Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Hiên suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò mà hỏi: "Hôm nay Tư Đồ Trung của Ứng Thiên phủ hình như muốn gây bất lợi cho hài nhi, có phải có liên quan đến chuyện phụ thân bị cách chức hay không?"
"Bây giờ ta đã là hổ lạc đồng bằng, tự nhiên yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ nhảy ra." Lý Thừa Cơ đầu tiên là xem thường, sau đó lại liếc mắt nhìn hắn: "Nói đến Tư Đồ Trung, hôm nay con bị hắn đả thương?"
"Thương nhẹ, không có gì đáng ngại."
Lý Hiên lại theo bản năng sờ sờ ngực, sức mạnh của Tư Đồ Trung cực mạnh, hơn nữa còn ra tay toàn lực.
Hiện giờ nhìn bề ngoài thì hắn không có chuyện gì, nhưng kỳ thực phế phủ cũng đều bị chấn động.
"Con là đáng đời." Thành Ý bá bất đắc dĩ thở dài một tiếng: " "Hàn Ý Thiên Đao" nhà ta cùng "Hàn Tức Liệt Chưởng", chính là Huyền Vũ tuyệt học đứng đầu thiên hạ. Nếu như con chịu để tâm tu hành, hiện tại đã sớm là Lâu Cảnh tứ trọng (Lâu Cảnh tầng thứ tư), dùng tự vệ cũng thừa sức, sao còn phải sợ Tư Đồ Trung kia?"
Lý Viêm bên cạnh rất tán thành mà gật gật đầu: "Quả thực là mất mặt xấu hổ!"
Nói đến chuyện này, kỳ thực Lý Hiên cũng có oán niệm sâu nặng. Tiền thân của hắn thực sự quá lười nhác, "Hỗn Nguyên Thiên Tượng quyết" gia truyền của Thành Ý bá phủ mà hắn lại chỉ vừa tu đến đệ nhị trọng lâu (tầng thứ 2), quả thực khiến cho Lý Hiên không nói gì.
Trong cái thế giới tràn ngập yêu ma quỷ quái này, chỉ có chút tu vi như thế khẳng định là không được. Nhưng mà dù hiện tại Lý Hiên lại cố gắng thế nào, trong thời gian ngắn hắn cũng không luyện lên được.
Lý Hiên còn tưởng rằng lần này sẽ bị Lý Thừa Cơ mắng đến máu chó đầy đầu, thế nhưng tiếp theo Lý Thừa Cơ lại đứng dậy đi tới trước một kệ sách, lật qua lật lại một cái ống đựng bút một hồi, sau đó cái giá sách kia răng rắc răng rắc mà tách ra, để lộ một cánh cửa nhỏ. Ông đi vào không bao lâu thì đã cầm hai cái hộp đi ra.
Vẻ mặt Lý Hiên đầy bối rối, không biết người này lại tính tung ra chiêu gì nữa đây. Nhưng Lý Viêm nhìn thấy thì lại rất bất đắc dĩ: "Phụ thân, người thật lòng đó sao?"
"Bây giờ tính mạng của đệ đệ con đáng lo hơn, sao có thể khinh thường bất cẩn?"
Lý Thừa Cơ trừng trưởng tử một cái, sau đó mở hai cái hộp ra một lần nữa: "Cái hộp thứ nhất này là một bảo giáp Ma văn, tên là "Quỳ Ngưu dạ quang", dù gặp phải nhân vật Lâu cảnh bát trọng, nó cũng có thể giúp con chịu đựng được ba đòn mà không bị thương. Cái hộp thứ hai là một viên "Nạp nguyên châu", tu vi của con không chịu được "Quỳ Ngưu Dạ Quang giáp" tiêu hao, trước khi con dùng có thể dự trữ chân nguyên vào trong "Nạp nguyên châu" này, sử dụng lúc ngăn cản kẻ thù."
Lý Hiên không khỏi "Lẩm bẩm" một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt: "Đều là cho con?"
Vẻ mặt Lý Thừa Cơ lộ rõ vẻ không đành lòng: "Là đưa cho con để giữ mạng, sau khi ta bị cách chức, khó tránh khỏi sẽ có một ít hạng người giá áo túi cơm nhìn chằm chằm nhà ta. Bọn chúng không làm gì được ta và huynh trưởng của con, cũng chỉ có thể ra tay với con. Nhớ kỹ, nếu như thật sự gặp phải tình trạng này, con nhất định không được chần chờ dù chỉ là nửa khắc, phải nhanh chóng chạy về phía các đại nha môn, hoặc là quân doanh hay dinh thự bá hầu phủ ở gần đó."