Đế Sư Xuất Sơn

Chương 374: Gặp lại Đào Thiên Linh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lời nói ra làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, mà Diêu Đông, lại càng sững sờ!

Chuyện gì đây?

Chẳng lẽ vừa nãy anh ta xuất hiện ảo giác?

Bốn cậu chủ quần là áo lượt nổi danh này, lại gọi một tiếng anh với một tên nhãi vô dụng?

Diệp Phùng hơi hơi chau mày, cậu chủ Vương nhất thời lộ ra vẻ mặt đương nhiên nên như vậy, trên gương mặt thoảng hiện lên một tia nịnh nọt, tươi cười nói: "Đại ca, chúng em mới nhận được tin tức của cậu chủ Quân, liền lập tức chạy tới đây, anh có chuyện gì, cứ việc phân phó, em chắc chắn sẽ làm cho anh hài lòng!"

Diệp Phùng yên tâm cười cười, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đang dại ra của Diêu Đông, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: "Chân của tôi, cậu còn muốn không?"

"Mẹ nó!"

"Ai?! Ai dám nói muốn chân của anh tao? Ông đây thật sự muốn mở to mắt xem, nó ăn gan hùm mật gấu gì mà can đảm như thế!"

Phù phù!

Hai chân Diêu Đông mềm nhũn, trực tiếp quỹ đến trên mặt đất, anh ta vẫn nghĩ mãi không ra, tại sao một tên tầm thường như Diệp Phùng mà lại có thể móc nối quan hệ với mấy cậu chủ mà ngay cả mình trèo cao cũng với không tới này, nhưng mà, anh ta suy nghĩ cẩn thận lại, bây giờ điều anh ta nên lô lắng nhất là làm sao để dập tắt lửa giận của mấy vị cậu chủ này mới đúng!

"Cậu chủ Vương! Cậu chủ Lí! Mấy vị cậu chủ, là em, là em có mắt như mù, đều là lỗi của em..."

Bịch!

Anh ta còn chưa nói xong, Diêu Đông Trực tiếp bị cậu chủ Vương đạp một cái nằm trên đất: "Con mẹ nó! Hóa ra là con bò này à!"

"Là mày nói muốn chân của anh tao? Đến đến đến đây, ông mày ở đây, có năng lực thì chém chân của ông mày trước đi!"

"Không dám không dám! Em nào dám làm càn trước mặt cậu chủ Vương!"

Cậu chủ Lí cười lạnh một tiếng: "Ha ha... Chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, để nó biến luôn cũng được!"

Cậu chủ Vương gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phùng: "Anh, anh thấy đề nghị này thế nào?"

"Không! Không, đừng!"

Đến lúc này làm sao mà Diêu Đông còn không hiểu được nữa, bây giờ Diệp Phùng hoàn toàn có thể làm chủ mấy cậu chủ này!

"Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh! Đều là tôi không tốt! Đều là lỗi của tôi!"

"Tôi không nên ăn nói ngông cuồng, lại càng không nên lấy vòng tay của bạn gái ngài, đều là lỗi của tôi, van cầu ngài hãy tha thứ cho tôi!"

Lúc nói lời này, anh đã túm tóc của Dương Huệ Tử đang dại ra ở một bên, hung hăng đẩy cô ta ngã trên mặt đất, nhấc chân đá lung tung lên người cô ta: "Mẹ nó! Con điên này! Ngay cả đồ của bạn gái Diệp tiên sinh mà cũng dám lấy, mày không muốn sống đúng không!"

"Tao đánh chết mày, đồ xấu xa!"

Dương Huệ Tử bị đá thì kêu lên thảm thiết, mà Đào Thiên Linh bên cạnh nhìn thấy thì không đành lòng, mở miệng nói: "Đừng... Đừng đánh..."

Diêu Đông giật mình một cái, lập tức dừng tay, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt: "Được, em nghe theo chị dâu!"

Nghe thấy xưng hô này, gương mặt Đào Thiên Linh đỏ ửng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Phùng một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia trách móc.

Diệp Phùng đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt này, họ nhẹ một tiếng, không dám đối diện với Đào Thiên Linh, vươn tay với Diêu Đông: "Vòng tay kia, cậu còn muốn nữa không?"

Giờ phút này Diêu Đông đã sợ chết vô cùng, hiện tại chiếc vòng tay kia là một củ khoai lang phỏng tay, cho dù Diệp Phùng nói đưa cho anh ta, anh ta cũng không dám nhận!

Anh ta vội vàng cung kính dâng chiếc vòng tay bằng hai tay, nịnh nọt nói: "Diệp tiên sinh, chiếc vòng tay này trả lại cho ngài, tôi cũng không dám... nữa!"

"Ngài hãy tha thứ cho tôi đi!"

Ngoài câu xin tha thứ ra, Diêu Đông không biết còn có thể làm gì nữa!

Diệp Phùng nhẹ nhàng cười, một tên phú nhị đại nhỏ nhoi mà thôi, không đáng để anh gây chiến, anh đưa vòng tay cho Đào Thiên Linh, cười nói: "Đã lâu không gặp, mời em ăn bữa cơm!"

Cậu chủ Vương vội vội vàng vàng mở cửa chiếc ô tô thể thao ra, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, tôi tặng ngài!"

Nhìn thấy mặt mày của Diệp Phùng nhiễm ý cười, Đào Thiên Linh thu lại tâm tình trong lòng mình, cười duyên nói: "Được, được, hôm nay em phải ăn của anh thật nhiều mới được!"

Khách sạn Universal Business, là khách sạn xa hoa bậc nhất toàn thành phố, tầm nhìn của nhà hàng ở đây bao quát cả phong cảnh thành phố, là nơi tốt nhất của khách sạn này, có thể quan sát cả cảnh đẹp của thành thị này, trong nhà hàng, chỉ có mười sáu vị trí, mặc kệ là đồ ăn hay là phục vụ, đều mang theo tiêu chuẩn tốt nhất, nơi này, chỉ phục vụ những khách hàng có địa vị không tầm thường.

"Nói đi, tìm em có chuyện gì?"

Đào Thiên Linh cầm lấy li cà phê khuấy khuấy, nhìn Diệp Phùng một cách tinh quái rồi mở miệng nói.

"Ách... Tốt xấu cũng là bạn bè với nhau, không có chuyện gì thì không thể mời em ăn cơm à?"

"Thực sự không có việc gì? Hiện tại không nói, sau này nói sẽ không kịp đâu!"

Mặt Diệp Phùng nhất thời đầy vạch đen: "Chuyện đó. Cũng không phải không có việc gì..."

Đào Thiên Linh nhẹ nhàng liếc anh một cái, trong giọng nói mang theo vẻ oán trách: "Em chỉ biết, không có chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ không đến tìm em!"

"Sao em có thể so được với người vợ xinh đẹp kia của anh được!"