Trần An Lâm bị hôn đến mức tứ chi rã rời, cô dùng tay nhỏ mềm như bông đẩy ngực cậu, vất vả lắm mới kéo ra được chút khoảng cách: "Đừng hôn nữa... Mình muốn phỏng vấn."
"Vì sao?" Trong đầu Tô Hàng đột nhiên hiện ra cảnh tượng phỏng vấn lúc nãy của Trần Thụ, ánh mắt cậu lại trầm xuống.
"Muốn vào hội học sinh đó."
"Trần Thụ cũng sẽ vào đó." Tô Hàng đang ở ngay sát bên cô, rõ là khoảng cách rất thân mật nhưng giọng cậu lại có vẻ lạnh nhạt.
Ôi, vẫn còn ghen đấy.
Sao Tô Hàng vẫn ghen cơ chứ...
Trần An Lâm cảm thấy cậu chàng tuấn tú trước mặt thật đáng yêu, cô hận không thể moi trái tim mình ra cho cậu xem, bên trong chỉ có cậu chứ làm gì có chỗ nào cho Trần Thụ đâu.
"Vậy cậu đừng để cậu ta vào là được, để mình vào đi." Trần An Lâm cau mày cố ý nói, cô muốn trêu cậu.
Tô Hàng cũng nhíu mày, cậu là chủ tịch hội học sinh, tuy rằng cậu từng có ý nghĩ không cho Trần Thụ vào hội nhưng rất nhanh đã bị cậu ném ra sau đầu, những điều được dạy từ nhỏ cùng với sự chính trực từ trong xương khiến cậu không thể làm ra chuyện như thế.
Trần Thụ có khả năng trúng tuyển thì cậu sẽ không cố ý ngáng chân.
"Không được."
"Vậy rốt cuộc cậu muốn mình phải làm gì? Đồ xấu xa." Trần An Lâm ngẩng đầu gặm cằm cậu một cái.
Giống như con mèo nhỏ bị chọc tức.
Tô Hàng không thấy đau, cô cắn không mạnh, thậm chí có thể coi là ngậm, không thể khiến cậu thấy đau nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ đang ngẩng đầu của cậu.
"Nhả ra, nếu không mình sẽ hôn tiếp đấy." Tô Hàng vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng cảnh báo.
Trần An Lâm nghe lời nhả ra, trên cằm cậu không lưu lại vết gì, chỉ có một vòng sáng ái muội.
....
Trần An Lâm sửa sang quần áo bị Tô Hàng làm nhăn, sau khi xác định quần áo đã chỉnh chu rồi mới bước vào phòng phỏng vấn.
Lương Vũ Thanh không để ý đến nữ sinh đang phỏng vấn, sự chú ý của cô dồn hết lên người Tô Hàng.
Rõ ràng nói là đi mà sao lại trở về rồi?
Tâm trạng của Tô Hàng trông tốt hơn nhiều, cảm giác lạnh lẽo như khối băng làm người khác rùng mình cũng đã bị hòa tan, vẻ dịu dàng có thể thấy rõ trên gương mặt cậu làm người ta không kiềm chế được mà sa vào.
Trần An Lâm vừa trả lời phỏng vấn vừa nhìn trộm Tô Hàng, cậu vẫn luôn nhìn cô, điều này khiến cô có chút căng thẳng nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Nhưng mà, ai có thể nói cho cô biết cái cô ngồi bên cạnh Tô Hàng kia là ai không?!
Ánh mắt trần trụi của cô ta dán chặt vào người đàn ông của cô kìa!
Tuy trong lòng không thoải mái nhưng Trần An Lâm vẫn điều chỉnh cảm xúc của mình để nghiêm túc hoàn thành tốt màn phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn xong, cô ném cho Tô Hàng một ánh mắt ý nói cô về trước.
Tô Hàng định đuổi theo nhưng nghĩ lại cậu có hơi lộ liễu quá không, có vẻ cô không thích quá công khai?
-
Trần An Lâm tắm rửa xong nằm trên giường đắp mặt nạ, đồng thời nhắn tin với Ngô Địch: "Có phải có nhiều bạn nữ trong hội học sinh thích Tô Hàng lắm đúng không?"
"Nhiều lắm, trong đó điều kiện tốt nhất là Lương Vũ Thanh."
"Có phải cái bạn tóc rất dài không?"
