Trong lúc ngủ mơ, Lương Thu Thu cảm thấy bản thân mình như đang trôi nổi trong biển rộng cùng với sóng gió mãnh liệt.
"Linh linh linh..."
Là tiếng chuông điện thoại của cô, mí mắt nặng trĩu hơi run rẩy.
"Thu Thu....ha...điện thoại...em nghe điện thoại đi..."
Dưới thân như bị một thứ gì đó thô dài lại có độ ấm nhanh chóng cắm vào, cô không tự khống chế được mà than nhẹ thành tiếng.
"Thu Thu..."
Giọng nói này, là Hứa Gia Ninh?
Từ từ: "A...."
Hoa huyệt phấn nộn đột nhiên bị người dùng lực đâm thọc vào chỗ thịt mềm nào đó, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan ra toàn thân, Lương Thu Thu mở to hai mắt, chỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, dưới thân là chăn màu xám đậm, hai chân bị ép mở thành hình chữ M, tiểu huyệt bị một cây côn ŧᏂịŧ đỏ tím ngang ngược cắm vào lại nhanh rút ra, lui đến miệng huyệt lại đột nhiên xông vào.
"Hứa...Hứa Gia Ninh....dừng, dừng lại."
Bụng nhỏ trướng trướng còn hơi phồng lên, Lương Thu Thu không biết anh đã làm bao lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể nhiều đến nỗi muốn tràn ra.
Hứa Gia Ninh không có dừng lại sự xâm chiếm với cô mà còn cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe rồi đưa đến bên tai cô: "Ha, ngoan, Thu Thu nghe điện thoại đi..."
Nói xong tay anh còn bóp nhẹ đầṳ ѵú đã sưng đỏ của cô.
"Ưʍ..."
Không dám thét thành tiếng, cô sợ người bên kia điện thoại sẽ nghe được. Lương Thu Thu khẩn trương cắn môi, nhục bích vô ý thức co rút lại, kẹp chặt đến nỗi làm Hứa Gia Ninh thở dốc không thôi.
"Thu Thu, em muốn kẹp chết anh sao?" Anh bám vào bên tai cô, tiếng nói khàn khàn đầu từ tính còn mang thơ hơi thở hỗn loạn nhuốm màu du͙© vọиɠ.
"Câm...câm miệng."
Vốn là nên tức giận nhưng bởi vì đang rơi vào cơn lốc của tìиɧ ɖu͙© nên hai tròng mắt có hơi nước ngưng tụ vũ mị đến nỗi giống như có thể tích ra nước. Cái trừng mắt này càng giống đang câu dẫn hơn.
"Thu Thu, cậu bảo mình câm miệng sao?"
Đa Đa ở đầy bên kia của điện thoại khó hiểu hỏi.
"Không...a..."
Côn ŧᏂịŧ dùng sức đỉnh đến chỗ mẫn cảm trong hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ tê dại thổi quét toàn thân, từ trong miệng nhỏ hồng hồng của Lương Thu Thu phun ra những tiếng rêи ɾỉ khiến người ta phải đỏ mặt.
"Thu Thu, cậu không sao chứ?"
"Không...a...anh làm gì vậy?"
Eo bị người vớt lên, lấy tư thế quỳ bò quỳ trên giường, mông nhỏ nâng lên, côn ŧᏂịŧ đang khảm sâu bên trong hoa huyệt ngập nước theo động tác của cô cũng nhanh chóng dạo qua một vòng trong huyệt nội, côn ŧᏂịŧ lớn cọ xát với thịt non, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người mềm mại run rẩy không thôi.
"Không...không có gì đâu Đa Đa. Mình, mình có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu."
Nếu còn không tắt điện thoại thì cuộc gọi này sẽ trở thành cuộc phát sóng trực tiếp làʍ t̠ìиɦ mất.
Không đợi bên kia trả lời, ngón tay cô run rẩy ấn vào hình màu đỏ, cuộc gọi bị cắt đứt.
Eo bị người dùng sức nắm lấy, tư thế đi vào từ phía sau càng khiến côn ŧᏂịŧ cắm sâu hơn, da^ʍ thuỷ theo đùi cứ thể chảy xuống.
Cả người Lương Thu Thu mềm mại vô lực, không thể nào tiếp tục tư thế này với sự hung mãnh của anh được nữa. Cô đổ rạp xuống giường, một đôi vυ' trắng nõn che kín dấu hôn áp sát với chăn màu xám đậm.
Thân thể bị va chạm đến run lên, đầṳ ѵú cùng chăn cọ xát, bên trong hoa huyệt lại bị động thừa nhận từng đợt tấn công mạnh bạo, Lương Thu Thu nhịn không được hét lên, mười ngón tay gắt gao nắm chặt chăn, chặt đến nỗi chiếc chăn cũng trở nên dúm dó.
Côn ŧᏂịŧ như máy đóng cọc vào sâu ra cạn, Hứa Gia Ninh thở dốc, hơi thở cực nóng phun ở bên tai cô, lỗ tai mẫn cảm ngứa ngáy, cô vặn vẹo người, ý đồ muốn tráng khỏi cảm giác không khoẻ mà anh mang đến.
Nhưng cô càng giãy giụa thì Hứa Gia Ninh lại càng hưng phấn, anh kích động ấn eo nhỏ của cô, phảng phất như sợ cô sẽ chạy mất, anh điên cuồng đỉnh côn ŧᏂịŧ hướng tới thịt non trong hoa huyệt mà không ngừng lao tới rồi lại rút ra.
"A...Hứa Gia Ninh, nhanh quá...nhanh quá..."
Hoa huyệt co rút gắt gao xoắn lấy côn ŧᏂịŧ, lông mày Hứa Gia Ninh nhíu lại, động thân một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích, bắn ở nơi sâu nhất trong cơ thể Lương Thu Thu.