*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phùng không hề kiêu ngạo, dù sao, mỗi cái đều có chuyên môn, tuy rằng y thuật của anh cao, dạy dỗ chín học trò xuất sắc của đại y học Trung Quốc như vậy, nhưng luận về chuyện dùng thuốc, Đào Xá Quang, mới là chân chính người đứng đầu cả Trung Quốc này!
Nhất là dược liệu quý giá như vậy, không chấp nhận một chút sai lầm nào, cho nên để Đào Xá Quang quang tự mình ra tay, mới là yên tâm nhất
"Nhưng Đào tiên sinh từ trước đến nay đều thích ngao du, cho nên, anh chỉ có thể nhờ em giúp, tìm ông nội em, nhờ ông ấy ra tay!"
Diệp Phùng nói đúng, Thiên Sơn Tuyết Liên quá mức quý giá, nếu rơi vào tay những bác sĩ tầm thường, căn bản là sẽ vô dụng, cho dù là cô, cũng không dám nói có thể phát huy công dụng của Thiên Sơn Tuyết Liên một trăm phần trăm được!
Nhưng Đào Xá Quang thì khác, ông ấy đã đắm chìm trong trung y vài chục năm, vô cùng quen thuộc các loại các loại dược liệu, hơn nữa Diệp Phùng căn bản là không tin đám người Thẩm Tuyết Liên, Thiên Sơn Tuyết Liên thật vất vả mới lấy được, giao cho Đào Xá Quang để chữa trị cho Hạng Tư Huấn, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.
"Anh thật sự có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên?"
Đào Thiên Linh nhất thời hưng phấn, đây chính là thuốc tiên trong truyền thuyết đó, nghĩ vậy, trên mặt cô hiện lên nét tươi cười nghịch ngợm: "Giúp anh tìm ông nội cũng có thể, nhưng em muốn anh dẫn em đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên!"
"Này..."
"Hừ! Em nói cho anh biết, ông nội ngao du tứ phương, ngoại trừ em có cách thức liên lạc đặc biệt để liên lạc với ông ấy, người khác muốn tìm ông ấy vô cùng khó khăn đó nha!"
Diệp Phùng cười khổ một tiếng, gật gật đầu: "Được rồi, anh đồng ý với em!"
"Thật à? Hay bây giờ chúng ta đi luôn, bây giờ em thật sự rất muốn được thấy thuốc tiên trong truyền thuyết này!"
Nhìn thấy cô hân hoan nhảy nhót, Diệp Phùng vội vàng giữ chặt cô: "Chút mặt mũi này của anh anh không muốn để mất đâu!"
"Hơn nữa, cho dù muốn đi, thì cũng phải cơm nước xong rồi đi!"
"Hừ! Em đang rất vui vẻ đấy, em đi toilet đã, anh ăn trước đi!"
Nhìn thấy bóng hình yểu điệu của cô bước đi, Diệp Phùng cười khổ lắc đầu, cô nhóc này, vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy!
Nâng chung trà lên, anh vừa định nhấp một ngụm, đột nhiên, có tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống đất và tiếng thét chói tai vang lên, một tiếng tát có vẻ chói tai vang lên giữa nhà hàng đang yên tĩnh, Diệp Phùng quay lại nhiên, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo!
Một người phụ nữ ăn mặc xa hoa, đang đứng đó chỉ tay kêu gào, mà Đào Thiên Linh, liền đứng ở bên cạnh cô ta, ánh mắt tủi thân, bên phải gương mặt là một mảng sưng đỏ!
"Con khốn này, đi đường không có mắt à, mắt để đi đâu vậy!"
"Tôi... Tôi không cố ý, hơn nữa tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, sao cô vẫn ra tay đánh người!"
Đào Thiên Linh mím môi, mắt đã có chút đỏ lên.
"Không phải cố ý! Tao thấy mày chính là cố ý! Tức chết tao, tao thật sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc là gia đình có giáo dục thế nào mới dạy dỗ mày thành người như vậy, xem ra cha mẹ của mày, cũng không phải cái thứ gì tốt!"
"Sao cô lại có thể nói như thế!"
Đào Thiên Linh tức giận nhìn cô ta "Tôi đυ.ng phải cô, cũng đã xin lỗi cô, cô cũng đã tát tôi một cái mà vẫn không chịu bỏ qua? Dựa vào cái gì nhục mạ người nhà của tôi?!"
"Đã làm sai mà còn dám tranh cãi?!"
"Nhìn dáng vẻ này của mày xem, một con khốn hạ đẳng, chửi là cho mày chút mặt mũi, đánh là vinh hạnh của mày rồi!"
"Cô! Cô đừng có mà quá đáng!"
"Ai ư, còn dám cãi lại, đúng là thiếu đòn!"
Người phụ nữ giơ tay lên, lúc đang muốn đánh tiếp, đột nhiên cô ta thấy cổ tay bị nắm chặt, vẫn chưa kịp thời thấy rõ cái gì, chỉ nghe bốp một tiếng, má phải tê rần, cô ta không nói nên lời nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh... Anh dám đánh tôi?"
Diệp Phùng kéo Đào Thiên Linh ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có thể đánh người khác, thì tôi tại sao lại không được?!"
"A!!!"
Một tiếng thét chói tai như muốn thủng màng nhĩ vang lên, cách đó không xa, một người đàn ông đi từ toilet ra khẽ cau mày, chậm rãi thong thả bước đến người phụ nữ bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Hai tên khốn này, bọn chúng đánh em!"
Người đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, toàn thân ăn mặc xa hoa chứng minh giá trị con người cũng không phải nhỏ, ngôn ngữ cử chỉ, lộ ra cao quý, tao nhã, người này thực sự là một quý tộc chân chính.
Ông ta nhìn thấy má của người phụ nữ sưng đỏ, ánh mắt cao quý lộ ra sự miệt thị, giống như kẻ trên cao đang nhìn và phán quyết chúng sing, thản nhiên mở miệng: "Hai tên kia, quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay!"
Diệp Phùng thản nhiên nhìn ông ta một cái, nhìn thấy dáng vẻ tự kỉ hết chỗ nói của ông ta, Diệp Phùng trực tiếp phớt lờ ông ta.
"Đi thôi, chúng ta quay lại ăn cơm."
Một cánh tay chắn trước mặt bọn họ.
"Chẳng lẽ các người không nghe tôi nói à?"
Tuy rằng giọng nói người đàn ông lạnh nhạt, nhưng có mấy phần tức giận hơn vừa rồi.
"Ông nói việc ông nói, tôi ăn cơm của tôi, có vấn đề gì sao?"
"Ha hả... Có chút thú vị..."
Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, lần đầu tiên, ánh mắt bắt đầu đánh giá Diệp Phùng, mà Diệp Phùng không sợ, đứng thẳng người nhìn thẳng vào người đàn ông, mà ánh mắt của người đàn ông cũng dần dần thay đổi.
"Toàn thân toàn đồ giẻ rách không đáng tiền, cộng lại chắc cũng chưa đến một triệu, tôi cảm thấy rất kì lạ, là ai để các người bước vào đây?"
"Ông là ông chủ ở đây à?"
Diệp Phùng hỏi ngược lại.
"Nếu tôi muốn, thì tôi có thể làm chủ bất cứ lúc nào!"
"Vậy chờ sau khi ông trở thành ông chủ, thì hãy hỏi lại tôi vấn đề này đi!"
"Bây giờ, tôi phải ăn cơm, mời ông tránh đường!"
"Nhưng mà, tôi càng ngày càng có hứng thú!"