Để Tâm

Chương 25: Từ bỏ

Là người luôn ỷ được sủng sinh kiêu, Trần Tâm có thể cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ và ấm áp của Chử Nguyên đối với mình, vậy nên cô mới dùng ngôn ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ khi trả được thù.

Dựa vào cái gì chứ, là do Chử Nguyên ngu ngốc làm cô lúc nào cũng cảm thấy bất an như đang đi trên băng mỏng, còn Chử Nguyên lại không thèm quan tâm?

Mặc dù đó là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngây thơ nhất, nhưng không người đàn ông nào sẽ không tức giận khi nghe một người phụ nữ mình quan tâm nói mấy lời này. Trần Tâm thiếu điều muốn tìm thêm những từ ngữ khác để có thể chọc giận anh nhiều hơn nữa.

Nhưng Chử Nguyên không có phản ứng gì. Anh ngây người, nhìn lên bầu trời suy tư một lúc, anh nói: “Tôi không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Đừng nói những điều vô nghĩa này với tôi. Trần Tâm, mọi thứ luôn ở đó, em tốn công tốn sức chỉ để tranh đấu với tôi?”

Trần Tâm đã thực sự bối rối: “Nếu không thì còn gì nữa?”

Nếu người trước mặt không phải là Trần Tâm thì Chử Nguyên đã đi khỏi đây rồi. Có thời gian nghe người khác tranh cãi, tại sao không giải quyết công việc còn dang dở? Nếu như không có tình cảm, tốn công sức trêu chọc cũng chỉ là trò vặt, dù gì cũng không thể yêu nữa.

Trần Tâm chọc tức anh, dù anh được dạy là phải kiềm chế cảm xúc nhưng không có nghĩa anh hoàn toàn kiềm chế được. Tuy nhiên việc Trần Tâm từ chối mọi liên quan đã làm đánh mất lòng tự trọng của anh – có thể thấy rằng Trần Tâm thật sự muốn chia tay với anh ta, còn rất cố gắng để thoát khỏi mối quan hệ này, dù cách đây một giờ cô vẫn la hét và chảy nước vào tay anh.

Chử Nguyên đút tay vào túi quần, đánh lạc hướng bản thân bằng những cử động nhỏ nhất, khiến giọng nói của anh bình tĩnh nhất có thể: “Chỉ thế thôi à?”

Trần Tâm gật đầu: “Chỉ thế thôi.”

Chử Nguyên khẽ nhướn mày, không thể nhìn ra đang vui hay giận: “Em nghĩ nó có ý nghĩa gì không?”

“Vậy thì tôi nên có động cơ bí mật nào sao?” Trần Tâm dứt khoát đem những lời trong lòng nói ra: “Tôi thừa nhận, tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh trước, cách làm của tôi là hèn hạ, tôi vượt quá giới hạn, tự do can thiệp vào cảm xúc của người khác…”

Cô mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, cố gắng tỏ ra thờ ơ: “Nhưng đàn anh Chử, anh không phải cũng đã thoải mái rồi sao? Hiện tại bày ra tâm trạng này làm gì, phán xét về đạo đức? Ruồi không cắn trứng chung huyết mạch, vì sao anh không tự ngẫm lại bản thân mình đi?”

Liên quan đến vụ việc video cô có vài lời định nói, nhưng Trần Tâm đã nhanh chóng đè nén xuống.

Nói cho anh biết thì có ích gì? Chẳng phải sẽ chịu sự trả thù của Bùi Huyên, ngay cả khi Chử Nguyên có một chút áy náy thì nó cũng không thể làm giảm bớt sự đau khổ và lo âu của cô.

Bất kể có video này hay không, cô và Chử Nguyên cũng chẳng khác gì một mối quan hệ bình thường, sớm muộn cũng sẽ kết thúc.

Lúc đầu không phải cô nghĩ muốn “bẻ hoa cướp chậu” sao? Cho tới giờ đều là không biết tự lượng sức mình, kiểu người “cao lãnh chi hoa*” như anh: “Không phải anh sắp đính hôn sao? Xem như tôi ở đây là luyện tập trước, sớm chúc phúc cho anh và không hẹn gặp lại.”

(cao lãnh chi hoa* – một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.)

Trần Tâm tự nhủ trong lòng nhưng không nhúc nhích, vô thức chờ Chử Nguyên trả lời, cô cũng không biết mình sẽ chờ được câu trả lời thế nào nữa.

Chử Nguyên sờ trúng chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm kia trong túi quần, lập tức cảm thấy xấu hổ vì hành động kiểu ngạo vừa rồi. Phẫn nộ của anh biến thành đau nhức nơi đáy mắt, anh gật gật đầu: “Không cần gặp lại.”

