Quốc Gia Vạn Thú

Chương 11: Lễ Ŧiиɦ ᗪịƈɦ rửa tội (HHH)

Khi Kiều Mật tỉnh lại, định thân thuật của Cảnh Tông sớm đã giải trừ, nhưng nàng vẫn không còn được nửa phần sức lực, xương hông nhỏ yếu cơ hồ bị đâm đến tan rã, dưới eo lại càng nhức mỏi khó nhịn. Quỷ dị hơn, sâu trong hoa huyệt bị khai phá, một cỗ triều ý đáng sợ chầm chậm dâng lên.

"Ưm!"

Mông tuyết nõn nà nhàn nhạt phấn hồng, trong không khí tràn ngập hơi thở da^ʍ mi tìиɧ ɖu͙©, một chân ngó sen bị Cảnh Tông nâng lên vai, dưới háng Hổ Tiên điên cuồng tấn công, chân nhỏ vô lực đong đưa trong không trung.

Vách trong nhỏ hẹp ngập ngụa nước ấm, côn ŧᏂịŧ thô bạo thọc vào rút ra lại càng bành trướng hơn so với lúc trước, ma xát tầng tầng nếp gấp thịt. Đỉnh niêm mạc luật động, huyệt nhi non mềm vạn phần kia theo bản năng co chặt.

"Vậy mà xem như tỉnh, thoải mái sao? Kêu ra đi nào."

Cảnh Tông đã nhiễm tìиɧ ɖu͙©, khuôn mặt cao quý tuấn mỹ cuối cùng lộ ra vài phần giống người, chiếc eo bụng thao động, một tay bóp lấy eo thon run rẩy của Kiều Mật, đâm đến chân tâm trắng nõn bạch bạch rung động.

"A ~ mau, nhanh quá ~ ưm ưm!"

Môi đỏ bị Cảnh Tông cắn sưng khẽ nhếch, tiếng rêи ɾỉ kiều oanh còn lây nhiễm hơi thở của hắn.

Kiều Mật cảm giác mình sắp phát điên rồi, cơn đau nhức ban đầu đã không còn, nơi riêng tư lúc này, từ tốc độ tiến lùi của Cảnh Tông, đã bị thao đến tê dại ngứa ngáy, còn vặn vẹo không ngừng.

Hiện tại, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là, hàng to xài tốt!

"Tiểu da^ʍ Miêu nhi, mới vừa rồi còn kêu đau, nay đã da^ʍ lãng đến thế, chốc nữa chẳng phải càng sảng khoái."

Nhận thấy Kiều Mật sau khi tỉnh lại, trong hoa huyệt phân bố càng nhiều mật thủy, Cảnh Tông biết nha đầu này đang sung sướиɠ. Nhìn mật nước bị cự bổng ép ra, hắn nhiều lần thao hướng về nơi mềm mại nhất, nhạy cảm nhất của nàng.

"A a~ Đừng đỉnh... đừng đỉnh chỗ đó! A ~ hu hu!"

Hổ Tiên mãnh liệt thao nhập, không có nửa phần nhẹ nhàng chậm chạp, thứ đồ cường tráng giữa háng thuộc về nam nhân, đâm cho ngọc môn kiều nộn sưng đỏ một mảnh. Âm đế bị tìиɧ ɖu͙© xâm nhập hơi nhô lên, thỉnh thoảng bị bộ lông cứng của hắn quét qua, kɧoáı ©ảʍ sinh sôi làm Kiều Mật mắc tiểu, cẳng chân khẩn trương móc lên vòng eo đang ra sức của Cảnh Tông, khóc lóc.

"Không được, đừng lộng nữa! Ta... ta muốn đi tiểu! A~"

Côn ŧᏂịŧ thô to khiến người sợ hãi không những không dừng, ngược lại càng đâm sâu, thịt dục chụp đánh như sóng to gió lớn, thậm chí chen vào tận cửa tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Kiều Mật run rẩy toàn thân, bất lực lắc đầu da^ʍ kêu. Vách trong co chặt ăn lấy qυყ đầυ, còn cảm nhận rõ ràng lúc nó rời khỏi, đầu mũ nạo quét qua thịt non mẫn cảm.

Còn chưa đợi nàng hồi thần, cự long cứng như sắt lại tiến công, đâm đến nàng hoa mắt, bên tai toàn là tiếng nước bạch bạch dâʍ ɭσạи ái muội.

Lần đầu tiên thừa nhận giao cấu kịch liệt như vậy, Kiều Mật đã đến cực hạn, cảm giác côn ŧᏂịŧ đang ra ra vào vào sắp đem nàng đâm thủng.

"Vậy tè ra đi."

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn nghiền phá cửa tử ©υиɠ đến trăm lần, vách trong không ngừng co rút bỗng nhiên sinh ra lực hút đáng sợ. Chỉ thấy Kiều Mật lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt như thống khổ cái gì, má đào ửng đỏ mê người, thân thể lả lướt phấn hồng, mồ hôi thơm đầm đìa, tiếng rêи ɾỉ thở dốc dồn dập, da^ʍ mị câu lòng người.

"Tới rồi! Tới rồi! A a a!"

Kiều Mật đã đến cực hạn cũng không hình dung ra đây là loại kɧoáı ©ảʍ đáng sợ gì. Bỗng nhiên, nàng nhắm chặt hai mắt, cong eo thon, hút chặt côn ŧᏂịŧ thô tráng, giống như hoa quỳnh nổ tung trong đêm khuya, một đạo ánh sáng trắng bỗng xẹt qua đầu óc hỗn loạn.

