Văn Khả Hân và Sở Vĩnh Du đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt xuống xe kiểm tra.
Nơi này là đường tỉnh, cộng thêm là đi về phía ngoại ô, buổi tối không có xe, vừa rồi Văn Khả Hân chỉ cảm giác một bóng đen vụt qua, khi xay ra va chạm với vật cản đằng trước thì dừng xe lại, quả thật không nhìn rõ là cái gì, hơn nữa dường như tốc độ còn rất nhanh.
Còn Sở Vĩnh Du, vừa rồi tầm nhìn cũng không đặt ở phía trước, cũng không nhìn thấy.
Sau khi xuống xe, lập tức nhìn thấy vết nứt ở mũi chiếc xe, mui xe bị lõm vào một lỗ.
“Bên này.”
Sở Vĩnh Du ra hiệu, hai người đi về phía bên phải đường.
“Gừ!”
Rất đột ngột, một tiếng gầm vang lên, không cần Sở Vĩnh Du nói, Văn Khả Hân cuối cùng cũng nhìn rõ rồi.
Dù sao thị lực trong bóng tối của võ giả vẫn rất tốt.
Đây là một con sói, lông toàn thân giống như gai dựng đứng, thân hình cũng lớn hơn con sói bình thường, bộ răng nanh sắc bén đó, đang nhai nhai nhìn sang hai người bọn họ.
“Biến dị sao?”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, ngoài con hổ nhìn thấy ở sở thú vào một năm trước ra, sau khi quay về, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy động vật bị khí H tỏa ra từ lỗ sâu gây ra biến dị.
“Ừ, rõ ràng rồi.”
Lúc này, con sói đó lần nữa rú lên, đột nhiên xoay người chạy.
“Chắc là chạy về phía Đại Hưng An Lĩnh.”
Hai người đều không có đuổi theo, nhưng Sở Vĩnh Du sau khi nghe thấy lời của Văn Khả Hân, vẫn hỏi.
“Là như nào?”
“Không biết, một năm này anh không ở đây, thời gian dần trôi, động vật biến dị càng lúc càng nhiều, sở thú đều đóng cửa rồi, mà những động vật biến dị này, cũng không làm hại người, một khi xảy ra biến dị thì lũ lượt chạy trốn về hướng nào đó, cuối cùng quốc gia phát hiện, những động vật này đều chạy vào Đại Hưng An Lĩnh, mặc kệ quãng đường xa xôi như nào, đều sẽ tập kết ở đó, còn tại sao, tạm thời không ai rõ, cộng thêm chiến lực của những động vật biến dị này có hạn, quốc gia hình như chỉ phái người ở xung quanh Đại Hưng An Lĩnh giám sát, không có hành vi gì khác.”
Ổ? Sở Vĩnh Du ngược lại cảm thấy có hơi tò mò, nghe Văn Khả Hân nói tiếp.
“Không chỉ có nước R chúng tôi, nước ngoài cũng vật, sau khi động vật biến dị, đều lũ lượt tập kết ở những khu rừng sâu, nguyên nhân, cũng không thể kiểm chứng.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Đi thôi, cuối cùng sẽ có một ngày lộ ra, xem thử chiếc xe còn có thể chạy không?”
Một điểm may mắn, chiếc Ferrari vẫn có thể lái, Văn Khả Hân cũng sẽ không để ý vấn đề mặt mũi gì đó.
Nhà họ Tàng sống ở khu ngoại ô phía Nam của Tỉnh Thành, tự mình xây dựng một trang viên, dựa theo cách nói của Văn Khả Hân, khi người của nhà họ Tàng xuất hiện, trang viên đã có, quỷ mới biết xây dựng như nào, diện tích đất không phải lớn bình thường.
Đến nơi, Văn Khả Hân sau khi đưa một tấm thiệp mời thì lập tức được cho đi.
Lái mấy chục mét, chiếc xe dừng ở cạnh một đài phun nước nhỏ, lập tức có người tới đỗ xe cho, mà Văn Khả Hân thì cùng với Sở Vĩnh Du đi về phía trước, trong tầm mắt, đã có nhìn thấy rất nhiều người đang tập trung ở sảnh.
“Đáng ghét, Đồng Ý Yên chắc chắn cũng sẽ không để bụng đâu.”
Câu nói này nói ra sau khi Văn Khả Hân muốn khoác tay của Sở Vĩnh Du mà không thành công.
“Cô ấy để bụng hay không là chuyện của cô ấy, tôi làm hay không là chuyện của tôi, hiểu không?”
Liếc nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng Văn Khả Hân buồn bã, tại sao không có để cô ta gặp người đàn ông này sớm hơn, cô ta thật sự ngưỡng mộ Đồng Ý Yên.
Chồng giỏi giang như vậy, lại không cần lo lắng ở bên ngoài có người có thể câu dẫn thành công, haiz...
“Lái loại xe này tới nhà họ Tàng chúng tôi tham dự tiệc sao? Hừ!”
