“Chờ tôi một chút, tôi vào mua bao.” Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi ven đường, Kiều Nghị đã thì thầm với cô nữ sinh như vậy.
Tuy rằng đã hiểu hắn ám chỉ điều gì, nhưng cũng đừng nói thẳng thừng không biết ngượng như vậy chứ, đó là phép lịch sự cơ bản mà! Nữ sinh oán trách liếc Kiều Nghị một cái, sau đó lao vào l*иg ngực chàng trai, chôn mặt cười mắng: “Ban ngày mà cậu cũng dám nói bậy bạ… Không biết xấu hổ!”
Kiều Nghị mỉm cười, đưa tay vuốt ve sau tóc của nữ sinh. Hắn cúi đầu nói bên tai nàng: “Xấu hổ là gì, có ăn được không?”
Lúc này cửa hàng tiện lợi rất đông người, mà máy tính tiền ở quầy thu ngân lại gặp trục trặc. Kiều Nghị đứng xếp hàng khoảng 10 phút, suýt chút chết khô. Hắn nghĩ thầm, chốc nữa về nhà phải làm bù mới được.
Thật vất vả chườn mặt ra ngoài, bấy giờ hắn mới phát hiện cô nữ sinh mình vừa gạ gẫm đã biến đâu mất tiêu?
Điện thoại nhấp nháy rung lên, hắn vừa ấn nút mở thì màn hình di động hiện lên vài tin nhắn.
[Em trai à, an phận làm gay đi.]
[Đừng giận nữa, thật ra bạn trai cưng yêu cưng lắm.]
[Hầy, xem như chị xui xẻo.]
Kiều Nghị đánh dấu chấm hỏi rồi gửi sang, đệch, thế mà hắn đã bị cho ra rìa.
Ánh mắt Kiều Nghị liếc quanh một vòng, hắn trông thấy Lâm Cạnh đang cúi đầu tựa vào tường hút thuốc, vừa thuần khiết vừa lạnh lùng. Bộ đồng phục rất hợp với vóc người gã, quần đen càng tôn lên đôi chân dài kia, Kiều Nghị bất giác xao xuyến một phen.
Hắn không cảm thấy bất ngờ khi Lâm Cạnh xuất hiện nơi đây, rốt cuộc gã ta đã theo hắn suốt một đường từ cổng trường đến tận giờ. Gã bám đuôi một cách công khai, không hề né tránh, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ luôn đi cùng nhau.
So với tức giận thì Kiều Nghị càng muốn biết rốt cuộc Lâm Cạnh đã nói cái quái gì với cô ả kia, bạn trai cưng thật mẹ nó yêu cưng lắm? Rõ ràng bộ dáng lạnh lùng, cao ngạo, người sống chớ lại gần; thế nhưng gã vẫn liên tục làm những chuyện quấn quýt, bám theo? Định trồng cây si với mình chắc? Mỗi lần chạm phải ánh mắt kia, đôi khi Kiều Nghị còn hoài nghi rằng mình có đang lõa thể hay không.
Thấy Kiều Nghị bước tới, Lâm Cạnh rít thêm một hơi thuốc rồi vội vàng dập thuốc; ánh mắt gã chẳng mảy may dao động, thẳng đến khi Kiều Nghị bước đến đây.
“Đang đợi tôi?” Kiều Nghị hỏi, giọng điệu nhẹ bâng. Khóe môi Lâm Cạnh vẫn còn hơi xanh tím, nó càng hiện rõ ràng hơn trên gương mặt trắng trẻo chỉ cần véo một cái cũng để lại dấu tay kia.
“Ừm.” Gã gật đầu, như là nhớ ra chuyện gì bèn lấy trong cặp sách ra một tờ khăn giấy ướt, không hề giải thích mà nắm lấy tay phải Kiều Nghị.
Hắn không rút tay về, chỉ mặc Lâm Cạnh đùa nghịch. Hắn nhìn gã tỉ mỉ lau từng ngón tay một cho mình, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Còn rất biếи ŧɦái.
Không ít lần hắn bị đồng tính nam chòng ghẹo, nhưng chưa một ai làm mấy chuyện như gã đâu. Tuy bị đùa cợt đấy nhưng hắn khá là hứng thú, quả nhiên, trưởng thành xinh đẹp cũng là một loại tài năng.
