sáu mươi tỷ!”
Dương Thanh gật đầu lên tiếng: “Nhà họ Thái trị giá một trăm tỷ, tôi cho họ mười tỷ để họ rời khỏi Yến Đô mãi mãi”.
“Ông thấy tôi nên cho ông bao nhiêu tiền? Để đuổi nhà họ Hồng ra khỏi Yến Đô?”
Ánh mắt sắc bén của Dương Thanh dán lên người Hồng Hưng.
Ông ta trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin. Dương Thanh đang muốn mua lại nhà họ Hồng sao?
Nhà họ Thái trị giá một trăm tỷ, Dương Thanh chỉ dùng một phần mười chỗ đó để mua lại.
Chẳng lẽ nhà họ Hồng trị giá sáu mươi tỷ sẽ bị Dương Thanh mua về với giá sáu tỷ?
“Cậu Thanh muốn mua lại nhà họ Hồng sao?”
Hồng Hưng ngơ ngác một lúc, đột nhiên hỏi.
“Không lẽ ông muốn tặng tôi miễn phí?”, Dương Thanh nghi hoặc hỏi.
Hồng Hưng lập tức hốt hoảng: “Đừng nói là sáu tỷ, trả sáu mươi tỷ tôi cũng không thể bán nhà họ Hồng”.
Thái độ của ông ta cực kỳ kiên định, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng chó cùng rứt giậu.
“Ai bảo tôi muốn dùng sáu tỷ mua lại nhà họ Hồng?”, Dương Thanh nhíu mày.
Hồng Hưng giật mình dò hỏi: “Cậu định dùng sáu mươi tỷ mua nhà họ Hồng sao?”
Dương Thanh nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc, bỗng nhiên giơ năm ngón tay: “Tôi cho ông năm trăm triệu để cút khỏi Yến Đô!”
Ầm!
Hồng Hưng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Tài sản sáu mươi tỷ mà Dương Thanh chỉ bỏ ra năm trăm triệu?
Đây chính là cướp đoạt trắng trợn!
“Chết tiệt, tôi liều mạng với cậu!”
Hồng Hưng thẹn quá hóa giận lao về phía Dương Thanh.
“Cậu chán sống rồi!”
Trần Hưng Hải nổi giận. Hai gã cao thủ nhà họ Trần tự giác xông lên ấn Hồng Hưng xuống mặt đất.
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra! Muốn cướp nhà họ Hồng của tôi hả? Tôi phải liều mạng với các người!”
Hồng Hưng đỏ mắt gào thét.
Nếu Hồng Hưng không dẫn người tới nhà họ Trần, có lẽ Dương Thanh sẽ tha cho nhà họ Hồng. Anh đã cho ông ta cơ hội, ông ta không thèm quý trọng, còn dẫn người tới.
Từ lúc Hồng Hưng dẫn người nhà họ Tôn tới, kết cục của ông ta đã được định sẵn.
“Ông không đồng ý cũng không sao. Chỉ cần gϊếŧ ông, tôi không cần tốn một đồng nào vẫn có thế chiếm được nhà họ Hồng. Sao tôi lại không làm?”, Dương Thanh cười híp mắt nói.
Vừa rồi Hồng Hưng bị kϊƈɦ động mới muốn ra tay với Dương Thanh.
Khi bị hai gã cao thủ nhà họ Trần đè xuống, ông ta đã tỉnh táo lại.
Đến cả Tôn Húc cũng phải khúm núm trước mặt Dương Thanh, ông ta có tư cách gì bàn điều kiện với anh?
“Nếu cậu Thanh chịu thu nhận tôi, nhất định nhà họ Trần sẽ phát triển nhanh hơn”.
Ông ta đã đoán đúng được một nửa. Dương Thanh không chỉ muốn dồn toàn bộ tài sản nhà họ Hồng cho nhà họ Trần mà còn muốn bồi dưỡng cả nhà họ Hàn và nhà họ Quan.
“Cậu Thanh, tuy Hồng Hưng ngang ngược nhưng cũng có năng lực, năm xưa đấu với nhà họ Lê cũng ngang tài. Cậu ta sẽ giúp được cậu rất nhiều”.
Trần Hưng Hải nhỏ giọng khuyên nhủ.
Dương Thanh khá bất ngờ vì Trần Hưng Hải nói vậy. Điều này cho thấy Hồng Hưng thực sự có tài, nếu không sao Trần Hưng Hải không bảo anh giữ lại các chủ gia tộc trong liên minh năm gia tộc?
Nhưng giữ lại Hồng Hưng liệu có thể trở thành tai họa ngầm hay không?
- ---------------------------