Trần An Lâm chỉ ngậm một chút rồi nhả ra, đầu lưỡi lưu luyến xẹt qua mã mắt.
Tô Hàng cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cậu nghẹn đến đỏ bừng, ham muốn từ hạ thân truyền đến khắp cơ thể cậu. Cậu khao khát nhìn cô, hy vọng cô có thể ngậm lấy nó.
"Sao lại..." dừng? Tô Hàng vuốt ve mặt cô.
"Anh thích không?" Trần An Lâm vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi mình, nghịch ngợm hỏi, lúc ngẩng đầu nhìn cậu đôi mắt còn phát sáng.
"Thích." Tô Hàng cười, nghẹn ngào đáp.
"Anh cầu xin em thì em sẽ ngậm nó." Trần An Lâm tiếp tục nói, còn nhếch môi cười ranh.
Lời cô nói như quả bom bọc đường, đánh cho lòng cậu nát nhừ.
Lý trí gần như mất hết.
"Xin em." Tô Hàng ngồi xổm xuống, đối mặt với cô, sau đó lại gần hôn lên môi cô, ngọt ngào, mềm mại.
"Ai ôi... ngồi xuống làm gì? Đứng lên đi." Trần An Lâm đẩy cậu dậy, sau đó nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hồng nộn của cậu.
Cô chậm rãi phun một hơi lên qυყ đầυ, nghe được tiếng rêи ɾỉ của Tô Hàng, vui vẻ ngẩng đầu nhìn cậu, chống lại ánh nhìn của cậu, há mồm, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ từng chút từng chút.
Cả quá trình cô đều chăm chú nhìn Tô Hàng, quan sát vẻ mặt cậu.
Du͙© vọиɠ được miêu tả sống động ở đuôi mắt cậu, cả người toát ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô nắm lấy sinh mệnh của cậu, chậm rãi vuốt ve, trêu đùa qυყ đầυ, phát ra tiếng nước "ba ba ba".
"Sướиɠ không?" Trần An Lâm dùng lưỡi liếʍ từ gốc đến qυყ đầυ, giống như đang ăn kẹo que ngon lành, còn liếʍ láp chậc chậc vang dội.
"Ừm." Tô Hàng rêи ɾỉ.
Trần An Lâm hầu hạ cậu thoải mái, còn bản thân cũng thỏa mãn cực kỳ.
Cô lại làm động tác thâm hầu thêm mấy lần, qυყ đầυ to lớn đâm vào đến tận yết hầu, cô nức nở mấy tiếng, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống, theo công thịt chảy đến phần lông đen.
Cô vạch phần lông thô cứng ra, tìm được hai viên trứng dái bèo nhèo, dùng khoang miệng ấm áp ngậm lấy từng cái.
Cuối cùng Tô Hàng bắn tinh lên khắp mặt cô, tóc mai mềm mại bị dính, rối lại với nhau, cả khuôn mặt cũng tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cô trợn to mắt, trên hàng mi dài còn vương lại mấy giọt tinh, cô cũng không để ý, sờ côn ŧᏂịŧ của cậu, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn tàn dư trên đó.
Đầu lưỡi cuốn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng, lập tức nuốt xuống.
Ánh mắt Tô Hàng nhìn cô sáng quắc, nhìn đến mức nhiệt độ không khí quanh cô như cháy lên.
Cậu không nói gì.
Sau đó cúi xuống bế cô lên, đưa cô vào phòng tắm.
....
Bồn tắm được cậu xả đầy nước. Trong phòng tắm hơi nước ấm áp lượn lờ, cô được cậu dịu dàng thả vào bồn. Nước ấm từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy cô, khiến cô thoải mái đến mềm cả người.
Tô Hàng ngồi xổm bên cạnh, tỉ mỉ lau mặt cho cô.
Sau khi khuôn mặt đã sạch sẽ, Trần An Lâm kéo cậu vào bồn: "Tắm chung."
Tô Hàng cưng chiều, không do dự tiến vào ôm cô.
Trần An Lâm dựa vào lòng cậu, hai người nói chuyện phiếm.
Dần dần...
Bầu không khí thay đổi.
Du͙© vọиɠ vừa mới dập tắt lại thức tỉnh.
Trần An Lâm xoay người, mông cọ lên nơi cương cứng của cậu, sau đó quay lại đối mặt với cậu.
Dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng chống lên cửa huyệt của cô, theo động tác của hai người mà như có như không cọ lên nơi đó của cô.
Cô đổi thành tư thế quỳ, bám lên vai cậu, hai vυ' cọ xát với ngực cậu, run trái phải, sau đó tiến sát lại hôn lên môi cậu.
Sự dịu dàng lúc này là dư vị của sự điên cuồng khi nãy.
Lúc này Trần An Lâm chỉ muốn hôn cậu, tình yêu rỉ ra từng chút, truyền từ môi cô sang miệng cậu.
Tô Hàng dựa vào thành bồn, tay đặt ở trên mông cô, ngón tay bẻ kẽ mông cô ra, một tay xoa nắn, một tay thăm dò vào bên trong.
~~~~~~
@vianvianvianday: Còn 3 chương nữa là hoàn chính văn, 1 ngoại truyện nữa là chúng ta sẽ chia tay với bé Hàng và An An rồi (つω"。)