Trần Tâm tẩy trang xong buộc tóc lên, không khí ấm áp trong phòng tắm khiến cô mơ hồ muốn ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài nhà, là bà ngoại tỉnh ngủ. Bà gõ cửa thuỷ tinh hoa của nhà tắm: “Bé con, cháu đang tắm à?”
Trần Tâm bị doạ sợ, không còn cách nào đành phải trốn vào phòng tắm, kéo cửa lại mới dám cao giọng trả lời: “Vâng, làm ồn bà không ngủ được ạ?”
“Không có, cháu cứ tắm đi.” Bà ngoại vặn mở cửa nhà tắm, phê bình cô, “Ay dà, đi tắm cũng không đóng cửa, con bé ngốc này.”
Nghe thấy tiếng vặn cửa, tim Trần Tâm như vọt lên cổ họng, đập như trống trận! Xong rồi! Quần áo của Chử Nguyên vẫn treo ở bên ngoài, vào cửa một cái là nhìn thấy! Đều do Chử Nguyên không đóng cửa!
May mắn là bà ngoại chỉ mở hé cửa, giúp cô vắt lại chốt bảo hiểm rồi đóng lại: “Cháu về rồi thì bà yên tâm đi ngủ, hôm nay cũng quá muộn, bà đợi cháu về, không dám ngủ say.”
“Vâng, bà mau ngủ đi ạ.” Trần Tâm thở phào một hơi.
“Cháu cũng tắm nhanh một chút rồi đi ngủ nhé, con gái không nên thức khuya!”
“Vâng vâng, cháu biết rồi ạ.” Trần Tâm vội vàng đáp.
Đến khi nghe thấy tiếng bà ngoại đóng cửa phòng ngủ, Trần Tâm mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Trần Tâm, Chử Nguyên không nhịn được lộ ra ý cười.
“Anh còn cười được?” Trần Tâm bực bội nói: “Đều tại anh, đóng cửa cũng không xong!”
Chử Nguyên nhíu mày: “Vậy em ra ngoài trước đi, anh tắm xong luôn đây.”
Trần Tâm thuận theo ánh mắt anh mới phát hiện ra áo len và quần Jeans của mình đều bị thấm ướt gần hết thì trên mặt liền biểu tình như sắp khóc đến nơi, nhỏ giọng cằn nhắn: “Đồ xấu xa! Đều tại anh!”
Chử Nguyên cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dỗ dành, “Ngoan nào, để anh trai tắm xong đã, được không?”
Trần Tâm bị bà ngoại doạ sợ, Chử Nguyên cũng không tốt hơn là bao, bây giờ anh chỉ muốn tắm rửa xong cho nhanh không thì sợ bị người nhà cô bắt gặp.
Trần Tâm nhìn ra sự sợ hãi của anh, cô cũng biết ông bà không có thói quen tỉnh dậy giữa đêm nên muốn phục thù Chử Nguyên.
Cô nhanh chóng cởi sạch sẽ, thuận tay ném quần áo ướt vào giỏ đựng quần áo bẩn ở bên ngoài.
Trần Tâm nghênh đón cái nhìn chăm chú của Chử Nguyên, cố ý lắc lư bộ ngực đẫy đà, mềm mại: “Ông bà không phát hiện đâu, anh với em cùng tắm sẽ tiết kiệm được chút thời gian đó.”
Côn ŧᏂịŧ của anh lập tức liền giương cao khí thế, Trần Tâm đắc ý cười xấu xa…ai bảo anh đi ức hϊếp người khác, phải cho anh nếm mùi muốn mà không được ăn là như thế nào!
“Ừ.” Chử Nguyên khó khăn rời mắt, quay người đi, tránh khỏi vòi hoa sen: “Anh sắp xong rồi, em tắm đi.”
Anh nói không nhìn liền không nhìn nữa, khiến Trần Tâm uốn éo cả nửa buổi lại chẳng có ích gì. Anh tắm cũng gần xong rồi, tranh thủ thời gian gội đầu xong chuẩn bị ra khỏi nhà tắm.
Trần Tâm có quỷ mới tin, vội ôm lấy lưng anh, gắng sức đè bầu ngực nóng bỏng vào lưng anh: “Anh trai, sao không nhìn em thế, là Tâm Tâm không đẹp sao?”
