Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 698: Lại là nhà họ tàng

Điện thoại tắt, sắc mặt của Tàng Thiên Mẫn kinh hãi vô cùng, hai tay cung kính đưa lại điện thoại.

“Thiếu... đại nhân, điện... điện thoại của ngài.”

Không phải là ông ta muốn nói lắp, mà là quả thật bị dọa rồi, cấp bậc giữa người với người của Huyền Hoàng Tinh rõ ràng, dĩ hạ phạm thượng, bọ diệt tộc đều là liên minh quy định, sẽ không trả bất kỳ cái giá nào, càng huống chi lúc này đã là ở trái đất.

“Tin rồi chứ?”

Sở Vĩnh Du nói một câu ý vị, Tàng Thiên Mẫn cực kỳ sợ hãi, vậy mà trực tiếp quỳ bụp xuống đất.

Cái quỳ này, đã dọa Bao Khánh Phong và Tàng Phong, Hà Nguyệt ngồi bên kia.

“Ba! Ba đây là làm cái gì vậy?”

Tàng Phong rất sốc, vừa nói xong, Tàng Thiên Mẫn ngẩng đầu quát một câu.

“Cái thằng bất hiếu! Còn không cút qua đây quỳ xuống tạ tội với Sở đại nhân cho ba!”

Ông ta muốn gọi thiếu chủ, nhưng căn bản không có tư cách đó, người có thể gọi chủ nhân của nhẫn Vũ Lam, người đó buộc phải được công nhận mới được.

Cái gì? Tàng Phong nghe thấy lời này, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt sát khí đó của ba mình căn bản không có ý nói đùa, anh ta kéo Hà Nguyệt qua quỳ xuống.

Lúc này, Bao Khánh Phong cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, sự cường thế của nhà họ Tàng, ông ta đã chịu hơn nửa năm, đó thật sự là không để ai vào mắt, bao gồm cả đại đội trưởng Phiền Tinh Thiên của tổng bộ.

Mà bây giờ, lại quỳ xuống trước Sở Vĩnh Du, mà không phải là nể mặt, là quỳ.

“Đại nhân, lúc mới tới, tôi không có quản lí tốt người của gia tộc, đem tới phiền phức cho ngài và nước R, sau này tôi tuyệt đối nghiêm khắc dạy dỗ, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện tương tự, xin ngài tha thứ.”

Tàng Thiên Mẫn nói xong, cả người run rẩy, dù sao Sở Vĩnh Du nếu như kêu ông ta chết, ông ta thật sự sẽ không do dự dù là một giây, nếu không cái chờ đợi ông ta chính là hành vi diệt tộc sau khi Khổng Lưu tới.

Suy nghĩ một lát, Sở Vĩnh Du mới mở miệng.

“Hai vợ chồng Tàng Phong, dẫn con đi xin lỗi bồi thường cho phụ huynh và những đứa trẻ đã bị đánh, đồng thời tiến hành bồi thường về mặt kinh tế, về sau không được xảy ra bất kỳ chuyện tương tự nữa, có thể làm được thì cút.”

Nghe thấy lời này, Tàng Thiên Mẫn như thoát được gánh nặng, nhìn thấy dáng vẻ vẫn đang sốc của con trai mình, ông ta tát một cái.

“Khốn kiếp! Còn không cảm ơn Sở đại nhân?”

Phản ứng lại, Tàng Phong dẫn Hà Nguyệt vội vàng dập đầu tạ tội, tuy mờ mịt, nhưng lại không dám làm trái ý của ba.

Mãi tới sau khi ba người đi, Bao Khánh Phong mới coi như có chút phản ứng lại, ánh mắt nhìn sang Sở Vĩnh Du, phục sát đất.

“Đại nhân, ngài vậy mà thật sự có thể trị được những người này.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du không có nói gì, hành vi của những người này không ràng buộc một chút, tương lai chắc chắn sẽ càng không kiêng kỵ, bây giờ đυ.ng phải, vậy chuyện mà ông Tần căn dặn, anh hoàn toàn có thể để Khổng Lưu đang ở bên ngoài học tập phong tục tập quán, thuận tiện cảnh cáo tất cả những dân di cư Huyền Hoàng Tinh sinh sống ở nước R.

Nghĩ vậy, anh bèn gọi điện.

Cùng lúc đó, ba người nhà họ Tàng đi ra từ đội điều tra sự cố đặc biệt, trán của Tàng Thiên Mẫn vậy mà đã toát đầy mồ hôi, lau qua, ông ta xoay người nhìn tòa nhà đóng quân, thật sự là sợ hãi.

“Lần này... coi như chúng ta mạng lớn.”

Tàng Phong cẩn thận hỏi.

“Ba, Sở Vĩnh Du đó rốt cuộc là?”

Một ánh mắt nhìn sang, Tàng Thiên Mẫn tức giận nói.

“Phế vật! Là người của Huyền Hoàng Tinh, con vậy mà không biết nhẫn Vũ Lam?”

Á? Tàng Phong giống như mới phản ứng, vội nói.

