10 giờ rưỡi, đồng hồ quả lắc trong phòng chứa sách lặng lẽ vang lên một tiếng trầm buồn.
Cửa phòng chứa sách lần lượt truyền tới tiếng bước chân của những sinh viên, nghiên cứu sinh đang tự học ở thư viện đến nhà ăn mua cơm để tránh biển người sau giờ tan học lúc trưa, đa số họ đều đi mua cơm trước vào giờ này.
Trần Tâm khϊếp sợ nghe tiếng bước chân bên ngoài vì cô đang trốn trong góc phía sau tủ sách dày đặc, bị Chử Nguyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức du͙© vọиɠ bùng cháy. Cô vốn dĩ mê đắm nhan sắc người đàn ông này, đến giờ đã bị cấm dục hơn một tháng rồi nên đã sớm đói khát khó mà nhẫn nại được nữa.
Bây giờ chỉ cần ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người Chử Nguyên, Trần Tâm liền hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Nhưng cô vẫn đang giận anh, cô từng thề rằng tuyệt đối sẽ không có chút dây dưa gì với cái tên ngốc này, côn ŧᏂịŧ dù có cứng thế nào cũng không thể làm cô mềm lòng được!
Trần Tâm tức giận muốn cắn ngón tay đang làm loạn trong miệng, nhưng đầu óc cô lại choáng váng trong men say tình ái, không còn chút sức lực nào. Trông cô giống như một con mèo phóng túng cố tỏ ra khí thế mạnh mẽ. Khi vừa hé răng ra để nuốt nước bọt, đầu lưỡi trơn mềm vô thức chạm vào ngón tay thô bạo kia, liếʍ láp đến nỗi làm cho Chử Nguyên thấy ngứa ngáy khó chịu.
Chử Nguyên vừa dùng hai ngón tay bắt lấy chiếc lưỡi nghịch ngợm đó, vừa dùng đầu lưỡi liếʍ nước miếng trào ra nơi khoé môi cô. Anh nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng cùng gò má ửng hồng của Trần Tâm, càng cảm thấy si mê hơn.
Anh nhớ tới Juliet rực rỡ chói mắt trên sân khấu vào hôm kỷ niệm thành lập trường, tóc tết nhẹ nhàng buông xuống hai vai, lông mày thanh mảnh, mắt huyền lóng lánh, môi đỏ thẫm, đẹp đến mức rung động lòng người…
Giống như viên ngọc trai nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, tỏa ra quầng sáng mê hoặc lòng người.
Chử Nguyên ngồi dưới thính phòng trong bóng tối nhìn cô từ xa, nhìn nụ cười dễ thương của cô, đôi chân cô xoay vòng trong vòng tay người khác, vòng eo thon gọn bị giữ chặt, bộ ngực cao ngất mềm mại gần như nằm gọn trong vòng tay bạn diễn, cổ áo hình vuông để lộ ra một phần ngực trắng ngần như tuyết cùng xương quai xanh mảnh mai làm chói lòa đôi mắt người khác…
Vào giờ phút đó cô ôm người đàn ông khác chặt như vậy, hơi thở gần nhau như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề quay về phía góc phòng nhìn anh lấy một cái…
Chử Nguyên cảm thấy chua xót, chua xót đến mức bây giờ anh càng muốn nhìn thấy Trần Tâm mất kiểm soát trong vòng tay mình, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ vì mình, vì mình mà khó lòng kiềm chế nổi…
Chử Nguyên rời khỏi lưỡi cô, tay hướng xuống phía dưới, từ vạt váy luồn vào bên trong, nhéo vòng eo thon nhỏ của cô, lạnh lùng hỏi: “Khi anh không có ở đây, có tự mình chơi hay không?”.
Trần Tâm không thèm để ý đến anh, miệng cô lại không kiềm chế được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ triền miên.
“Có nhớ anh không, có tự chơi da^ʍ huyệt để sướиɠ không?” Giọng Chử Nguyên mềm mại, tay anh tác oai tác quái bên trong váy Trần Tâm, một đường hướng lên phía trên, luồn vào chiếc áo ngực mỏng manh của cô nhào nặn hai bầu ngực, dùng ngón tay lành lạnh trêu đùa nhũ hoa đã cứng lên.