Dù sao cũng đâm vào lỗ thôi mà, được vinh dự chơi một gã trai đẹp ngang ngửa hoa khôi giảng đường, hắn cũng hăng hái lắm. Huống chi, mắt nhìn người của Kiều Nghị cũng rất đơn giản – có ngoại hình. Tuy rằng từ trước đến nay chưa nghĩ đến việc chơi trai, nhưng giờ cũng không có gì to tát lắm.
Kiều Nghị lấy trong túi ra hộp bαo ©αo sυ vừa mua, nhét vào túi áo sơ mi trước ngực Lâm Cạnh, hắn vỗ nhẹ rồi cười có chút điêu ngoa: “Đến nhà tôi ngủ giấc không?”
“Sợ à?” Thấy đối phương không phản ứng, Kiều Nghị hỏi.
Lâm Cạnh cúi đầu nhìn thứ vừa bị nhét vào trong, sửng sốt khoảng hai giây mới ngẩng đầu nhìn Kiều Nghị, giọng nói cũng căng thẳng hơn: “Đến nhà tôi đi.” Mặc kệ là đùa cợt hay thật lòng, gã đều chấp nhận.
“Vậy cũng được.”
Con số trên màn hình thang máy không ngừng chuyển biến, 5, 6, rồi 7… Kiều Nghị quay đầu liếc thoáng qua gã trai bên cạnh đang hít thở ngày một nặng nề, khóe môi hắn bất giác cong lên một nụ cười khinh khỉnh.
Truyện được đăng tại tho97wordpress.com
***
Sau khi tắm rửa xong, Kiều Nghị chỉ quấn khăn tắm dưới thân rồi bước ra. Dù sao chốc nữa cũng phải cởi thôi, mặc làm gì cho rách việc.
“Sao cậu chưa tắm?” Nhìn gã trai mặc đồng phục ngồi trên sofa chơi di động, Kiều Nghị hỏi bằng một chút bất mãn. Đánh nhanh rút nhanh nên phải tranh thủ từng giây đi chứ?. Chuyên trang đọc truyện # trùmtruyệ n.C OM #
Lâm Cạnh nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt tham lam đảo qua hai nụ hoa đáng yêu của Kiều Nghị, sau đó dời xuống cơ bụng sáu múi và đôi chân thẳng tắp, thon dài. Cổ họng gã khẽ giật, nói: “Tắm sạch rồi.” Chất giọng vì nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© nên khàn khàn, cũng mang theo một chút ham muốn ngây ngô của thiếu niên.
Thích bị chơi trong bộ đồng phục? Thú-vị-lắm!
Tuy rằng lần đầu làʍ t̠ìиɦ với nam sinh, nhưng dù sao Kiều Nghị cũng là tay già đời, hắn rất tự giác đi đến người ngồi ở sofa, thân mật hỏi: “Ở đây, hay ở phòng cậu?”
“Trong nhà không có dầu bôi trơn, không thể làm. Để tôi khẩu giao cho cậu, được không?” Lâm cạnh nói xong không đợi Kiều Nghị đáp lại, gã đã quỳ giữa hai chân hắn, giương mắt nhìn đối phương. Ánh mắt dịu dàng và nóng bỏng như cũ.
Kiều Nghị nghe thấy những lời này bèn thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn tra Baidu trong nhà tắm, chuyện cần hiểu đã hiểu. Hắn định hỏi có nên dùng bao tay hay không, bởi vì hắn thật sự không muốn đưa ngón tay vào bông cúc của người khác để mở rộng.
“Ừ.” Kiều Nghị gật đầu, chủ động kéo khăn tắm xuống, để lộ chú chim họa mi. Hắn còn dùng chân cọ cọ một chút, vô cùng tự hào đối với kích cỡ của mình.
Lâm Cạnh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cầm thứ mềm mại hồng nhạt ấy, cũng quên bản chất của nó chính là một-quả-dưa-chuột, gã chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Gã hơi há miệng, cầm lấy đầu nấm cọ qua lại trên môi.
“Đang tô son hả?” Kiều Nghị cảm thấy động tác của gã hết sức buồn cười, bèn nâng cằm gã lên, trêu ghẹo. “Vẫn còn khô ghê.” Sau đó ma xui quỷ khiến mà hôn lên môi Lâm Cạnh một cái. Giây tiếp theo, Kiều Nghị nhận ra mình vừa mới làm gì, hắn hơi hối hận vì sự xúc động của bản thân.
Đệch, ngốc thiệt. Nhớ tới đôi môi này vừa chạm vào họa mi của mình, còn chưa biết gã từng ngậm họa mi của bao nhiêu thằng khác, Kiều Nghị bỗng chốc nhíu mày.