"Đúng rồi, hình như cậu ấy là trưởng nhóm tuyên truyền của hội học sinh đó. Dáng người cũng rất đẹp."
Đẹp sao? Trần An Lâm bò dậy, chạy vào phòng WC soi gương, mình cũng không tệ mà đúng không, ngực tấn công mông phòng thủ, cẳng chân nhỏ xinh thẳng tắp, vυ' vừa to vừa vểnh.
Chợt nhớ đến cái gì, thiếu nữ trong gương nở nụ cười quỷ quyệt, gỡ mặt nạ xuống.
Cô ngâm nga đi đến trước tủ quần áo lục lọi tìm đồ, sau đó cầm lên một bộ nội y mà cô cho rằng gợi cảm nhất, có thể tôn được dáng cô nhất.
Sau khi thay xong, Trần An Lâm tiếp tục đứng trước gương õng ẹo tạo dáng một lục, chụp mấy tấm ảnh rồi mở khung chat với Tô Hàng ra, gửi cho cậu.
"Đẹp không?" Cô hỏi, đôi mắt cười híp lại thành một đường.
Sau đó ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ cậu trả lời.
-
Tô Hàng đang dự tiệc liên hoan của hội học sinh.
Di động vang lên hai tiếng, cậu mở ra, sau khi thấy rõ bức ảnh cô gửi thì vội vàng ấn tắt màn hình, nhưng vẫn bị Quan Tử Phong ngồi bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy.
Cậu ta thấy Tô Hàng hoảng loạn, không nhịn được trêu ghẹo: "Chủ tịch, đừng xấu hổ, loại ảnh thế này trong điện thoại tôi có một đống."
"Nhưng mà dáng người trong bức ảnh vừa rồi đẹp phết, có thể gửi cho tôi không?" Cậu ta nói tiếp.
"Không thể." Tai Tô Hàng ửng đỏ, lập tức cự tuyệt.
"Sao thế, chúng ta trao đổi mà, hiểu không?" Quan Tử Phong ngứa ngáy.
"Tôi bảo không được." Bàn tay cầm di động của Tô Hàng siết chặt lại, không nhịn nữa, cầm điện thoại đứng dậy.
"Tôi đi WC." Cậu báo một tiếng với đám người đang ầm ĩ chơi đùa một câu rồi bước nhanh vào phòng WC, khóa trái cửa. Đến lúc này cậu mới dám mở lại khung chat của mình với Trần An Lâm, cẩn thận xem thứ cô gửi cho cậu.
Không lộ ngực không lộ mông không lộ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhưng lại có thể làm hạ thân cậu trướng đau.
Ánh đèn mờ nhạt, cô chỉ mặc một bộ nội y màu đen, hai chân quỳ trên giường, thân trên ngả về phía trước, khiến cho hai vυ' theo trọng lực mà rũ xuống, mặt cũng không lộ ra, chỉ có một đôi môi đỏ với đầu lưỡi hơi thò ra.
Mị hoặc, gợi cảm.
Tô Hàng chỉ thấy máu trong người nóng lên, tim đập nhanh còn hạ thân cậu như sắp nổ tung.
[ Cậu làm gì đó? ]
[ Mình thấy đẹp nên gửi cậu thôi, cậu thích không? ]
Trần An Lâm đợi một lúc lâu cũng không thấy cậu hồi âm.
Đến khi mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì rốt cuộc cậu cũng nhắn lại: [ Thích. ]
Tô Hàng dùng tay trái gửi tin nhắn, sau đó cất điện thoại vào túi.
Cậu lấy giấy ăn từ trong túi ra, ung dung lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bị phun lên đầy tay, hạ thân đã mềm lại, chỉ có nhìn trên tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặt đất với trên tay cậu mới biết được, vừa rồi Tô Hàng đã thủ da^ʍ.
Cậu lau khô tay rồi ném giấy vào sọt rác, mặc quần, sau đó cúi người lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đất. Đúng là cô bé hư.
Cậu cúi đầu cười nhạt.
~~~~~~
@vianvianvianday: Hôm nay đọc một truyện, nam chính miệng luôn miệng từ chối nữ chính nhưng hành động lại cứ tạo hy vọng cho con bé mà thấy bức ghê ヽ( "д"*)ノ Quay lại vẫn thấy bé Hàng nhà mình đáng yêu hơn hẳn, yêu ghét rõ ràng nên cho bé lên sàn 2 chương („• ֊ •„)