Chung Tuệ Dung và Hạ Lâm vốn là người quen cũ, hai gia đình ăn bữa cơm này cũng coi như hài hòa. Cố gắng của Bùi Huyên đã không uổng phí. Ăn xong một bữa cơm, về cơ bản đã bàn xong việc đính hôn, chỉ còn một vài bố trí cho bữa tiệc và sắp xếp khách mời nữa thôi, sẽ từ từ điều chỉnh sau.
Cuộc sống của Chử Nguyên cuối cùng cũng trở về lại trong lòng bàn tay anh, quy tắc, bình tĩnh, hiệu suất cao.
Vì phòng thí nghiệm đại học A không thể đáp ứng hết nhu cầu thí nghiệm nên anh còn bận rộn hơn so với trước, phải chạy giữa các viện nghiên cứu ở thành phố này và thành phố C bên cạnh. Năm cuối nên Bùi Huyên không có giờ học, luôn muốn dính lấy anh, Chử Nguyên đã quyết định kết hôn với cô nên không ngăn cản.
Để cho tiện, anh đã thuê một gian phòng trong ký túc xá của viện. Trong kí túc xá ấy toàn là nghiên cứu sinh nam vừa tốt nghiệp, có một số tầng còn phải dùng chung nhà vệ sinh. Để con gái ra ra vào vào rất khó coi, vì thế Chử Nguyên quyết định để Bùi Huyên ở tạm trong khách sạn.
Ngày đính hôn sắp đến, dù lúc nào Chử Nguyên cũng ở trong tầm mắt mình nhưng Bùi Huyên vẫn cảm thấy lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, thậm chí còn nghi ngờ hành động này của anh là trốn tránh, không muốn ngủ cùng cô.
Cô vẫn luôn lưu video kia được Chu Tiến biên tập lại trong di động. Dù là phiên bản chưa chỉnh sửa cô vẫn không xóa. Nằm một mình trên giường khách sạn, cô phát video bằng Bluetooth lên màn chiếu lớn ở vách tường để xem lại.
Cô nhìn Chử Nguyên tự an ủi, quần áo xốc xếch trong video, nghe anh thở dốc mất khống chế, cùng với đó là những da^ʍ từ không chịu nổi truyền vào tai, tự xoa mình đến cao trào.
Rõ ràng là bạn trai của mình lại vô cùng say mê người phụ nữ khác, Bùi Huyên sắp ghen tị phát điên rồi. Cô ta không còn kiên nhẫn chờ đến lễ đính hôn nữa, chỉ muốn ngay lập tức trèo lên giường Chử Nguyên, để anh làm mình điên cuồng hơn cả trong video.
Trước đêm quay về thành phố, Bùi Huyên chờ đến đúng giờ, kéo hành lý chạy đến phòng ký túc xá của sở nghiên cứu.
Chử Nguyên vừa mới tắm xong, lúc mở cửa, tóc anh còn ướt nhẹp. Anh mặc đồ ngủ màu đen, không có sự thành thục như lúc mặc lễ phục hay quần áo làm việc, lại còn không đeo kính, nhìn giống như sinh viên trẻ tuổi.
Anh ngẩn người, nhận lấy vali hành lý rồi mở cửa cho cô vào, đồng thời tìm lời để hỏi: “Em tắm chưa?”
“Chưa ạ.” Bùi Huyên hơi ngượng ngùng, giải thích một cách lấp liếʍ: “Ánh đèn ở khách sạn âm u quá, em sợ ở một mình.”
“Được rồi, lần sau không được như thế này nữa.” Chử Nguyên xoa đầu cô: “Chỗ này của anh có bảo vệ, em đi tắm trước đi, anh đi qua chỗ anh Trương lấy tài liệu.”
Bùi Huyên gật đầu, Chử Nguyên không thay đồ ngủ mà mặc bừa một cái áo len, rồi mang giày ra ngoài. Bùi Huyên cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm, vào phòng tắm rồi mới phát hiện khóa cửa phòng tắm bị hỏng không đóng được. Bùi Huyên đã hiểu ra, tức giận phát điên – Rốt cuộc Chử Nguyên đi lấy tài liệu thật hay là không muốn nhìn cô tắm? Bọn họ sắp đính hôn rồi, anh ta lại tránh mình như tránh rắn rết vậy.
