*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông mặt mày tái mét, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm giấy bút lên.
Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu, ánh mắt quét qua những người khác: "Còn mấy người thì sao?" "Muốn thử không?"
Cả đám hốt hoảng nhặt giấy bút lên và bắt đầu viết. Còn Lưu Lân vẫn đang cắn răng nghiến lợi cố chống cu.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn anh ta một cái: "Tao vừa mới chặt đấy là ngón tay trái của mày, tay phải để lại cho cậu viết!" "Nếu mày không muốn viết cũng được thôi, tao liền đem ngón tay bên tay phải của mày chặt ngay bây giờ!" "Mày có thể thử,xem tạo có dám hay không!"
Lưu Lân sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng cầm giấy bút lên, bắt đầu viết.
Lâm Mạc Huy ngồi trên sô pha, yên lặng nhìn tất cả những chuyện này.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, anh cầm hết đống giấy tờ này lên xem lại lần nữa. Những người này viết không nhiều, thông tin mà họ có còn ít hơn mà những tài liệu mà Lâm Mạc Huy đang nằm giữ.
Tuy nhiên, điều này cũng không quan trọng.
Quan trọng là những thứ này được viết bởi người của Lưu Lân, và những thứ này có thể được dùng làm bằng chứng chống lại nhà họ Lưu!
Một tiếng đồng hồ sau, có tiếng gõ cửa.
Lưu Lân vừa nghe thấy âm thanh, liền nhảy dựng lên, run giọng nói: "Bố, bố, cứu con.. Lâm Ngọc cũng lộ vẻ kích động, cô ta oán giận trừng mắt với Lâm Mạc Huy, nghiến răng nói: "Lâm Mạc Huy, chủ nhà họ Lưu đến rồi, anh chết chắc rồi!" "Tôi cũng đã nói, Anh Lần là người mà anh không nên động vào, vậy nên anh cút nhanh khỏi đây đi." "Là do anh không nghe lời, chuyện này không thể trách người khác được. "Đây là do anh gieo gió giặt bão!"
Lâm Mạc Huy cười khinh, thản nhiên mở cửa phòng.
Một đám người từ bên ngoài bước vào, đứng đầu là một người đàn ông có thân hình trung bình. Người đàn ông này chính là Lưu Thiên Anh, chủ nhà họ Lưu.
Ông ta và Lâm Mạc Huy đã từng gặp nhau.
Lúc trước khi nhà họ Chu xét xử Lâm Mạc Huy, tất cả các chủ nhà đều đã có đến.
Nhìn thấy hoàn cảnh bị đất của con trai, gương mặt của Lưu Thiên Anh không giấu được sát khí. "Hóa ra là anh Lâm, tôi còn tưởng là ai?" "Tôi không biết đứa con trai bất hiếu của tôi đắc tội với cậu Lâm chỗ nào, mà lại ra tay độc ác với nó như vậy? "Cậu Lâm không hổ danh được ông trời ủng hộ, không để mười gia tộc lớn của chúng tôi vào mắt chút nào.
Lưu Thiên Anh bắt đầu quy tội, đem mười gia tộc lớn để uy hϊếp Lâm Mạc Huy.
Lâm Ngọc sửng sốt, cô không ngờ rằng một nhân vật lớn như Lưu Thiên Anh lại biết đến Lâm Mạc Huy? Lâm Mạc Huy mỉm cười, đi thẳng đến chỗ Lưu Thiên
Anh, đột nhiên tát vào mặt Lưu Thiên Anh.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, không ai nghĩ rằng Lâm Mạc Huy lại to gan như vậy.
Đặc biệt là Lâm Ngọc, tròng mắt cô ta trợn tròn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Thật là liều lĩnh! "Muốn chết à?"
Một lão già bên cạnh ông Lưu giận dữ mắng một tiếng rồi lao nhanh về phía Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy không nói lời dư thừa, cùng ông ta tiếp qua ba chiêu, liền bắt lấy sơ hở, dùng một quyền Thϊếp Sơn Khảo trực tiếp đánh bay ông ta ra ngoài.
Sắc mặt của Lưu Thiên Anh đột nhiên thay đổi, người này là vệ sĩ riêng của ông ta,thực lực vô cùng cao cường. Không ngờ trước mặt Lâm Mạc Huy còn không trụ nổi ba chiều, thực lực của Lâm Mạc Huy thật đáng kinh ngạc.
Nhìn thấy mọi người phía sau muốn ra tay, Lưu Thiên Anh vội vàng vung tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Thật sự muốn đánh, tuy rằng ông ta có rất nhiều người ở bên cạnh, nhưng chưa chắc có thể làm gì được Lâm Mạc Huy.
Ngược lại, nếu Lâm Mạc Huy muốn gϊếŧ ông ta, ông ta có muốn chạy cũng không được! Lưu Thiên Anh sờ sờ mặt, lạnh lùng nói: "Cậu Lâm, cái tát này chính là tát cả mười gia tộc lớn!"
Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Thật sao?" "Vậy thì những việc sai trái mà con trai ông làm, cũng