Cô vuốt ve cơ bụng của Chử Nguyên, sau đó lại hướng xuống dưới vuốt ve nơi to lớn đã lâu không gặp, cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng đến doạ người: “Tiểu Chử Nguyên không muốn Tâm Tâm sao?”
“Nhỏ à?” Chử Nguyên bị cô vuốt ve, rõ ràng du͙© vọиɠ trong lòng cuồn cuộn muốn nổ tung nhưng lại cố kiềm chế muốn trêu chọc cô.
“To rồi, thành Đại Chử Nguyên rồi!” Trần Tâm nịnh nọt hôn lên lưng anh, “Đại Chử Nguyên có muốn tiểu Tâm Tâm không?” Cô vừa hỏi vừa lẳиɠ ɭơ quyến rũ anh.
Chết tiệt, Chử Nguyên rốt cuộc cũng không chịu nổi, quay người lại, một tay bóp mạnh cặρ √υ' đẫy đà, một tay giữ chặt cằm hôn cô.
Đầu lưỡi của anh mang theo du͙© vọиɠ, mạnh mẽ cắи ʍút̼ khiến Trần Tâm cảm thấy toàn thân lơ lửng bay lên, cả người mềm nhũn, một luồng nhiệt nóng bỏng từ bên trong lan tràn đến giữa hai chân.
Làm giả thành thật, câu cá không thành ngược lại khiến mình thành mồi câu, Trần Tâm có chút hối hận, cô khép chặt hai chân khe khẽ rêи ɾỉ. Hơn một tiếng trước du͙© vọиɠ bị Chử Nguyên năm lần bảy lượt khơi lên lại tiếp tục trỗi dậy, dày vò cô thêm bội phần. Cô khát khao được làʍ t̠ìиɦ, muốn côn ŧᏂịŧ to lớn cứng rắn kia xông vào da^ʍ huyệt ướŧ áŧ… đâm thẳng vào tử ©υиɠ…
Một tay cô bám lấy vai Chử Nguyên, một tay lôi kéo côn ŧᏂịŧ to lớn kinh người kia, giọng nghẹn ngào cầu xin: “Anh trai, cho em đi…”
Chử Nguyên nhịp nhàng cắn nuốt đầu lưỡi cô, thấp giọng mê hoặc hỏi, “Thật muốn ở trong này sao?”
“Muốn, bây giờ muốn… muốn được anh ăn…” Trần Tâm xoay người chống tay lên tường, vểnh cặp mông tròn đầy căng nẩy lên, vòng eo nhỏ chưa đầy một vòng tay nhẹ nhàng đung đưa, khiến Chử Nguyên không chịu nổi muốn siết chặt lấy nó.
“Anh không mang bao.” Chử Nguyên nhắc nhở cô.
Nói nhiều lời thừa thãi …Trần Tâm lấy tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ căng cứng chà xát mạnh lên cặp mông đầy đặn của mình, mắt ngước nhìn anh tràn đầy đê mê du͙© vọиɠ: “Không mang thì sao, anh trai bắn nhiều một chút, bắn tràn trề vào, em liền sinh cho anh một bé con…a….”
Lời này khiến Chử Nguyên cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu, cuối cùng anh cũng không để cô chờ nữa, nhanh chóng đâm thẳng côn ŧᏂịŧ to cứng vào da^ʍ huyệt khiến Trần Tâm không chịu nổi hét lên.
“Xuỵt…em ngoan một chút, đừng la lên.” Chử Nguyên vừa từ từ ra vào, vừa xoa nắn nơi mềm mại của cô, bàn tay to lớn vừa vặn nắm lấy bầu ngực, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy nhũ hoa mẫn cảm hồng xinh, dùng lực nặng nhẹ trêu đùa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trần Tâm cắn răng, cố kiềm chế tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ: “….Anh trai, nhẹ một chút đi…anh đâm em sắp hỏng rồi…”
Côn ŧᏂịŧ kiềm chế tốc độ trong huyệt đạo chặt khít khiến anh thật khoan khoái càng muốn vào sâu hơn, vách thịt mềm mại càng lúc càng co rút, liếʍ mυ'ŧ nó, phần đầu côn ŧᏂịŧ cũng bị miệng tử ©υиɠ hút chặt đến tê dại.
