Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 571: Làm sư phụ của cậu

Tự do là gì? Bây giờ tôi không thể nhớ rõ tự do là gì nữa rồi. Dù cho bị bại bởi Liễu Long Đình, tôi đã rất nén giận, nhưng lại không có cách nào khác. Gϊếŧ cũng gϊếŧ không nổi anh ta, đánh cũng đánh không chết anh ta, trước mắt cũng chỉ có thể phục tùng những sắp xếp của anh ta. Đưa cơm xong, tôi lặng lẽ rời khỏi.

Trên đường quay về Thiên Đình, trong lòng tôi thật sự không cam tâm bị Liễu Long Đình chế ngự như vậy, nhưng mà trước mắt tôi lại không có cách nào đối phó anh. Tôi sờ lên bụng mình, tôi không thể đem con mình ra để đối phó Liễu Long Đình, bởi vì đứa trẻ này không những là con anh, mà cũng là con của tôi. Trước đây tôi từng nghĩ sẽ dùng đứa trẻ này đối phó Liễu Long Đình, thế nhưng làm vậy sẽ hại ai? Chính là làm hại đứa con của tôi và anh ta.

Bây giờ tôi đối với Liễu Long Đình đã có chút lực bất tòng tâm, nếu bây giờ anh ta đã quan tâm đứa trẻ này, vậy thì tôi cũng không muốn thuận theo ý anh ta như vậy, tôi sẽ sinh nó ra, tôi không muốn con tôi sau này có bất kì quan hệ gì với anh ta.

Sau khi trở lại Thiên Đình, Phượng Tố Thiên đại lão đã nhìn thấy tôi từ xa, liền chạy đến đón tôi, lúc nãy vừa mới rời khỏi còn trông thấy tôi rất vui vẻ, nhưng sau khi đi một chuyến từ Cửu Trùng Thiên quay về, sắc mặt tôi liền khó coi trông thấy, vì vậy anh ta vội vàng hỏi tôi có phải bị U Quân bắt nạt không?

Tôi nhìn thoáng qua Phượng Tố Thiên, nói không có, bây giờ trong lòng tôi đều là chuyện của đứa bé, vì thế tôi hỏi Phượng Tố Thiên: “Tố Thiên, anh quanh năm bay trên trời, có biết chỗ nào kín đáo một chút, có thể để cho trẻ con tu luyện trưởng thành không?”

“Trẻ con?” Phượng Tố Thiên hỏi lại tôi một câu, nhưng cũng nhanh chóng trả lời tôi, anh ta nói: “Có rất nhiều chỗ mà, không chỉ Thiên Đình này có, Cửu Trùng Thiên cũng có, ngay cả nhân gian cũng có rất nhiều nơi hội tụ tiên khí. Trước đây Na Tra cũng là tu luyện ở chỗ Thái Ất Chân Nhân đó thôi. Hi Nhi ngài gần đây sao lại luôn nghĩ đến trẻ con thế?”

Một cái Long Nhi đã đủ làm cho Phượng Tố Thiên tức giận rồi, bây giờ nghe nói tôi lại có thêm một đứa trẻ, Phượng Tố Thiên tưởng rằng tôi lại muốn tìm một đứa trẻ để làm binh tướng thủ hạ gì đó, anh ta bắt đầu có chút hoài nghi rốt cuộc là tôi đang làm cái gì.

Tôi không lập tức trả lời Phượng Tố Thiên mà lại hỏi anh ta ở Thiên Đình và Cửu Trùng Thiên có những chỗ nào thích hợp để tu luyện, Phượng Tố Thiên lại nói mấy chỗ tôi cũng không vừa ý làm, vả lại đưa con mình đến những chỗ đó cũng giống như trước đây chọn trường mẫu giáo cho con vậy, chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, đều phải suy tính một lượt. Những chỗ ở Thiên Đình thì ở trên trời, chỉ có một điểm lợi, chính là ở gần tôi, nhưng chỗ hại thì nhiều vô số kế, không được ổn định, tôi có giấu đứa bé đi thì cũng như là không giấu. Sau này nếu tôi thất bại thì đứa bé cũng sẽ bị liên lụy, mà nơi tốt đẹp duy nhất chỉ có nhân gian, nơi mà Thái Ất Chân Nhân ẩn tu.

