Đế Sư Xuất Sơn

Chương 378: Cậu cũng xứng tranh giành vị trí của Trương Thành Quân?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến đây, trong mắt của Trương Thành Quân, cũng hiện lên một nỗi sợ hãi không dễ nhận ra, trước kia tuy rằng còn nhỏ, nhưng khi nhớ lại lần cửu tử nhất sinh bên trong hang độc, lại càng đặc biệt khắc sâu!

Diệp Phùng có chút khó hiểu nhìn anh ta, chỉ thấy Trương Thành Quân dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, nói ra từng chữ: “Thiên Sơn Tuyết Liên, sau khi thế gia Trọng Thiên có được, dùng phương pháp bí mật, gieo trồng ở bên trong hang độc!”

“Cái gì?!"

Diệp Phùng biến sắc.

Hang độc của thế gia Trọng Thiên, nguồn gốc của nó, có thể ngược dòng đến thời kỳ tổ tiên của họ, theo năm tháng trôi qua, mỗi một thế hệ người trong tộc, tìm thấy những con vật cực độc, sẽ thả vào bên trong hang độc để nuôi dưỡng, suốt năm này tháng nọ, bên trong hang độc, ngay cả chính bọn họ cũng không rõ rốt cuộc nơi này nuôi dưỡng bao nhiêu con vật cực độc!

Chỉ biết là hang độc kia, không có một bóng cây ngọn cỏ, khí đen bay đầy trời, người bình thường e rằng chỉ mới tới gần hít vào một chút mùi, cũng đủ để mất mạng!

Vẻ mặt Trương Thành Quân ngưng trọng nhìn anh: “Từ trước đến nay thế gia Trọng Thiên chữa bệnh tùy duyên, muốn có được Thiên Sơn Tuyết Liên, có thể: Cổng lớn của thế gia Trọng Thiên cũng rộng mở cho anh bất cứ lúc nào, chỉ cần anh có thể xông qua động độc, hàng nghìn hàng vạn thần dược, mặc cho anh ngắt hái!”

“Diệp Phùng, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Phùng im lặng, Đào Thiên Linh ở bên cạnh vội vàng lôi kéo anh, lo lắng nói: “Anh Diệp, nơi này rất nguy hiểm, có thể anh không hiểu rõ, đối với một số độc vật nhiều năm, độc tính thật sự vô cùng mãnh liệt, chỉ cần bị nó cắn nhẹ một ngụm, cũng đủ để mất mạng ngay lập tức đó!”

Trương Thành Quân lặng lẽ nói: “Hàng năm gia tộc Trọng Thiên đều có người đến xin thuốc, nhưng hàng năm, cũng đều để lại xương trắng tiêu điều ở bên trong hang độc, Diệp Phùng, anh phải suy nghĩ kỹ lại!”

Nghe xong lời nói của hai người, Diệp Phùng yên lặng một lúc lâu, sau đó, trong mắt hiện lên ánh sáng, bật cười ha ha, dáng vẻ phô trương: “Diệp Phùng tôi đã đi khắp Cửu Châu, lấy thực lực của bản thân, giáo dục cảm hóa thế giới, chỉ là hang độc, cũng chưa đủ để làm tôi khϊếp sợ!”

“Cho dù là đầm rồng hang hổ, cũng không đủ làm Đế Sư tôi đây sợ hãi!”

"Ha ha....."

Hai mắt Trương Thành Quân phần khỏi: “Đây mới là Diệp Phùng mà tôi quen biết, nếu mà sợ chết như vậy, vậy không xứng làm bạn với Trương Thành Quân tôi!”

“Một khi đã như vậy, vậy cậu chủ tôi đây, sẽ đồng hành cùng anh!”

Nói đến đây, ánh mắt hiện lên ớn lạnh, lẩm bẩm nói: “Nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tôi hai mươi năm, cũng nên để cậu chủ tôi đây tự tay chấm dứt......”

Núi Thái Dương, nơi tọa lạc của thế gia Trọng Thiên.

Vừa bước chân vào cửa núi, một mùi thuốc nồng đậm, xông vào mũi, chỉ cần ngửi thấy vài lần đơn giản như vậy, cả người lập tức liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đào Thiên Linh cứ giống như một đứa trẻ bước vào khu vui chơi, vẻ mặt phấn khởi: “Đây là thái quy, đây là trọng thược, a a a, vậy mà còn có mảng lớn linh lung tử!”

Những loại thảo dược này đều tương đối hiếm thấy ở thế giới bên ngoài, ở núi Thái Dương, tùy tiện cũng có thể thấy được.

Nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ đầy phấn khích của Đào Thiên Linh, trong đôi mắt Trương Thành Quân hiện lên ánh nhìn khác lạ, cười nói: “Thế gia Trọng Thiên đã sống ở núi Thái Dương từ lâu đời, đồi núi ở nơi này, cũng đều được thay đổi thành những cánh đồng dược liệu để gieo trồng thảo dược, nếu cô Thiên Linh thích, thảo dược ở nơi này, có thể tùy ý sử dụng”

“Thật vậy sao?”

Trên mặt Đào Thiên Linh hiện lên nụ cười tươi tắn: “Nếu tôi lấy hết của anh mang đi, anh có thấy đau lòng không?”

Diệp Phùng bật cười ha ha, nhìn cô: “Nếu em thật sự lấy hết của nhà người ta mang đi, vậy em cứ tự đem mình đi bồi thường cho Trương Thành Quân là được rồi!”

Một câu này, làm Đào Thiên Linh và Trương Thành Quân liếc nhìn nhau, đột nhiên sắc mặt đồng thời đỏ ửng, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.

Diệp Phùng nhìn ở trong mắt, cười thầm trong lòng, làm sao anh lại không nhìn ra, Trương Thành Quân có cảm tình với Đào Thiên Linh?

Nếu đã là có duyên, anh thật sự vui lòng, tác hợp cho bọn họ.

Trương Thành Quân ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, mở miệng nói: “Phía trước chính là cổng biệt thự thế gia Trọng Thiên, mà hang độc, ở ngay phía sau nói!”

“Ôi, đây không phải là cậu cả của chúng ta?”

Một giọng nói quái gở vang lên, tiếp đó, chỉ thấy ba bốn người trẻ tuổi ngả ngớn bước lại đây, cầm đầu là một người đàn ông, vẻ mặt kiêu ngạo, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống đánh giá hai người Diệp Phùng, sau đó giọng điệu khinh thường nói: “Cậu cả à, không phải tôi đã nói với anh, thế gia Trọng Thiên của chúng ta tốt xấu gì cũng là vọng tộc ẩn mình, thanh danh hiển hách, anh luôn dẫn một vài người không đàng hoàng đến nhà, cũng không sợ làm ô uế đến mặt tiền của thế gia Trọng Thiên sao?”

Trong mắt Trương Thành Quân hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn anh ta: “Trương Trung Thành, cậu nói chuyện chú ý một chút, bọn họ là bạn của tôi!”

"Ban?"

Trương Trung Thành khoa trương kêu lên một câu, lập tức bật cười ha ha, vẻ mặt chế nhạo: “Cậu Trương, tuy rằng anh chỉ là một con ma ốm, không chừng một ngày nào đó liền xong đời, nhưng trước khi anh chưa chết, vẫn là đại diện cho thể diện của thế gia Trọng Thiên chúng ta”

“Anh nhìn lại xem anh giao du với loại bạn bè chó má gì, toàn thân không đến mấy trăm đồng, anh không chê mất thể diện, tôi cũng thay anh thấy mất thể diện!”

“Chẳng qua là..."

Anh ta đảo mắt, nhìn về phía Đào Thiên Linh, ánh mắt hơi híp lại, mang theo một màu du͙© vọиɠ: “Cô gái nhỏ này thật ra cũng không tồi, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng hầu ngủ với cậu chủ tôi đây vẫn miễn cưỡng đủ kiếm sống”

Nói xong, một dáng vẻ lẽ thường nên làm, cười khà khà, đưa tay qua muốn sờ soạng lên khuôn mặt xinh đẹp của Đào Thiên Linh, sắc mặt Trương Thành Quân đột nhiên trở nên lạnh lùng, còn chưa đợi anh ta ra tay, một đôi bàn tay sắt đã đi trước anh ta một bước, giống như kìm sắt tóm lấy cổ tay Trương Trung Thành, mắt hổ rét lạnh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cậu muốn tìm chết?”

“ĐM anh là thằng nào vậy, có biết ông đây là ai hay không?”

“Nhanh buông ông đây ra, bằng không, ông đây làm cho anh còn sống không ra khỏi núi Thái Dương!”

Những người còn lại cũng kêu gào: “Nhanh thả anh Thành của chúng tôi ra, anh có biết anh đang đắc tội với người nào không?”

“Đây chính là gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Thiên chúng tôi!”

“Đúng vậy, nếu anh dám gây ra chút thương tổn với anh Thành, dựa vào mối quan hệ của thế gia Trọng Thiên, chỉ