Trần Tâm dâng trào kɧoáı ©ảʍ khiến dâʍ ɖị©ɧ tràn ra, tuôn theo từng động tác chảy xuống: “Anh trai, giỏi lắm…Tâm Tâm rất sướиɠ…rất thoả mãn…”
Cô thoải mái nhưng Chử Nguyên lại không như thế, đã lâu không làʍ t̠ìиɦ cùng cô, da^ʍ huyệt của cô nhỏ hẹp khiến anh cảm thấy hơi đau. Anh sợ làm đau cô, mỗi lần đều nhẹ nhàng đến cửa tử ©υиɠ thì dừng lại, nhẫn nại cực điểm, không dám đi vào hết.
Trần Tâm vẫn đang nghẹn ngào nhỏ giọng nũng nịu, cả tối bị du͙© vọиɠ dày vò, đến giờ cuối cùng cũng được ăn thịt, Chử Nguyên lại tận lực làm tốt nhiệm vụ, khiến cô đánh mất cả tỉnh táo, lúc thì gọi “Anh trai”, lúc thì gọi “Ba”.
Chử Nguyên bỗng ôm chặt lấy cô đứng thẳng lên, nhưng Trần Tâm thấp hơn anh nhiều, khiến cả người cô áp thẳng xuống côn thị to lớn của anh, cô khóc lóc xin tha: “Sâu quá…không muốn…đau em…đau em.”
Chử Nguyên bỏ ngoài tai, anh cong lưng ôm cô như đứng lên, hai tay tách hai đầu gối của cô ra.
Trong lúc di chuyển, côn ŧᏂịŧ bị tuột ra khỏi huyệt đạo, sau khi anh ôm Trần Tâm lên thì lạnh nhạt ra lệnh cho cô: “Cầm lấy nó tự đút vào đi!”
Trần Tâm run run đưa tay xuống giữa hai chân, nắm lên cự long đang phẫn nộ kia, đẩy vào trong huyệt đạo. Nhưng dịch thể tiết ra quá nhiều, da^ʍ huyệt lại bị Chử Nguyên tách thành một khe hẹp, côn ŧᏂịŧ to lớn kia muốn tiến vào mấy lần mà không được, cô sốt ruột mè nheo: “ Không vào được…anh trai à sao lại không vào được…người ta muốn ăn mà, vào đi mà…”
Chử Nguyên bị giọng cô quyến rũ, trong tim cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, liền khàn giọng bên tai cô dẫn dắt: “Mở tiểu Tâm Tâm ra một chút đi em.”
Trần Tâm ngoan ngoãn thả lỏng mở hai môi hoa ra, qυყ đầυ ướt sũng dâʍ ɖị©ɧ của cô từ từ tiến vào, dâʍ ŧᏂủy̠ lại một lần nữa trào ra rồi dần dần tràn xuống dưới…
“Cầm lấy đại Chử Nguyên.” Anh bình tĩnh nói ra một câu đầy dâʍ đãиɠ, nhân lúc Trần Tâm đưa đến đúng cửa huyệt đạo, đẩy côn ŧᏂịŧ chen vào, sau đó mãnh mẽ đâm vào trong.
“A…” Trần Tâm bị côn ŧᏂịŧ to cứng thúc mạnh làm đau khiến cho hạ thân như muốn xé ra, cô kích động hét lên, kêu xong, cả hai đều sợ đến mức dừng cả động tác.
Chờ đến khi ngoài cửa vẫn yên tĩnh như cũ, dường như không làm ảnh hưởng gì đến ông bà cô, Chử Nguyên mới bắt đầu chuyển động, tư thế này mượn sức nặng của Trần Tâm, đâm vào vừa sâu lại vừa mạnh. Trần Tâm bị làm vừa đau vừa sướиɠ, một tay run rẩy bám lấy cánh tay của Chử Nguyên, một tay giơ lên che mồm, ngăn tiếng kêu phát ra.
Không biết qua bao lâu, Trần Tâm đã lêи đỉиɦ cao trào hai lần, dâʍ ɖị©ɧ phun trào khắp nơi, mà Chử Nguyên thì chỉ thở nặng nề không biết mệt mỏi ra vào không ngừng.
Trần Tâm có chút chịu không nổi, cô thật sự cảm thấy thân thể như bị chẻ đôi ra, da^ʍ huyệt bị kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn hoà vào nhau, giờ phút này chỉ còn lại cảm giác tê dại. Nước mắt lã chã rơi xuống, cô rêи ɾỉ vừa mời gọi vừa cầu xin: “Anh đừng dừng lại…a…a…đừng dừng lại, đâm em nữa đi…em thật sự muốn anh làm chết em luôn….”