Một nụ hôn kia hiển nhiên Lâm Cạnh cũng đoán trước, gã liếʍ liếʍ bờ môi vừa được đối phương chạm qua, lặng lẽ mỉm cười một chút.
Ngay khi hạ thể của hắn được khoang miệng ẩm ướt, ấm áp bao lấy, Kiều Nghị chợt hít thở hổn hển. Đầu lưỡi Lâm Cạnh liếʍ qua lỗ nhỏ, còn không ngừng khảy lên, ngón tay cũng mân mê nhẹ nhàng hai quả tròn bên dưới.
Cảm nhận thứ đó đang to dần trong miệng mình, gã lặng lẽ nhả ra. Gã dùng tay xốc cho Kiều Nghị, khi ngẩng lên đã thấy hắn động tình ngửa thẳng cổ ra sau, ngón tay bấu chặt vào gối.
“Cậu có thể bắn trong miệng tôi, tôi không ngại.” Lâm Cạnh nói xong tiếp tục ngậm lấy hạ thể hắn, thậm chí cố gắng kìm nén cơn buồn nôn mà mô phỏng động tác ra vào.
“Cậu đúng là không sợ dơ.” Kiều Nghị có hơi kinh ngạc, cúi xuống nhìn đối phương. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối với hắn cũng như nướ© ŧıểυ, đều rất dơ.
Khóe mắt Lâm Cạnh đỏ hoe, chảy ra nước mắt sinh lý, lông mày nhăn chặt; nét mặt tuy hơi khổ sở nhưng vẫn lấy lòng như cũ phun ra nuốt vào.
Tựa như cam tâm tình nguyện khuất phục.
Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh sâu vào thị giác càng khiến dưới thân ập đến từng trận kɧoáı ©ảʍ, hơi thở Kiều Nghị càng dồn dập hơn, phải nhịn lắm mới không rên thành tiếng. Giờ khắc này hắn chỉ có một ý niệm, đó là rút ra bắn hết lên mặt gã trai.
Mà hắn cũng làm như vậy. Vài phát cuối cùng, hắn ngang ngược giữ lấy gáy Lâm Cạnh, mất khống chế đưa đẩy loạn cả lên.
“A… Ha……” Hắn đẩy Lâm Cạnh ra, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên đồng phục, tóc, lông mi và khóe miệng gã. Gương mặt gợϊ ȶìиᏂ ấy thật khiến người khác muốn chụp ảnh để lưu giữ khoảnh khắc này, vừa vẩy bẩn lại rất hoa lệ.
Lâm Cạnh giật mi mắt trái, dùng mu bàn tay lau đi chất lỏng nhớp nháp bám trên lông mi, ngay sau đó bèn vươn lưỡi ra liếʍ liếʍ khóe môi, nhíu mày cười nói: “Ừm, hơi mặn.”
Kiều Nghị quan sát gã, đột nhiên rất muốn chửi thề. Con mẹ nó, tại sao trong nhà không có gel bôi trơn? Hắn khom người lấy khăn giấy trên bàn trà, giúp Lâm Cạnh lau dịch thể xong xuôi mới lau hạ thân của mình.
Sau khi dọn dẹp xong, Kiều Nghị bâng quơ hỏi: “Cần tôi mυ'ŧ không?” Ngậm thứ đó của nam sinh thật tình hắn không làm được, nhưng có qua có lại mới toại lòng nhau, điều này hắn hiểu mà.
“Không cần đâu.” Lâm Cạnh lắc lắc đầu, đứng dậy. Gã khom hông, hai tay chống xuống sofa bên eo Kiều Nghị, cứ thế áp mình lên người đối phương, bọn họ gần đến nỗi làn da trần trụi của hắn dán lên miếng phù hiệu kim loại lạnh lẽo của đồng phục Lâm Cạnh.
Gã nhắm mắt, đưa mũi cọ trên gương mặt chàng trai, khẽ thì thào. “Lần sau, tôi càng muốn muốn — —” Gã dừng một chút, “Bị cậu chơi bắn.”
“…”
“Nhưng mà, đồng phục tôi dơ rồi, cậu đem về giặt cho tôi nhé, được không?”
Đệch!
Kiều Nghị cảm thấy cổ họng nóng rát, tựa như vừa ứa nước bọt nhưng không dám nuốt xuống vì sợ tiếng vang quá lớn. Nhất thời hắn cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành gật đầu mà thôi.