“Ba, ý của ba là trên tay Sở Vĩnh Du thật sự đeo nhẫn Vũ Lam?”

“Phí lời!”

Nhất thời, Tàng Phong giống như mất hồn phách, nói.

“Vậy... vậy cũng không thể trách con, con lúc đó cũng nhìn thấy tay phải của Sở Vĩnh Du đeo nhẫn, nhưng nơi này là trái đất, sao có thể sẽ có người đeo nhẫn Vũ Lam thật, Huyền Hoàng Tinh chúng ta không có ai dám làm giả, nhưng nơi này thì khác, bọn họ căn bản không biết định nghĩa của nhẫn Vũ Lam là gì, cho nên con mới...”

Nhìn con trai, Tàng Thiên Mẫn cũng không có mắng nữa, quả thật, bất kỳ ai của Huyền Hoàng Tinh đều sẽ không cho rằng trái đất sẽ có người trở thành chủ nhân của nhẫn Vũ Lam, chiếc nhẫn đại biểu cho thân phận, quá đáng sợ và không thể tưởng tượng được.

Nhưng ông ta không được, là chủ của một nhà, cái phải suy nghĩ có rất nhiều, cho nên mới hỏi câu đó, được chứng thực rồi, cho dù mình chết, gia tộc cũng có thể bảo toàn, nhưng nếu thật sự có tư tưởng giống như con trai, hậu quả quá đáng sợ rồi.

Không chỉ riêng ông ta, đổi làm bất kỳ gia chủ của một nhà di dân hay người đời trước, nhìn thấy nhẫn Vũ Lam chắc chắn đều sẽ xác nhận trước, chỉ có những người trẻ tuổi...

“Về nhà, lập tức triệu lập tất cả mọi người họp.”

Tàng Phong bất lực nói.

“Ba, ba quên con trai của lão tứ sinh nhật một tuổi, tối nay gia tộc còn tổ chức tiệc rồi sao? Sợ rằng phải đợi khi bữa tiệc kết thúc mới họp được.”

Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du ngồi trên chiếc Ferrari do Văn Khả Hân lái, chạy về phía ngoại ô.

Trước đó anh đã gọi điện cho mẹ vợ Tư Phu, xác nhận Hữu Hữu đã được đón từ chỗ Kim Đào về thì mới yên tâm.

Hiện nay, có người Khổng Lưu dẫn tới âm thầm bảo vệ, người nhà sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, thật ra đây cũng là nguyên nhân thật sự anh yên tâm để Kim Đào dẫn Hữu Hữu đi chơi.

“Bây giờ có thể nói, rốt cuộc là đi tham gia bữa tiệc của ai, lại là ai nói cho cô, có thứ có thể thay thế được Long Mễ?”

Sở Vĩnh Du mở miệng, Văn Khả Hân cười nói.

“Ha ha, cũng không phải là bí mật gì, là nhà họ Tàng của Tỉnh Thành, một người tên là Tàng Nhĩ, nửa năm trước vì hạng mục làm ăn nào đó bắt đầu hợp tác với tôi, quan hệ coi như không tồi.”

Lại là nhà họ Tàng? Sở Vĩnh Du nhíu mày, nhà họ Tàng cỏn con có thể có thứ như thế sao?

Nhưng nếu đã tới rồi, vậy thì chỉ có thể đi chứng thực, dù sao nếu thật sự tồn tại, quan hệ rất lớn, nói không chừng có thể thay đổi một vài cục diện nào đó.

Trò chơi truyền nhân của rồng mới ra mắt chưa đầy một năm, người trẻ tuổi chính thống của nước R, vẫn không có ai có thể tu luyện tới trình độ tương đương với chiến lực đỉnh cấp của võ giả cửu phẩm, cho nên cũng không thể tính ra, năng lượng của Mặc Hoa trong Hồn Khôi, có thể đủ giúp bọn họ tiến giai tới Tiên Thiên võ giả hay không.

Mà bản thân võ giả, công phu tu luyện vẫn đi theo truyền thống, cho dù tiến giai, cũng chỉ có thể làm từng bước, thông qua hấp thụ Long Mễ, cho nên tất cả mọi thứ đều cần phải chờ nghiệm chứng.

“Đúng rồi Vĩnh Du, tôi cảm thấy anh chắc biết lai lịch của nhà họ Tàng nhỉ? Theo tôi biết, nước R gần một năm nay tặng thêm gần mười triệu nhân khẩu, phân bố ở khắp các tỉnh thành, đừng nói với tôi những người đó đều là người nước R sinh ra ở đây.”

Nhìn thấy vẻ tò mò như trẻ con của Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ừ, cô đoán đúng rồi, còn chuyện sau đó, đừng biết thì tốt hơn.”

Văn Khả Hân rất tức, miệng lẩm bẩm, loại động tác đáng yêu này rất hiếm thấy ở trên người cô ta.

Đang muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó bụp một tiếng, chiếc Ferrari dừng lại.

“Hình như... đâm phải người rồi.”