Nhớ anh? Trần Tâm cắn môi không để mình kêu ra thành tiếng, ở trong lòng lặng lẽ nói, cũng không phải là không nhớ anh, dù sao thì ngày nào cũng đều mắng anh…
Chử Nguyên hỏi như vậy sở dĩ là vì suy bụng ta ra bụng người, hôm nay Trần Tâm hạ quyết tâm không đáp lại, Chử Nguyên lại càng trở nên không biết xấu hổ. Bất chấp tiếng bước chân ngày càng dồn dập tiến lại gần, anh buông vυ' bên phải ra, tay trượt theo vòng eo hoàn hảo của cô từ từ lần xuống. Hôm nay, Trần Tâm mặc một bộ váy dệt kim, bên trên là đường đan lỏng lẻo, bên dưới lại là váy xẻ tà cao bó sát người ôm cặp mông căng tròn. Cô thích đẹp, ngay cả tất cũng không mang, như vậy càng thuận tiện cho Chử Nguyên dùng bàn tay gian tà lướt một đường thẳng xuống dưới, trượt qua bờ mông mềm mại của cô, luồn tay vào chỗ tà váy xẻ, vén váy cô lên, đột nhiên tiến vào giữa hai chân cô.
Trong lòng Trần Tâm vừa kinh hãi vừa sợ, cơ thể lại được thỏa mãn mềm nhũn thành một thể. Cô mơ hồ ỡm ờ lưỡng lự liền bị Chử Nguyên tách hai chân ra, một dòng dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng trào ra từ giữa âʍ đa͙σ hơi mở, thấm qua qυầи ɭóŧ ướt sũng, từ từ thấm trên đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ của Chử Nguyên.
Còn cứng miệng, chẳng phải nhìn thấy anh liền trở nên động tình hay sao? Chử Nguyên không nhịn được cong khóe miệng lên, đồng thời áp bốn ngón tay sát lại với nhau, tách âʍ ɦộ của cô ra qua lớp qυầи ɭóŧ đáng thương, gần như là trong nháy mắt, dâʍ ɖị©ɧ được âʍ ɦộ khó khăn bao bọc lấy liền trào ra ngoài.
Trần Tâm trong tiếng thở gấp yêu kiều xen lẫn tiếng khóc nức nở, Chử Nguyên vẫn không chịu buông tha, anh kéo qυầи ɭóŧ cô thành một sợi dây vải chà xát quanh da^ʍ huyệt, dùng lực câu dẫn, dâʍ ɖị©ɧ nhỏ giọt trên tay anh, cánh hoa yếu ớt nở ra một cách tàn nhẫn, ghì chặt trên âm đế. Ngón tay Chử Nguyên móc mảnh vải cọ xát âʍ ɦộ, âm đế mẫn cảm bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt vì bị tấm vải tàn bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trần Tâm như bị tiếp điện uốn éo vặn vẹo người. Động tác tay Chử Nguyên dần gia tăng tốc độ, Trần Tâm bị chơi đùa đến mức sắp đái cả ra quần, cuối cùng đành rên lên một tiếng rên yêu kiều không to không nhỏ, lại bị dọa tới nỗi tự bịt chặt miệng mình lại.
Chử Nguyên nhìn chằm chằm vẻ mặt mất đi kiểm soát trong du͙© vọиɠ của cô, sau đó hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cô. Thật ra giờ phút này anh còn khó chịu hơn Trần Tâm, cơ thể mang du͙© vọиɠ cực độ chưa được thỏa mãn bị khắc chế, côn ŧᏂịŧ cứng rắn liên tục húc vào lớp vải như muốn phá nát quần để chui ra, nhưng trong lòng anh lại sung sướиɠ cực độ.
Anh phần nào hiểu được vì sao Trần Tâm lại thích nhìn mình mất kiểm soát đến vậy, cái cảm giác kiểm soát cơ thể người khác thật là kì diệu, huống hồ còn là cơ thể non mềm này nữa, anh thèm chảy cả nước miếng.
“Người quản lí có ở đây không?”
Có người tới. Trần Tâm bị dọa đến run lẩy bẩy, hai chân khép chặt lại, tay Chử Nguyên cũng bị cô kẹp chặt.
“Kì lạ thật, rõ ràng cửa vẫn mở mà người đi đâu rồi chứ?”