Thái Ất Chân Nhân vẫn luôn ở nhân gian, rũ bỏ đạo pháp cao thâm. Ông ta là đệ tử của thuộc hạ Nguyên Thủy Thiên Tôn, đã rút lui khỏi tam giới phân tranh, nếu tôi đem đứa bé đưa đến chỗ ông ta, ông ta bằng lòng thu nhận, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nếu ngày sau tôi có gặp chuyện không may, con tôi cũng có thể được Thái Ất Chân Nhân chăm sóc, hơn nữa pháp lực ông ta cao thâm, những thần tiên và yêu tà bình thường cũng sẽ không dám đυ.ng vào.

Phượng Tố Thiên thấy tôi vẫn đang suy tư nên lại hỏi tôi đang nghĩ cái gì, tôi vươn tay bắt lấy tay Phượng Tố Thiên, nói với anh ta: “Anh đi cùng tôi đến núi Côn Luân đi, chuyện này chỉ hai chúng ta biết, tôi muốn đem đứa bé trong bụng đưa đến chỗ Thái Ất Chân Nhân.”

Phượng Tố Thiên biết chuyện tôi mang thai, khi nghe tôi nói muốn đưa đứa bé đi, anh ta nháy mắt có chút kinh ngạc, nhưng tôi nói chuyện này là bí mật nên Phượng Tố Thiên cũng không có trực tiếp hỏi điều gì. Sau khi vào trong cung, anh ta dứt khoát bảo tất cả cung nhân ra ngoài, đóng cửa lại, buông rèm châu xuống, biến thành một con phượng hoàng. Tôi ngồi lên lưng anh ta, phút chốc Phượng Tố Thiên đã mang tôi đi, biến mất tại Thiên cung.

Mặc dù Phượng Tố Thiên bình thường trông có vẻ không có bản lĩnh gì, đó là vì anh ta không am hiểu dụng binh, cũng không am hiểu những chuyện trong nội cung như Lạc Thần, anh ta là cá thể, là một người tự do. Sau khi anh ta quay về Thiên Đình thi pháp lực trở nên mạnh mẽ, cho dù tôi không còn chút pháp lực nào, chỉ cần ở cạnh anh ta thì dù có ngàn vạn thiên binh truy đuổi, anh ta cũng sẽ mang tôi rời đi. Anh ta có thể biến mất không vết tích tại một nơi nào đó trong nháy mắt, sau đó đến một nơi nào đó khác.

Đây là lí do tại sao tôi giao chuyện tiếp xúc với thần quan cho Lạc Thần, còn giữ Phượng Tố Thiên lại bên mình.

Bây giờ chúng tôi căn bản chưa dùng đến một phút đã đến được núi Côn Luân, tôi phải nhân lúc Liễu Long Đình vẫn chưa ra ngoài mà đem con mình thu xếp tốt, nếu không chờ đến sau này khi Liễu Long Đình ra ngoài, cứ cho là Thái Ất Chân Nhân bằng lòng giúp tôi chăm sóc đứa bé, tôi cũng sẽ không thể qua được mắt Liễu Long Đình.

Thái Ất Chân Nhân sống ở Cung Ngọc Hư trên núi Côn Luân, trước đây lúc chúng tôi đóng quân trên núi Côn Luân, mặc dù chúng tôi ở cùng một nơi, nhưng núi Côn Luân quá rộng lớn, lại chia ra thần giới và nhân giới. Trước đây chúng tôi ở tại thần giới, còn Cung Ngọc Hư của Thái Ất Chân Nhân lại nằm ngay tại kết giới bố trí ở nhân gian, cộng thêm tôi và Thái Ất Chân Nhân cũng không có chỗ nào gặp nhau, nên trước đây chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt.

Phượng Tố Thiên trực tiếp mang tôi tiến vào chỗ Thái Ất Chân Nhân bố trí kết giới, đi thẳng vào cổng Cung Ngọc Hư. Toàn bộ núi tuyết rét lạnh thấu xương, Cung Ngọc Hư được xây trên núi tuyết, mặc dù là thần cung nhưng cũng rất lạnh lẽo. Tôi và Phượng Tố Thiên đi một vòng lớn quanh Cung Ngọc Hư, một Cung Ngọc Hư lớn như vậy nhưng lại không có bất kì người nào.