Nhưng lần này Bùi Huyên đã hiểu lầm rồi, anh đi lấy tài liệu thật.
Trương Hướng Dương là đàn anh của Chử Nguyên, hai người quen biết nhau khi học nghiên cứu sinh. Bây giờ anh ấy đang học lên tiến sĩ ở một trường đại học khác và chủ yếu nghiên cứu về đề tài kim loại siêu cứng, trùng hợp lúc trước thí nghiệm của Chử Nguyên cũng có phần liên quan nên vẫn giữ liên lạc.
Hai tháng trước, mùa thu vừa mới đến chưa lâu, một nửa trái tim Chử Nguyên đặt trong phòng thí nghiệm, một nửa còn lại mắc trên người Trần Tâm.
Anh chạy tới sở nghiên cứu thành phố C làm khảo sát, tiện thể thăm Trương Hướng Dương luôn.
Lúc ấy Trương Hướng Dương đang bận dạy nghiên cứu sinh làm kim cương nhân tạo trong phòng thí nghiệm —— giống như trồng lúa vậy, đặt một hạt kim cương thiên nhiên cực nhỏ trong đồ đựng làm bằng gốm để làm hạt giống.
Chử Nguyên quan sát một lúc, trời xui đất khiến kiểu gì cũng chạy đi “trồng” một viên.
“Yêu rồi sao? Tặng người yêu à?” Trương Hướng Dương cười trêu chọc anh: “Anh đánh dấu cho cậu, nếu viên này tạo hình đẹp, cậu phải trả tiền cho anh đấy!”
“Vâng.” Chử Nguyên đỏ bừng tai gật đầu một cái, anh cũng chẳng thiếu tiền, chủ yếu là cảm thấy có ý nghĩa thôi.
Hiếm khi Trương Hướng Dương thấy anh chú ý chuyện khác ngoài công việc, nên mặt mày hớn hở hỏi anh lý do: “Không phải anh đây keo kiệt gì, quan hệ của anh em ta còn phải hỏi sao? Chủ yếu là đồ cho phụ nữ, nhất định phải bỏ tiền, không bỏ tiền không thành tâm, tốn càng nhiều tâm càng thành.”
Chử Nguyên tiếp tục gật đầu, dáng vẻ thâm sâu khó dò. Trương Hướng Dương thấy anh như vậy, càng tỏ ra hăng hái: “Lúc cậu đưa cho cô gái đấy thì phải nói là đồ tự nhiên, thể hiện cậu vô cùng chân thành! Cậu phải tự tin lên, độ tinh khiết còn hơn cả kim cương thiên nhiên, cho dù dì Chung giám định cũng không phân biệt được.”
Chung Tuệ Dung được công nhận là chuyên gia giám định trong nước khá nổi tiếng, có nhiều thành tựu giám định đá quý. Kỹ thuật trong phòng thí nghiệm hoàn hảo, dùng phương pháp áp suất ở nhiệt độ cao làm kim cương nhân tạo, so với kim cương được hình thành tự nhiên không khác nhau, ngay cả Chung Tuệ Dung giám định cũng không tìm ra được.
Ngược lại, Chử Nguyên không quan tâm vấn đề tự nhiên hay không, dù sao Trần Tâm ngốc như vậy chắc chắn không phân biệt được.
Trương Hướng Dương nghe nói ngày mai anh về, hơn nửa đêm còn gọi anh ra lấy tài liệu, vốn có ý tốt —— ban ngày anh ta mới nghe nói Chử Nguyên sắp đính hôn, đặc biệt còn quay về phòng thí nghiệm lấy “Hoa màu” trưởng thành.
Chử Nguyên nghe anh tán dóc một lúc, tiện tay cầm viên kim cương khoảng ba ca ra nhét vào trong túi quần ngủ, chậm rãi lái xe về phòng trọ.