Sâu trong âʍ đa͙σ, từng cổ từng cổ thủy dịch nóng hổi ào đến, kɧoáı ©ảʍ tô ngứa lan tràn, miệng niệu đạo kề sát thân gậy cũng ào ào bắn ra một cột nước, xối lên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, xối đến nỗi Cảnh Tông cũng nhịn không được muốn bắn.

"Ưʍ..."

Kiều Mật phả ra hơi thở như lan, trước ngực phập phồng lợi hại, lặng yên chìm đắm trong dư vị tiết thân, trái tim kinh hoàng đập loạn, tứ chi tám hài hoàn toàn tê mỏi. Âʍ đa͙σ vừa mới lơi lỏng vài phần, Cảnh Tông đã mạnh mẽ ma lộng lên.

"A a! Không cần!"

Nàng vừa mới cao trào làm sao có thể chịu nổi công kích như vậy, mắt ướt dầm dề mở ra, run rẩy cầu xin, cả người vạn phần mẫn cảm. Hổ Tiên kia lại không ngừng chui vào sâu trong huyệt nhi mới vừa phun nước, đao to búa lớn thọc vào rút ra. Hỗn hợp nướ© ŧıểυ nhàn nhạt cùng bọt mép bị đảo đánh ra ngoài nơi hai người tương liên, làm hắc lụa dưới thân tối sầm một mảng lớn.

"Nhận lấy, đút cho nàng ~ tiểu da^ʍ miêu!"

Cảnh Tông bỗng nhiên căng eo, nâng cao mông tròn của Kiều Mật, trong tay toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nị, hắn hô hấp trầm trọng đem Hổ Tiên vọt đến chỗ sâu nhất, đè trên cung khẩu lập tức phun trào làn sóng tinh đầu tiên vốn nghẹn đã lâu.

"A!"

Muôn vàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun trào sâu trong nhục huyệt. Kiều Mật lần đầu tiếp nhận lễ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rửa tội, cắn chặt môi dưới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hai chân vòng bên hông Cảnh Tông, thân hình nhỏ xinh từng đợt co giật.

Đại khái do xuất thân từ Thú tộc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Cảnh Tông nhiều kinh người, từng cổ từng cổ bắn vào hoa huyệt, trong khoảnh khắc trướng mãn đến cả người Kiều Mật run rẩy. So với lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào lúc khẩu giao, nàng cảm giác bụng mình sẽ mau đầy mất.

"Nhiều quá ~ a ~ trướng quá!"

Đường đi bị cự long thô to nhét vào không một khe hở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ào không thể chảy ra, chỉ có thể giành giật trước sâu ập vào trong miệng tử ©υиɠ, cổ tử ©υиɠ thật nhỏ bị nùng tinh nóng đến, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nước mắt Kiều Mật chảy xuống không ngừng.

Eo thon lại còn bị Cảnh Tông giữ chặt trong tay, căn bản không cho nhúc nhích, chỉ có thể thừa nhận quá trình hắn bắn tinh. Nàng đã sảng đến tận cùng, há to miệng cố sức hô hấp giống như cá rời nước, cũng không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy trong hơi thở đều phiếm một cổ hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Bảo huyệt của Tiểu Mật Nhi thật diệu dụng* ~"

*Diệu dụng: xài ngon =))

Kɧoáı ©ảʍ bắn tinh làm Cảnh Tông có vài phần hoảng hốt, giữa thịt bích bó chặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn dồn nén thật lâu được phóng thích, phun đến như dời non lấp biển, đại não vốn luôn duy trì tỉnh táo cao độ, tại đây một khắc lại mê luyến hương vị mỹ diệu tận xương này.

Hắn vắng lặng đã lâu, vốn cho rằng chỉ hoàng quyền có thể đem lại sung sướиɠ, nào ngờ chỉ việc giao hảo hoan ái đã đưa nó đến một tầm cao mới. Cho dù đã phun xong, cự long vẫn chôn chặt vào trong hoa huyệt, không có nửa phần mềm nhũn, cũng không có ý niệm rời khỏi.

"Sao lại thoải mái đến thế? Hửm?"

Hắn nặng nề cười, hôn hôn đan môi ửng đỏ của Kiều Mật, liếʍ mυ'ŧ hương thơm của nàng, vυ' đáng thương bị hắn nắm bóp sưng đỏ, âʍ đa͙σ chống lại Hổ Tiên hơi hơi rút ra phân nửa.

"A~"

Quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ bị dồn sâu trong âʍ đa͙σ, theo mỗi một phân côn ŧᏂịŧ rời khỏi, hỗn hợp cực nóng lập tức bị kéo ra ngoài một phân, dẫn tới hoa kính co rút một trận.

"Nhanh ra ngoài đi, nhanh đi!"

Kiều Mật rùng mình lợi hại, cảm giác căng đầy dưới bụng theo Hổ Tiên rời khỏi cuối cùng hòa hoãn vài phần. Vậy mà tốc độ của Cảnh Tông lại quá chậm, tựa hồ cố ý chà xát, khiến nàng gấp gáp đặt tay nhỏ lên trước khuôn ngực vạm vỡ của hắn, xô đẩy mấy cái, muốn côn ŧᏂịŧ thoát ly hoa huyệt nhanh chút.

Cảnh Tông cúi đầu nhìn hạ thể ướt đẫm của hai người, trong mắt thâm thúy nổi lên dị quang.

Hắn bỗng nhiên động eo thật mạnh, côn ŧᏂịŧ vốn lui đến cuối không sai biệt lắm, lập tức mãnh liệt xông vào âʍ đa͙σ, qυყ đầυ cực to cường thế vạch mở vách trong tinh xảo, dồn đại cổ chước dịch trở vào, một đòn nghiêm trọng xông đến cửa tử ©υиɠ.

"A!!!"

--------------

Kang: dạo này bận quá nên ra chương hơi chậm, các nàng thông cảm nhé hihi :3