Đế Sư Xuất Sơn

Chương 379: Vậy đánh đến lúc cho mới thôi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thành Quân, trong lòng Diệp Phùng khẽ động, nhìn Trương Trung Thành kiêu ngạo ngang ngược, đột nhiên mỉm cười: “Hóa ra là tộc trưởng tương lai của thế gia Trọng Thiên, thật sự là thất kính, thất kính.”

Lỗ mũi Trương Trung Thành thiếu chút nữa hất lên trời: “Nếu đã biết thân phận của ông đây, còn không nhanh lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra cho tôi?”

“Xem ở phần anh biết điều như vậy, đợi lát nữa hãy đem cô gái này tắm rửa sạch sẽ đưa lên giường cho cậu chủ tôi đây, có lẽ, cậu chủ tôi đây tâm tình tốt, còn có thể thưởng cho anh."

“Đau đau đau!”

Còn chưa kịp nói xong, nụ cười trên mặt Diệp Phùng biến mất, trên tay chậm rãi gia tăng sức mạnh, Trương Trung Thành lập tức ăn đâu, kêu to lên.

“Xin lỗi bạn của tôi.”

“Cái gì? Anh dám bắt ông đây xin lỗi?!”

Trương Trung Thành trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Diệp Phùng: “Anh cũng dám bắt người địa vị cao quý như tôi, phải xin lỗi một cô gái thân phận thấp kém như vậy?”

Nơi đáy mắt Diệp Phùng, chợt hiện lên ý lạnh: “Lời tôi nói, không thích nói lại lần thứ hai!”

“Ông đây không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi?”

Trên khuôn mặt Trương Trung Thành tràn đầy vẻ kiêu ngạo vô tận: “Thằng nhãi, nhìn rõ xem đây là nơi nào!”

“Nơi này là núi Thái Dương, là thế gia Trọng Thiên!”

“ở trong này, ông đây chính là vua!”

“Xem ra, cậu đã lựa chọn xong!”

Giọng điệu Diệp Phùng tuy rằng lạnh nhạt, nhưng không ngăn được sát ý lạnh lùng: “Một khi đã như vậy, tôi đây đành phải dùng phương pháp của tôi để giải quyết vấn đề!”

Nói xong, chỉ nghe một tiếng rằng rắc giòn vang!

Hô hấp của mọi người căng thẳng, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt Trương Trung Thành nhìn chằm chằm vào cổ tay bị uốn cong thành vòng cung một cách không thể tin được, trong nhất thời dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng chỉ trong vài giây, một tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết, vang vọng toàn cửa núi!

“A! Tay của tôi! Tay của tôi!”

Lúc này mọi người mới như vừa tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới.

“Anh Thành, anh không sao chứ!”

“Nhanh! Nhanh đi bệnh viện, đm không nhìn thấy tay của anh Thành bị bẻ gãy sao?”

“Chúng ta chính là thế gia Trọng Thiên, đi bệnh viện cái ông nội mày!”

Trương Trung Thành bưng cổ tay, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hận thù nhìn chằm chằm Diệp Phùng, rít gào: “Anh cũng dám bẻ gãy tay của tôi, tôi muốn anh sống không được, muốn chết không xong!”

“Ở nơi cổng biệt thự, ồn ào ầm ĩ, còn ra thể thống gì?!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào xám, bước ra ngoài cửa.

Nhìn thấy người tới, Trương Trung Thành giống như gặp được người đáng tin cậy, gào lên một tiếng, nhào tới: “Chú ba! Chú ba, chú phải giải quyết cho cháu!”

“Tay của cháu bị thằng khốn ranh con kia bẻ gãy rồi!”

Trương Hùng Tâm ánh mắt ngưng tụ, nhìn bàn tay tay gãy đang rũ xuống của Trương Trung Thành, đôi mắt co rút lại, lạnh lùng nói: “Mấy người còn đứng nhìn làm gì! Còn không nhanh chóng đưa thằng Thành vào nhà để khám nối xương?”

Mọi người ba chân bốn cẳng nâng anh ta đi, Trương Thành Quân nhấc chân, vừa định nói chuyện, Trương Hùng Tâm phất tay ngăn lại, sau đó, ánh mắt hàm ý thâm sâu liếc mắt nhìn Diệp Phùng, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, chuyển này đến đây là có nguyên nhân gì?”

“Xin thuốc!”

Diệp Phùng lạnh nhạt đáp lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Vậy cậu có biết, người vừa rồi bị đánh, là người của thế gia Trọng Thiên?”

“Biết!”

“Hừ!” Giọng điệu Trương Hùng Tâm đột ngột nghiêm khắc; “Nếu vì xin thuốc mà đến, nhưng lại làm con cháu tộc nhà chúng tôi bị thương, cậu cho rằng, thế gia Trọng Thiên, còn có thể trao thuốc cho cậu sao?”

"Không cho?”

Ánh mắt Diệp Phùng chuyển động, đột nhiên bật cười ha ha, hai tay chắp sau lưng, trong phút chốc, khí thể liên tục dâng cao, giống như leo lên núi trời, trong mắt phản chiếu ánh sao, ngạo nghễ nói: "Vậy đánh đến lúc cho mới thôi!”

“Láo xược!”

Trương Hùng Tâm nổi giận gầm lên một tiếng: “Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám nói lời xằng bậy như vậy?!”

Diệp Phùng không chút sợ hãi, cao giọng đáp: “Đương nhiên biết!”

“Vọng tộc ngàn năm, thế gia Trọng Thiên!”

Trương Hùng Tâm bước lên trước một bước, đôi mắt như chim ưng: “Nếu biết đây là thế gia Trọng Thiên, vậy là ai cho cậu dũng khí, dám buông lời nói xằng bậy như thế?”

Diệp Phùng không nói chuyện, Trương Thành Quân mở miệng nói; “Chú ba, đây là anh em của tôi, là anh em của Trương Thành Quân tôi!”

Hai từ anh em, cực kỳ nhấn mạnh.

Trương Hùng Tâm khẽ nhíu mày, ông có thể không cho Diệp Phùng mặt mũi, nhưng không thể không cho Trương Thành Quân mặt mũi!

Truy rằng trong lòng toàn bộ thế gia Trọng Thiên đều biết rằng, tính mạng của Trương Thành Quân bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi, nhưng chỉ cần anh at còn sống, anh ta chính là con trai trưởng, cháu đích tôn của thế gia Trọng Thiên, là người lãnh đạo tương lai của thế gia Trọng Thiên.

“Trương Thành Quân, cháu cũng biết, người anh em này của cháu, bẻ gãy tay của thế hệ sau thế gia Trọng Thiên chúng ta, làm tổn hại đến danh dự của thế gia Trọng Thiên chúng ta!”

Trương Thành Quân cười lạnh, âm trầm mở miệng: “Anh ta ra tay, Trương Trung Thành chỉ gãy một bàn tay, nếu tôi ra tay, vậy, sẽ không chỉ có như thế!”

“Cháu!...."

L*иg ngực Trương Hùng Tâm run rẩy liên tục, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Thành Quân, mở miệng nói: “Cháu có biết hiện giờ cháu đang nói cái gì không?”

“Đương nhiên cháu biết!”

Trương Thành Quân thản nhiên đáp: “Nhưng mà chú ba, chú phải biết, tôi vẫn còn sống, vẫn còn là cậu cả của thế