Anh ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước rời đi, nhìn qua vẫn rất thong dong.

*****

Chử Nguyên nghỉ ngơi được mười ngày sau khi kết thúc kỳ nghỉ phép. Chiều hôm đó anh trở lại phòng làm việc và chuẩn bị tiếp cho thí nghiệm. Chung phòng làm việc còn có chị K, chào hỏi anh: “Mới về mấy ngày đã lao đầu vào làm việc rồi? Sếp như cậu cũng quá cực khổ rồi!”

Chử Nguyên cười với cô ấy, thuận miệng nói qua loa: “Vẫn ổn.”

Chưa đầy nửa giờ, Bùi Huyên nghe chị K nói thì nhanh chóng tới phòng làm việc.

Cô ở lì trong nhà cả một tuần lễ, cổ vũ Bùi Văn Minh, mời cha mẹ Chử Nguyên để hai nhà cùng nhau ăn cơm.

Cô mang tin này đến thăm bạn trai đã lâu không gặp —— thật buồn cười, yêu đương bốn năm, thế nhưng số lần cô và Chử Nguyên gặp mặt lại như người xa lạ, vô cùng ít ỏi.

Lúc trước cô ngây thơ cho rằng tính cách Chử Nguyên hơi xa cách, mà cô còn quen biết kiểu người đặc biệt như anh rồi học cách thích nghi, không hề giống như những đôi trẻ yêu nhau khác suốt ngày dính lấy nhau, không thể tách rời.

Tuy rằng không gặp cô mấy ngày nay, nhưng anh chắc đã gặp Trần Tâm rồi nhỉ? Không biết anh có biết vụ video kia hay chưa?

Là người luôn không thích tự xem lại bản thân, Bùi Huyên hoàn toàn quên là Chử Nguyên không cho cô cái này, thì sẽ có cái khác để đền bù cho cô.

Hôm nay cô cố gắng thay đổi phong cách, mặc chiếc áo cao cổ màu đỏ thẫm bằng nhung mỏng, môi thoa son đỏ, tóc tết, nhìn vừa quyến rũ vừa cổ điển.

Bùi Huyên đẩy cửa ban công, Chử Nguyên nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đáy mắt không gợn sóng: “Sao em lại tới đây?”

Cô hơi thất vọng, dù bộ đồ này không quá đẹp, nhưng với dáng người và khuôn mặt của cô thì có tới năm sáu phần tương tự Trần Tâm, Chử Nguyên không có chút chột dạ và hoài nghi nào sao?

“Mấy ngày nay “chú” nghỉ ngơi không tốt sao?” Cô kéo cái ghế bên cạnh Chử Nguyên, nghĩ thế nào lại không ngồi mà là đặt túi xách lên.

Chử Nguyên ừ một tiếng, bỏ tài liệu xuống.

Bùi Huyên chống chân ngồi lên chỗ tay vịn ghế ngồi của Chử Nguyên, hai tay vòng qua ôm cổ anh, ghé sát vào tai anh nhẹ nhàng thổi: “Ngày mai hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, ba mẹ “chú” không nói gì sao?”

Chử Nguyên không ấn tượng lắm, ngồi thẳng lưng lên: “Chưa, ăn ở đâu?”

Anh ngồi thẳng, Bùi Huyên ôm cổ anh hơi mất sức, đành phải buông ra: “Ở Cát Thuận Đường, hơi xa…… Nhưng đầu bếp ở đó có tay nghề rất giỏi, mẹ nói nếu như ăn thấy thích thì có thể mời đầu bếp đó nấu cho lễ đính hôn của chúng ta.”

Nghe thấy hai chữ đính hôn, Chử Nguyên giật mình ——

Trước đính hôn, sau đó kết hôn rồi sinh con, cùng nhau sống lâu dài. Có người vợ như Bùi Huyên dịu dàng quan tâm, bao dung cho anh, anh chỉ cần toàn tâm toàn ý cho công việc, bọn họ sẽ một tay cùng nhau nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đáng yêu, là một gia đình trọn vẹn nhất……

Lúc trước anh chấp nhận Bùi Huyên không do dự là vì anh thích một cuộc sống đơn giản như vậy dù có hơi nhàm chán, giống như anh có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc sống tương lai thế nào cùng một lúc.

Chử Nguyên nghe thấy giọng nói của mình: “Được thôi, em thích thế nào cũng được.”

Cuộc đời ngắn ngủi, lại có nhiều việc phải làm, chỉ vì một chút du͙© vọиɠ mà trầm mê sao?

Cho dù là trong lòng vẫn còn chút lăn tăn, nhưng nên từ bỏ thì dứt khoát phải từ bỏ.