“Phải chăng lão già này đã đi vẫn chu du đâu đó rồi?” Phượng Tố Thiên hỏi tôi.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Tố Thiên, nói anh ta đừng đoán mò. Dù sao lần này chúng tôi đến cũng là để nhờ và Thái Ất Chân Nhân, anh ta không thể bất kính với Chân Nhân.

Thấy tôi khuyên răn, Phượng Tố Thiên liền im miệng. Anh ta lầm bầm với tôi vài câu, nói rằng cục cưng của tôi đang khỏe mạnh trong bụng, cớ sao lại mang nó đến nơi lạnh lẽo này.

Ai lại bằng lòng đem con của chính mình đưa đến nơi giá rét lạnh lẽo này, nhưng nếu bây giờ tôi mạnh mẽ hơn chút, cũng sẽ không đem con mình đến nơi này. Cách thuyết phục U Quân thả Liễu Long Đình ra không phải là không có, mà tôi thật sự sợ rằng Liễu Long Đình sẽ đem chuyện tôi lên lút đối phó U Quân vạch trần với anh ta, đến lúc đó tôi sẽ chết rất khó coi. U Quân cũng không phải người nhân từ, tôi nhất định phải đề phòng chu đáo, suy tính kĩ mọi chuyện về sau, dù cho Liễu Long Đình có ra ngoài rồi, tôi cũng phải làm cho anh ta không tìm được đứa bé.

Nhất thời tôi không trả lời Phượng Tố Thiên, mặc dù trong Cung Ngọc Hư này không có lấy nửa bóng dáng người, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được khí tức của Thái Ất Chân Nhân trong Cung Ngọc Hư. Vì thế tôi quỳ xuống trước cửa Cung Ngọc Hư, cầu xin Thái Ất Chân Nhân thu nhận con mình.

Thái Ất Chân Nhân không gặp tôi, nói rõ ràng ông ta không muốn đáp ứng yêu cầu của tôi. Nhưng bây giờ tôi cũng đã đến đây rồi, sau này sẽ xảy ra chuyện gì tôi không cũng nằm rõ được. Tôi chỉ là không muốn khiến con mình cũng bị cuốn vào minh tranh ám đấu giữa chúng tôi, chỉ có để nó ở một nơi an toàn, tôi mới yên tâm mà làm bất kì chuyện gì. Mặc dù tôi cũng là vì muốn báo thù Liễu Long Đình, cho anh ta biết mình có một đứa con nhưng lại vĩnh viễn không gặp được.

Tâm tư của tôi không đơn thuần, nhưng tôi lại không có cách nào bỏ những suy nghĩ trong đầu ra. Thái Ất Chân Nhân là người nào, là lão thần đã tu luyện nhiều năm đến vậy, sớm đã thanh tâm quả dục, sao có thể chăm sóc một đứa trẻ thần linh có trái tim phàm tục. Tôi quỳ trên đất hơn một giờ, Thái Ất Chân Nhân cũng không ra gặp tôi. Phượng Tố Thiên vẫn luôn quỳ cùng tôi, thấy Thái Ất Chân Nhân vẫn không chịu xuất hiện, thì bắt đầu kiềm chế không được mà mắng Thái Ất Chân Nhân bằng đủ thứ ngôn từ thế tục học được ở nhân gian. Anh ta nói với tôi, nếu lão già kia đã không muốn chăm sóc tiểu hoàng tử của chúng ta, vậy chúng ta tìm nơi khác, không ở chỗ ông ta nữa.

Thật ra trong lòng tôi cũng biết, tạp niệm trong lòng mình quá nặng, Thái Ất Chân Nhân là lão thần tiên thanh tu như vậy cũng rất khó chấp nhận tâm tư không thuần khiết của tôi, nên là tôi có từ bỏ thân phận mà cầu xin ông ta cũng không có tác dụng gì. Tôi lại quỳ thật lâu, Thái Ất Chân Nhân vẫn không chịu hiện thân, tôi đã có chút tuyệt vọng, vì thể lúc Phương Tố Thiên dìu tôi đứng dậy, tôi liền đứng lên.

Đang chuẩn bị đi, một cây phất trần Đạo giáo đột nhiên từ trên trời đập xuống đầu Phượng Tố Thiên, một giọng nói già nua vang lên: “Con phượng hoàng này, tu vi đã mấy nghìn năm rồi mà lại không có một chút khẩu đức nào, nhưng mà tính cách của cậu tôi lại thích, nếu cậu nhận tôi làm sư phụ, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của chủ nhân cậu.”