Đầu ngón tay hơi lạnh của Tô Hàng lướt qua hậu huyệt của cô, sau đó đi đến một nơi mềm mại, ướt nhẹp, không biết là nước hay dịch thể cô chảy ra. Cậu nhẹ nhàng vân vê, trơn trượt, cậu liếʍ môi cô, nâng ngón tay lên cho cô xem: "Ướt rồi."
Trần An Lâm đảo mắt, dùng xương mu cọ lên côn ŧᏂịŧ cậu: "Cứng."
Tô Hàng giữ eo cô, nâng hông về phía trước, ý định cầu hoan rõ ràng. Trần An Lâm cười cười, nâng mông lên, bàn tay nhỏ bắt lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng của cậu, đặt ở cửa huyệt của mình, chầm chậm ngồi xuống, "Xì" một tiếng, côn ŧᏂịŧ chen chúc vào bên trong, đi tới nơi sâu nhất.
Trần An Lâm cắn môi, tuy đã đủ ẩm ướt nhưng kích cỡ của cậu khá lớn, cô ngồi xuống thế này khiến côn ŧᏂịŧ còn đi vào sâu hơn bình thường, nước mắt sinh lý làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Tô Hàng nhẫn nhịn, gân xanh trên trán nổi hết lên, kéo eo cô lại, tới gần hôn lên miệng cô: "Bé ngoan giỏi quá."
Trần An Lâm liếc cậu một cái, nâng mông lên rồi lại ngồi xuống. Tô Hàng không cảm thấy gì nhiều nhưng bản thân cô lại kích động đến run cả người, hai đùi đột nhiên mềm oặt, không có sức lực, cả thân thể theo trọng lực ngồi thụp xuống, lần này côn ŧᏂịŧ thật sự chọc vào đến tận cùng.
Tô Hàng rên lên một tiếng, nâng mắt nhìn cô, đôi mắt nai của cô rưng rưng nước mắt, chóp mũi ửng hồng, trông tủi thân cực kỳ.
Cậu hôn lên môi cô, rồi dùng lực nhấc mông cô lên, dươиɠ ѵậŧ rời khỏi cơ thể cô, còn kéo theo một tia nước.
Trần An Lâm cảm thấy trống trải vô cùng, sau đó thân thể trơn trượt bị lật lại, hai tay cô chống lên thành bồn tắm, côn ŧᏂịŧ thô to của Tô Hàng tiến vào từ phía sau.
Cậu đỡ eo nhỏ của cô, thẳng lưng cắm rút.
Bên trong hoa huyệt vừa chặt vừa ấm, khiến Tô Hàng làm đến đỏ cả mắt.
Trần An Lâm bị cậu đâm, sướиɠ đến chảy cả nước mắt. Cậu duỗi tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Trần An Lâm nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của họ, trong lòng căng trướng.
Tiếng rêи ɾỉ vụn vặt quanh quẩn trong phòng tắm, tiếng nước ái muội, còn có cả âm thanh trầm đυ.c của hai thân thể va chạm với nhau.
Tô Hàng cúi người, dựa lên tấm lưng tinh tế bóng loáng của Trần An Lâm, dịu dàng triền miên hôn lên ót cô, nhưng phía dưới cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào.
"Bắn... ở trong." Trần An Lâm đứt quãng nói.
Tô Hàng giật mình, nhéo bầu ngực mềm như bông của cô: "Có thể chứ?"
"Mình muốn nuốt trọn nó." Trần An Lâm ừ hử một tiếng.
Trong lòng Tô Hàng rung động.
Lại cắm thêm mấy chục cái, mới run rẩy bắn tinh.
Lần đầu tiên bắn vào cơ thể cô, kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại khiến đầu óc Tô Hàng trống rỗng.
Trần An Lâm mềm cả người, nằm liệt trong bồn tắm.
Cậu đỡ lấy thân thể run rẩy của cô, ôm vào ngực, cẩn thận hôn lên môi cô.
-
Vì cha mẹ Khương Duy Á ở nhà nên Trần An Lâm với Tô Hàng đều thuê khách sạn để làʍ t̠ìиɦ.
Cha mẹ cô biết thành tích thi đại học của cô rất tốt, trong lòng cũng vui vẻ, không nhắc lại chuyện du học nữa.
Mấy ngày sau, cha mẹ Khương Duy Á lại chuẩn bị đi.
Trước khi đi, Trần An Lâm gọi bọn họ lại: "Bố mẹ để lại sổ hộ khẩu cho con đi."
Hai người nghi hoặc nhìn cô.
"Không có gì, chỉ là... lúc làm hồ sơ vào đại học có thể cần đến." Trần An Lâm tùy tiện tìm một lý do.
Thật ra suy nghĩ của cô là, mây hôm nay Tô Hàng đều bắn ở trong, tuy rằng trong thời kỳ an toàn của cô, nhưng nếu chưa kết hôn mà đã có thai thì cũng quá khó coi rồi.