Anh dừng xe, nhìn bóng đêm rồi tự suy ngẫm, sao lúc đó mình lại làm loại chuyện ngây thơ nhàm chán đấy?
Suốt 24 giờ ngày hôm nay chưa gặp Trần Tâm, Chử Nguyên cảm thấy mình đã thoát khỏi mê cung du͙© vọиɠ.
Tất cả đã qua rồi.
Anh xuống xe, theo lối cầu thang cũ kỹ trở về trong phòng đơn của mình.
Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng, Bùi Huyên nằm nghiêng trên giường chờ anh. Chử Nguyên cởϊ áσ len, nằm trên ghế salon nhỏ, lại thấy mình lắm chuyện nên dứt khoát rón rén đến mép giường ngủ.
Anh đỡ Bùi Huyên nằm xuống, rồi tắt đèn. Vừa mới nhắm mắt, thì không biết Bùi Huyên đã cởi hết từ lúc nào, đang lần mò chui vào trong ngực anh.
Cô ôm chặt anh, vừa vụng về cởϊ qυầи áo, vừa hôn từ ngực đến xương quai xanh của anh. Cô thè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ hầu kết của anh.
Trong phòng tối đen, không nhìn rõ vẻ mặt của nhau.
Bùi Huyên và anh đã quen biết nhiều năm, biết gốc biết rễ, lại xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, nhất định là người vợ tốt… Chử Nguyên đưa hai tay châm rãi vòng quanh eo cô, dịu dàng vuốt ve.
Bùi Huyên đã muốn anh từ lâu rồi, bị hơi lạnh của đầu ngón tay chạm vào trong nháy mắt gần như run lên. Chân Bùi Huyên nhẹ nhàng ma sát thân dưới của anh, cảm nhận chỗ đó dần dần cứng lên: “Chú..Cháu muốn chú…”
Cô vừa nói vừa tìm môi anh, nhưng hôn phải chóp mũi. Chử Nguyên giữ mặt cô, hôn lên trán cô, rồi ôm cô xoay người.
Kiểu gì cũng sẽ tới bước này, chỉ chuyện sớm muộn, trì hoãn hay làm trước, do dự cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bùi Huyên đã cởi hết đồ rồi, Chử Nguyên ngồi dậy chậm rãi cởϊ qυầи áo. Anh ném quần áo xuống mép giường, sau đó nằm xuống hôn Bùi Huyên. Ngay lập tức, Bùi Huyên rên lên một tiếng mềm mại, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm hai chân, cô không nhịn nổi muốn nuốt ngậm cây côn ŧᏂịŧ kia ngay.
Bùi Huyên nhấc hai chân vòng quanh eo gầy của anh, không nhịn nổi nâng cao cửa huyệt đưa về trước. Cô bèn nghĩ đến Trần Tâm, có phải Trần Tâm cũng từng câu dẫn người đàn ông của cô như vậy hay không, có phải cô ta ….
Bỗng “bịch” một tiếng, trong phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng —— lúc Bùi Huyên nâng chân làm quần ngủ của Chử Nguyên rơi xuống đất, âm thanh đó là do viên kim cương rơi xuống phát ra.
Chử Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Bùi Huyên còn chưa ngừng thở gấp: “Sao vậy?”
Chử Nguyên tách ra khỏi người Bùi Huyên, không cần mở đèn, nhờ ánh sáng lọt qua khe hở cửa sổ đi thẳng tới nhặt viên kim cương lên.
Là tấm lòng chân thành của anh, dù là ở nhiệt độ cao 2300 độ C với áp suất 18 át-mốt-phe, độ cứng đao thương bất nhập, thì vẫn là loại đá không đáng nhắc tới trong mắt cô. Anh cầm viên đá trong lòng bàn tay, rồi mò mẫm đi tới nhét vào trong túi hành lý.
Anh quay người lần mò mặc quần áo vào, lấy chăn mỏng đắp kín người Bùi Huyên còn đang yên lặng: “Huyên Huyên, chú hơi mệt, hôm nay đi ngủ trước được không?”