*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tuy người phụ nữ này mặc quần áo của Hạ Vũ Tuyết nhưng cân nặng có sự khác biệt rất lớn.
Lâm Mạc Huy vừa bế cô ta lên liền cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.
Nhưng lúc đó, đã muộn rồi.
Anh cảm thấy ở trước ngực nhói đau lên,một dao trực tiếp đâm thẳng vào vị trí tim trên ngực anh.
Cũng là Lâm Mạc Huy phản ứng kịp thời, rất nhanh ném người phụ nữ này ra ngoài,bản thân cũng di chuyển sang bên cạnh.
Gây phút này, không có khả năng đâm trúng tim anh,nhưng trên ngực anh cũng lia một vết thương khá lớn, máu tươi từ đó phun ra.
Người phụ nữ đó rơi xuống đất lăn một vòng, giống như con khỉ, nhún người nhảy ngược lại, lại,một lần đánh úp ngược lại phía Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy vừa lùi lại phía sau, vừa ẩn nấp tránh đột kích của người phụ nữ này.
Nhưng thân thủ của người phụ nữ này quá nhanh, lại thêm Lâm Mạc Huy bị thương không nhẹ, động tác cũng chậm đi rất nhiều.
Mấy lần nhảy chuyển phòng,người phụ nữ đó lại chém thêm vài vết thương lên người Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy thật không dễ gì nắm bắt cơ hội lùi ra sau vài bước, nhưng người phụ nữ này từng bước áp sát rất nhanh xông đến.
Dao găm trong tay cô ta giống như con giòi, áp sát lấy Lâm Mạc Huy không có khe hở.
Chỉ cần Lâm Mạc Huy chậm một bước, là con dao găm này có thể đâm trúng tim anh.
Lâm Mạc Huy nấp vài lần, nắm chắc cơ hội, nhanh chóng đút hai viên thuốc vào miệng.
Một viên là hoàn đan, tạm thời chữa lành vết thương.
Một viên là khí huyết đan, dùng để nâng cao sức lực.
Khí huyết đan vào bụng, khí huyết
Lâm Mạc Huy nhanh chóng lưu thông. Sức lực của anh theo đó cũng được nâng cao.
Lâm Mạc Huy đấm ra mạnh một đấm buộc người phụ nữ kia phải lùi lại mấy bước.
Mà anh cũng thuận theo tình thế tiến về phía trước, ra cả hai nắm đấm chiến đấu với người phụ nữ đó.
Lực của người phụ nữ này thật sự không yếu.
Lâm Mạc Huy uống khí huyết đơn rồi mà cô ta đánh với Lâm Mạc Huy khó phân thắng bại.
Quan trọng nhất là, người phụ nữ này ra tay thực sự rất kỳ lạ, biểu hiện rõ là đã qua rèn luyện sát thủ nghiêm khắc.
Lâm Mạc Huy mấy lần suýt chút nữa thì bị dính ám sát, lại thêm vết thương không ngừng chảy máu, nếu cứ tiếp tục như vậy Lâm Mạc Huy sớm muộn cũng bị kiệt sức.
Đánh được một lúc Lâm Mạc Huy đột nhiên nghĩ ra một việc.
Anh nhanh tay ra đò, không ngừng nhằm vào các kính trong căn nhà mà đánh vỡ, phát ra tiếng kêu rất là to.
Người phụ nữ đối diện, sắc mặt chút biến sắc, cô ta nhìn ra dụng ý của Lâm Mạc Huy, đây là muốn gây náo loại động tĩnh, thu hút người trong trại Ngô đến.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc bên ngoài xông vào vài người vận đồ đen, đều là người của trại Ngô Mấy người này bật đèn lên, cuối cùng Lâm Mạc Huy cũng đã nhìn rõ dáng dấp của người phụ nữ này.
Đây đâu phải phụ nữ, căn bản đây là một người đàn ông có dáng dấp lùn.
Chỉ là ông ta đội lên tóc giả, lại mặc đồ của Hạ Vũ Tuyết nên mọi người nhầm tưởng đó là một người phụ nữ.
Nhìn thấy tình hình bất ổn,người đàn ông này cũng không chậm trễ, rất nhanh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lâm Mạc Huy cũng không đuổi theo, anh vội vàng chạy lên tầng hai. Trong phòng Hạ Vũ Tuyết, Hạ Vũ Tuyết bị hôn mê nằm trên giường, cô ấy ngất đi không có bị thương tích gì trên người.
Nhìn dáng vẻ này, là tên sát thủ này đánh ngất cô ấy, mặc quần áo của cô ấy xuống tầng tập kích Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh cứu Hạ Vũ Tuyết tỉnh lại, Hạ Vũ Tuyết thấy vết thường trên người Lâm Mạc Huy, liền ôm lấy anh rồi khóc lên.
Không lâu sau, Lâm Chiêu cũng nhanh chóng đến nơi.
Nhìn thấy tình hình hiện trường, Lâm Chiêu nổi trận lôi đình, đập mạnh tay vỡ cả cái bàn trong căn phòng, tức giận gầm lên: “Điều tra rõ cho tôi, rốt cục là ai to gan như thế, lại dám ám sát khách trong trại Ngô của tôi.”