Sau khi Văn Khả Hân và Sở Vĩnh Du, một người đứng ở đài phun nước, nhíu mày nhìn chiếc Ferrari được lái đi, đặc biệt là một lỗ lõm ở mũi xe, hoàn toàn là không tôn trọng nhà họ Tàng bọn họ.
Nhưng người ta có thiệp mời, đương nhiên cũng không dám nói gì ở trước mặt.
Đến sảnh tiệc, vẫn là kiểu cũ, tốp năm tốp ba xúm lại nói chuyện, tay cầm sâm banh.
“Anh Sở?”
Trong này, Ngô Tiêu Tiêu cũng ở đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vậy mà đã tới thì vội vàng ra đón.
“Ừ.”
Gật đầu coi như chào hỏi, Sở Vĩnh Du nói với Văn Khả Hân.
“Cô biết tôi không có hứng thú với những bữa tiệc như này, đi thẳng vào vấn đề đi.”
Văn Khả Hân bất lực, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ với Sở Vĩnh Du, nhưng cũng sớm đã đoán được loại kết quả này.
Tuy nhiên, Ngô Tiêu Tiêu ở cạnh do dự không quyết, lần nữa mở miệng lần nữa.
“Anh Sở, anh vẫn là đi đi, người thanh niên gặp ở trong cửa hàng xe nhập khẩu Bình Hành anh chắc còn có ấn tượng nhỉ, anh ta tên Tàng Đồng, là cậu tư của nhà họ Tàng, bữa tiệc hôm nay cũng là tiệc sinh nhật một tuổi của con trai anh ta, anh ta nếu nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ tới gây phiền phức.”
Sở Vĩnh Du xua tay.
“Không sao, tôi rất nhanh sẽ rời đi.”
Thấy vậy, Ngô Tiêu Tiêu cũng không nói gì nhiều nữa, con người của Tàng Đồng đó rất thù dai, trong cửa hàng xung đột chịu thiệt, đã nhớ kỹ Sở Vĩnh Du, nếu không phải tối nay tổ chức sinh nhật một tuổi cho con trai của anh ta, đoán chắc đã muốn ra tay đối phó rồi.
Chỉ là anh ta thế nào cũng không ngờ, Sở Vĩnh Du vậy mà nghênh ngang đi tới đây, thật sự không biết nên hình dung như nào.
Cúp máy, Văn Khả Hân nói.
“Tàng Nhĩ đang tiếp một người, bảo chúng ta tới bên đó đợi một chút.”
“Được.”
Hai người chưa đi được mấy bước, Ngô Tiêu Tiêu quay về chỗ bên mình thầm nói một tiếng không hay, bởi vì Tàng Đồng đang cất bước đi về phía này, vốn gương mặt còn đang nở nụ cười, lúc này cũng lạnh băng, chắc đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du.
Quả nhiên, khi dừng bước, vừa hay chắn đường đi của Văn Khả Hân và Sở Vĩnh Du.
“Sở Vĩnh Du? Ha ha, giỏi đấy, anh vậy mà dám xuất hiện ở nhà họ Tàng chúng tôi?”
Trước đó Ngô Tiêu Tiêu nói, Văn Khả Hân đã hiểu một chút, cho nên lúc này mở miệng nói thẳng.
“Anh có chuyện gì sao? Là anh cả Tàng Nhĩ của anh mời chúng tôi tới.”
Tàng Đồng cười lạnh.
“Cô Văn, tôi biết cô, theo như tôi biết, người anh cả tôi mời, chỉ có một mình cô, Sở Vĩnh Du này không có ở trong, hơn nữa, hôm nay là tiệc sinh nhật một tuổi của con trai tôi, tất cả đều là quyền của tôi, hiểu không?”
Nói xong, chỉ về phía Sở Vĩnh Du, giọng nói cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Sở Vĩnh Du, bây giờ cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, để tôi ở trước mặt mọi người tát anh một cái, sau đó anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi; thứ hai, tôi gọi người đuổi anh ra khỏi đây, sau khi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không dám bảo đảm.”
Anh ta đang muốn ngày mai đi tìm Sở Vĩnh Du tính sổ, nhà họ Tàng bọn họ chưa giờ đều là bắt nạt người khác, đâu từng bị người khác bắt nạt, cục tức này sao có thể nuốt trôi.
“Anh quá đáng rồi!”
Văn Khả Hân mặt mày tức giận, trực tiếp rút điện thoại ra.
“Tôi phải nói cho anh cả của anh.”
Đối với điều này, Tàng Đồng không lo lắng, anh cả của anh ta thích chơi phụ nữ cao thâm, Văn Khả Hân chẳng qua vừa hay làm nhân vật này mà thôi, có thể nể mặt cỡ nào chứ.
Hôm nay, ai cũng không thể ngăn cản việc anh ta sỉ nhục Sở Vĩnh Du, ai cũng không được.
Sở Vĩnh Du luôn trầm mặc, cuối cùng mở miệng vào lúc này.
“Xem ra Tàng Thiên Mẫn, là thật sự muốn chết.”