“Hôm nay phòng chứa sách không cửa mở à?”
“Thứ tư và thứ sáu đều mở cửa mà, hôm nay là thứ tư, đúng rồi.”
“Vậy ở đây đợi chút?”
Trần Tâm gấp đến mức giãy dụa muốn đứng lên, Chử Nguyên lại dùng ngón tay cái ấn vào âʍ đa͙σ cô, hung hăng xay nghiền. Cô phải cắn chặt răng mới không kêu ra thành tiếng. Cái tên điên này!
Chử Nguyên cảm nhận được sự tức giận bừng bừng của cô, không nhịn được liền cười, rút tay ra khỏi người cô, sau đó cúi xuống hôn cô.
“Thôi, có lẽ là họ đi ăn cơm rồi, buổi chiều quay lại sau cũng được.”
“Thật là phiền phức, lại phải đi một chuyến nữa!”
Cuối cùng người cũng đi rồi, Trần Tâm tức tối cắn môi Chử Nguyên một cái, anh không hề tức giận, ngược lại chuyển sang hôn tóc cô. Anh dùng lực mân mê hai bầu ngực mẫn cảm của Trần Tâm, hai ngón tay của bàn tay còn lại áp sát l*иg vào nhau, chen vào trong da^ʍ huyệt đói khát đang chảy nước của Trần Tâm.
Anh dùng lực đẩy vào trong da^ʍ huyệt, giọng nói trầm thấp một chút, l*иg ngực hô hấp mạnh mẽ: “Muốn anh không? Hả?”
Tôi muốn cái đầu anh đó! Trần Tâm thẳng thừng không để ý đến anh, nhắm mắt lại mặc anh chơi đùa.
Chử Nguyên hôn lên đôi má nóng ran của cô, sau đó đột nhiên thổi vào tai cô, thì thầm bài hát mà cô thích nhất (Những chú chim trên bầu trời).
“Tay áo sắc màu ân cần nâng chuông ngọc…Năm xưa buông bỏ lại say sắc hồng …Nhảy xuống lầu Dương Liễu…Bài ca bất tận lựa hoa phiến đế phong…”
Anh lấy hơi chậm rãi đọc.
Trần Tâm dường như quay trở lại trên sân khấu rộng lớn của bữa tiệc kỉ niệm trường hôm đó, ánh đèn chói mắt chiếu lên người cô, người bên cạnh cô không còn là Diệp Dục Minh trẻ trung ngây thơ nữa, thay vào đó là Chử Nguyên, người đã cùng cô si mê quấn quýt trầm luân trong du͙© vọиɠ, dây dưa trên cơ thể cô. Giữa ban ngày ban mặt, bàn tay anh thon dài như ngọc bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt đẫm, điên cuồng mà đâm vào rút ra trong da^ʍ huyệt cô.
“Từ nay về sau, ghi nhớ đã từng gặp gỡ… Vài lần hồn mộng cùng với quân đồng….” Những câu này anh đọc vô cùng chậm rãi, kèm theo ánh mắt đưa tình.
Trần Tâm ở trên người anh toát ra hương thơm nhè nhẹ như rừng trúc trong đêm mưa, say đắm đến mơ hồ, cô chỉ nghĩ tới dáng vẻ Chử Nguyên mặc áo dài màu xanh nhạt liền không nhịn được mà co rúm thít chặt da^ʍ huyệt.
Ngón tay Chử Nguyên bị sự co rút kịch liệt của huyệt nhục quấn chặt không thể cựa quậy được, từng vòng từng vòng thịt mềm mại nếu như siết chặt côn ŧᏂịŧ thì có lẽ sẽ đem anh ép khô mất.
Toàn thân Trần Tâm run lên lẩy bẩy không chịu sự khống chế của cô, cô gần như là ngất lịm đi, da^ʍ huyệt dưới tiếng khóc nức nở bị cô kiềm nén phun nước ra sàn nhà, Trần Tâm lêи đỉиɦ cao trào dưới tay của Chử Nguyên.
Chử Nguyên cuối cùng cũng buông cô ra. Trần Tâm mềm nhũn dựa vào bức tường lạnh ngắt, khi đó cô mới ý thức được rằng mồ hôi đã ướt đẫm xuyên thấu qua váy cô.