*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Mạc Huy chậm rãi kể lại chuyện vừa xảy ra, trầm giọng nói: "Trại chủ Lâm Chiêu, tôi nghi ngờ rằng trong chuyện này có nội gián!”
Lâm Chiêu không khỏi sửng sốt:
“Nội gián?"
“Sao cậu lại nói vậy?”
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Chắc chắn sát thủ đã mai phục ở trong phòng của cô Vũ Tuyết từ trước, vậy nên mới có thể tránh khỏi tôi để đi xuống lầu!”
"Mà buổi chiều chúng tôi mới vào đó ở. Tôi với cô Vũ Tuyết chia nhau ở phòng nào thì chỉ có người ở nơi đây biết.”
Sắc mặt Lâm Chiều nhất thời trở nên lạnh lẽo, ông ta nắm chặt hai tay thành đấm, trầm giọng nói: “Lâm Mạc Huy, cậu cứ yên tâm."
“Tôi nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho cậu một câu trả lời hài lòng.”
“Nếu quả thật là người của tôi tiết lộ tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ!”
Ở bên ngoài phòng, Lâm Minh nghe thấy những gì hai người nói chuyện, anh ta bị đọa sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
Anh ta nhanh chóng chạy tới sau núi, tìm thấy đám người Tống Tuấn Phong đang ẩn trốn ở đây. “Gia chủ Tống, đây chính là người mà ông gọi là đệ nhất sát thủ ở thành phố Hải Tân sao?”
“Tôi đã tạo cho ông ta điều kiện tốt như vậy mà ông ta cũng không thể gϊếŧ chết Lâm Mạc Huy?”
Lâm Minh đùng đùng nổi giận quát lên.
Tổng Tuấn Phong chau mày, ông ta cũng không thể ngờ, chuyện đã mười phần chắc chín còn xảy ra sai xót.
Cổ Tôn trầm giọng nói: “Xem ra chúng ta thật sự đã đánh giá thấp thực lực của Lâm Mạc Huy rồi!”
“Sau trận đánh với tôi lần trước, thực lực của anh ta quả thật đã tăng lên rất nhiều.”
Lâm Minh tức giận nói: “Tôi không muốn nghe mấy lời nói nhảm này của các người!”
“Hiện giờ bố nuôi của tôi đã bắt đầu phải người đi điều tra chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra tôi thôi.”
“Với tính tình của bố nuôi tôi, nếu ông ấy biết chuyện này do tôi làm, vậy chắc chắn ông ấy sẽ gϊếŧ tôi!”
“Các người nói đi, chuyện này phải làm sao đây?”
Tổng Tuấn Phong nhíu mày: “Lâm Minh, cậu đang chất vấn chúng tôi sao?”
“Cậu thật sự xem trọng bản thân quá rồi, lại dám hô to gọi nhỏ trước mặt chúng tôi?”
Lâm Minh nhìn đám người của mười đại gia tộc, sắc mặt nhất thời khẽ biến.
“Tôi... không phải tôi đang chất vấn các người, chỉ là, chúng ta...chúng ta dù sao cũng hợp tác với nhau...
“Giờ chuyện đã tới nước này, các người cũng không thể bỏ mặc tôi chứ?”
Lâm Minh lúng túng nói.
Tổng Tuấn Phong liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Không muốn chết, rất đơn giản!”
“Gϊếŧ Lâm Chiêu, như vậy là cậu không cần phải chết nữa!”
Vẻ mặt Lâm Minh thay đổi rõ rệt: “Ông...ông nói sao?”
“Ông bảo tôi gϊếŧ bố nuôi?”
Tổng Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Có cái gì mà ngạc nhiên?”
“Tôi đã nói với cậu rồi, đàn ông muốn làm việc lớn thì phải độc ác
“Nếu cậu muốn trở thành chủ nhân của trại Ngô, vậy Lâm Chiêu nhất định phải chết!”
“Nếu không, cậu cảm thấy mình có thể đợi được tới khi ông ta nhường chỗ cho cậu sao?”
Lâm Minh cắn răng: “Chuyện này...chuyện này không thể nào!”
“Bố nuôi đối với tôi ân trọng như núi, chính ông ấy đã nuôi lớn tôi” “Bảo tôi gϊếŧ ông ấy, loại chuyện
này sao tôi có thể làm được?”
Tổng Tuấn Phong cười lạnh: “Sao, lúc này lại đột nhiên có lương tâm?”
“Lúc cậu đồng ý hợp tác với chúng tôi, muốn thay thế ông ta, cũng không thấy cậu hiếu thuận như vậy mà!"
“Hơn nữa, cậu cảm thấy bây giờ mình còn đường lui sao?”
“Sớm muộn gì Lâm Chiêu cũng sẽ điều tra ra những chuyện cậu đã làm.”
“Một khi ông ta điều tra ra được, hừ, người chết đầu tiên chính là cậu đấy!”
“Lâm Minh, cậu muốn mình chết, hay muốn làm nên nghiệp lớn, chuyện này phải xem cậu lựa chọn thế nào!”
Vẻ mặt Lâm Minh nháy mắt thay đổi mấy lần, trong lòng anh ta rất rối răm.
Nhưng cuối cùng, anh ta cũng nghiến răng, chậm rãi gật đầu: “Ông nói không sai.”
“Ông ấy không chết, vậy tôi chắc