"A!!!"
Kiều Mật thét chói tai, run rẩy không ngừng, kém chút lại hôn mê bất tỉnh. Đại lượng chước dịch vốn dĩ sắp chảy ra huyệt khẩu, bị Cảnh Tông nhét ngược trở lại. Nàng trướng đau đến nỗi mặt trắng bệch, lông đuôi dựng ngược. Tay túm lấy mái tóc bạc của Cảnh Tông trên ngực nàng, mạnh mẽ giật một cái.
Lần đầu tiên trong đời bị túm tóc, Cảnh Tông vậy mà không tức giận, thậm chí còn lôi kéo hai đùi ngọc bên hông, mãnh liệt đυ.ng chạm hoa lộ ngập trong thủy triều.
Phụt ~ phụt ~
Người bại trận đầu tiên dĩ nhiên là Kiều Mật, huyệt nhi bị tắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ làm sao chịu nổi hắn thao lộng, ngón tay nhỏ nhắn bấu lên cánh tay của Cảnh Tông, bắt lấy cơ bắp chắc nịch, móng tay hồng hào cũng trở nên trắng bệch.
"Đừng lộng nữa, hu hu! Trướng quá, khó chịu quá ~ ưm!"
Thanh âm kiều khóc của nàng còn mềm mại hơn tiếng mèo kêu ngày thường, giữa háng bị va chạm tàn nhẫn, dây thanh quản có chút không ổn, lộ ra vài phần ai uyển nhẹ ô.
Vách trong chật hẹp lợi hại, nóng bỏng ướŧ áŧ, tùy ý căn Hổ Tiên thô dài kia ra vào, gân xanh nhảy lên cọ xát qua tầng tầng thịt non, câu hồn đoạt phách, Cảnh Tông không nhịn được hô hấp thêm trầm trọng.
"Đều là thứ bổn vương cho nàng, hảo hảo ngậm lấy, chốc nữa còn nhiều hơn."
"A! Ngươi cái lão biếи ŧɦái này ~ a, không, từ bỏ!"
Ngày xưa bị Cảnh Tông chân giao, Kiều Mật biết khả năng giường chiếu của hắn rất lợi hại, nhưng không đoán được khi súng đã lên đạn thật, có thể thao nàng đến chết đi sống lại, cái mạng mèo này chắc vứt đi mất.
"Tiểu da^ʍ miêu ngại bổn vương là đèn cạn dầu? Ta già rồi, còn tham huyệt nộn của Miêu nhi nàng."
So với Cảnh Dương thậm chí Bùi Trinh, Cảnh Tông quả thật lớn hơn vài tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa quá ba mươi, bị Kiều Mật kêu già, Cảnh Tông sao có thể không căm tức, vỗ vỗ mông cong ướŧ áŧ, ôm lấy thiếu nữ đang vặn vẹo trên giường.
"A a! Không muốn tư thế này ~ ưm a~"
Kiều Mật bị bế lên, trực tiếp ngồi vào lòng Cảnh Tông, tú chân kiều bạch tách ra cực lớn, ngay cả sức quỳ dậy cũng không còn, chỉ có thể đem trọng tâm tròng lên cự long, bị đỉnh sâu vào trong hoa tâm làm Kiều Mật thét chói tai.
Thân thể cả hai chênh lệch chiều cao quá lớn, Cảnh Tông cúi đầu nhìn đầu nhỏ dựa trước ngực, sờ sờ tai mèo nhung giữa muôn ngàn tóc đen, lại phát hiện chúng nóng đến lợi hại, mới sờ soạng một hồi, nhục huyệt ngậm Hổ Tiên liền hút mạnh một trận.
"Ừm ~ đúng là hút thật."
Kiều Mật vội ngẩng đầu, gò má ửng hồng như hoa đào tháng ba, diễm lệ vũ mị, thừa dịp Cảnh Tông ngây người, nàng đẩy đại chưởng hắn ra, kiều suyễn nói: "Đừng... đừng xoa lỗ tai ta, ngứa!"
Chính là, ngứa thế nào làm sao so với thanh âm nhỏ vụn kiều diễm của nàng, cự long đang tạm hoãn lại cứng vài phần.
"Ngoan chút, chừng nào rót đầy nơi này sẽ tha cho nàng."
Một tay của hắn tóm lấy eo thon nhu nhược không xương, một tay sờ lên bụng nhỏ trơn nhẵn, nơi đó quả thật đã trướng đến lợi hại. Lòng bàn tay hắn nhẹ ấn xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ huyệt Kiều Mật co chặt.
"Đầy đầy ~ đã đầy rồi, mau thả ta ra!"
Kiều Mật bị hắn ấn lại muốn mắc tiểu, vừa rồi mất không chế vẫn còn để lại chút bóng ma tâm lý, nàng cúi đầu nhìn xuống dưới bụng, thế nhưng phát hiện nó nhô lên vài phần, mơ hồ lộ ra hình dạng gì đó.
Quả nhiên, theo động tác trừu động chậm rãi của Cảnh Tông, côn ŧᏂịŧ dữ tợn hãm ở chân tâm không ngừng ra vào, bụng nhỏ trắng nõn khi thì xẹp xuống, khi thì nhô lên, giảo đến Kiều Mật thở dốc không xong.
"Quá, quá lớn... sắp đâm thủng mất!"
Cảnh Tông túm chặt eo nhỏ đầm đìa mồ hôi, đôi mắt thâm thúy đắc ý nhìn bụng nhỏ bị đỉnh nhô lên, hạ thân hai người gắt gao tương liên, lúc thân thể va chạm còn mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước da^ʍ lãng.
Hắn bắt lấy bàn tay nóng hổi của Kiều Mật, đặt lên bụng nhỏ nhô lên của nàng. Căn Hổ Tiên đáng sợ kia, khó khăn lắm chọc vào lòng bàn tay nàng, dọa Kiều Mật trừng lớn mắt đẹp.
"Sờ thấy không? Bổn vương đang ở trong bụng nàng, ừm ~ tiểu lãng miêu, thích lắm sao? Hút chặt chút, nhìn xem phía dưới nàng chảy nước không ngừng kìa, giường đều bị nàng làm ướt."
Nhìn đi, nam nhân trên giường dưới giường chính là hai người. Mặc y phục vào, hắn chính là Nhϊếp Chính Vương không ai bì nỗi, lạnh lùng cao quý, mỗi chữ phun ra là mất một mạng người; cởi y phục xuống, hoan hoan ái ái, phỏng chừng một đêm nói hết lời cả năm.
Quái thay, hắn càng nói, Kiều Mật lại càng khó chịu. Đại khái do thiên tính nữ nhân, lời nói càng dâʍ đãиɠ thô bỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, eo mềm vặn vẹo, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ từ cự long va chạm, giảm bớt ngứa ngáy đang trào dâng.
"A ưm ~ ngứa ~"
"Nếm được mùi vị chưa? Ngậm chặt hơn nữa, đâm nhiều rồi sẽ không ngứa."
Cảnh Tông cúi người, nắm lấy một bên vυ' trắng, một bên lưỡi thô lệ cuốn lên núʍ ѵú phấn hồng, nhẹ xoa, mυ'ŧ vào, liếʍ láp, trong tiếng kêu da^ʍ mị kiềm nén của Kiều Mật, dưới háng đánh vào càng nhanh càng sâu.
Bạch bạch bạch!
Thiếu nữ rũ đuôi mèo, mông trắng như sữa vểnh cao, giữa mông một cây thịt thụ thô to đỏ tím điên cuồng thao lộng, tần suất ra ra vào vào dày đặc. Từ miệng huyệt căng đại, từng đợt từng đợt thủy dịch phụt bắn tứ tung, trong không khí tràn đầy hơi thở da^ʍ mị, gần như phủ qua kim đỉnh đốt Long Tiên Hương.
"A... A... dừng... mau dừng lại ~"
Kiều Mật bị cự long đâm đến kịch liệt xóc nảy, hoa tâm mẫn cảm ngày một da^ʍ lãng, máu xử nữ vốn còn lưu lại chân tâm, bị hỗn hợp mật thủy tràn ra rửa trôi mất trong chăn đệm.
"Miêu nhi dâʍ đãиɠ, về sau nhất định phải thử hóa thành bản thể nhập vào mật huyệt nàng."
Côn ŧᏂịŧ tấn công càng sâu, khó khăn đánh lên cửa tử ©υиɠ, cả người Kiều Mật căng chặt, bị Cảnh Tông dọa đến run rẩy. Bản thể của hắn là hổ, Kiều Mật đã từng nhìn thấy thân hổ khổng lồ của hắn, nếu thật sự biến trở về hình thú giao hợp, phỏng chừng sẽ thật lấy mạng nàng mất.
"Không... không thể! A~"
Nhất thời, nàng không thể chống cự được, lại cao trào, chân mày thống khổ nhíu chặt, kɧoáı ©ảʍ tiết thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ tai mèo chợt dựng lên, bên dưới xoắn chặt thịt trụ, một cổ xuân triều mãnh liệt phun đến.
Cảnh Tông lại chưa từng để nàng nghỉ ngơi, lập tức đâm cắm trong huyệt thịt run rẩy, đảo lộng đến hoa kính phải co giật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước đó trong quá trình thao lộng đã chảy ra hơn phân nửa, hiện tại Kiều Mật tiết thân, xuân thủy ướt hoạt vây quanh qυყ đầυ cùng thân gậy, sung sướиɠ đến độ không thể giải thích bằng lời.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao trào mãnh liệt đã làm Kiều Mật kêu không ra tiếng, chỉ có thể ghé cả người vào lòng Cảnh Tông phát run, cắn chặt môi chờ hắn lần nữa bắn tinh, cũng khát vọng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đáng sợ kia đánh sâu vào.
Điên cuồng đâm mấy trăm cái, xương hông cường tráng của nam nhân trực tiếp đánh vào âʍ ɦộ sưng đỏ của thiếu nữ, qυყ đầυ nhét thật sâu vào cung khẩu, bắn ra đợt nùng dịch thứ hai, lần nay còn nhiều hơn lần trước, xung kích sâu trong nhụy hoa, trực tiếp đưa Kiều Mật lên cao trào lần nữa, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Phóng thích xong, Cảnh Tông thả Kiều Mật lại giường, hắn thỏa mãn rút Hổ Tiên từ mật huyệt ướt nóng ra một cách chậm rãi. Qυყ đầυ cực to vừa rời khỏi âm khẩu sưng đỏ, hoa huyệt bị thao không thể khép lại, lập tức róc rách phun ra hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và hoa dịch.
Nhìn thế nào cũng thấy da^ʍ lãng mị hoặc nhân tâm.
Nhìn huyệt mềm của Kiều Mật vốn dĩ ngây ngô, giờ phút này như hoa mẫu đơn nở rộ, cuồn cuộn phun xuống như mưa, Cảnh Tông vô cùng vừa lòng. Hắn nắm lấy đuôi mèo của nàng, lông tơ tuyết trắng đã ướt sũng dâʍ ŧᏂủy̠.
"Tiểu da^ʍ miêu..."