Quốc Gia Vạn Thú

Chương 10: Đêm đầu (H)

Cảnh Tông nhϊếp chính vạn dặm giang sơn Cảnh Quốc, đứng trên trăm vạn người hưởng lạc xa hoa, cho nên tẩm cung phủ Nhϊếp Chính Vương cũng không nhỏ hơn trong cung là bao. Hắn xưa nay thích màu đen, bên trong tẩm cung quý giá, tầng tầng lụa thiên giao đen tuyền phất phơ.

Ném thiếu nữ ôn hương nhuyễn ngọc xuống long sàng, rút lại áo ngoài bọc thân thể nàng, Nhϊếp Chính Vương tuy cao lãnh cấm dục cũng có vài phần không kiềm chế được.

Chăn gấm bằng lụa thiên giao đen tuyền thêu tơ vàng quý giá, Kiều Mật mông lung trong men say, vô ý thức vặn vẹo. Đường cong lả lướt, dưới sự phụ trợ của lụa đen càng thêm trắng nõn như tuyết, một đầu tóc đen tán loạn dưới thân, nửa vương lên khe ngực, tạo thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh sâu vào thị giác.

Thiếu nữ ngây ngô vặn vẹo eo thon, hai chân cân xứng tuyết trắng khẽ nhếch, hoa huyệt kiều nộn bị Cảnh Tông dâʍ ɭσạи lâu ngày, từ phấn hồng nổi lên sắc anh đào, môi âʍ ɦộ nhắm chặt còn dính vài tia thủy dịch sáng trong, mê hoặc người mau mau tiến vào.

Đại để do ánh mắt Cảnh Tông quá hung mãnh, Kiều Mật mê man chớp đôi mắt đẹp ướt dầm dề, tay nhỏ gãi gãi đỉnh đầu cùng tai mèo hơi ướt, ném cái đuôi thật dài, nói.

"Đại lão hổ, thật là đẹp... Hức!"

Thanh âm mềm mại vừa dứt, khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ ửng, lời này vốn nghẹn trong lòng nàng lâu lắm rồi.

Cảnh Tông đang cởi minh hoàng trung y, đôi mắt âm lãnh hơi nhướng, ý cười bên môi lướt nhanh qua. Nuôi Kiều Mật ba năm, cái tính háo nam sắc kia hắn vẫn luôn hiểu rõ, đáng tiếc lá gan của nàng quá nhỏ.

Một bụng dục hỏa quay cuồng, cự long hung mãnh đã ngẩng cao, hắn đi đến giường lớn, bắt được chân ngọc lộn xộn của Kiều Mật, lập tức kéo thân thể nhỏ xinh của nàng đến dưới thân, hương thơm xử nữ lại lần nữa ngập tràn hơi thở hắn.

"Cố chịu đựng, lần đầu tiên của nữ tử sẽ đau."

Hắn nhéo nhéo má đào phấn nhuận của Kiều Mật. Ước chừng tín hiệu nguy hiểm quá cao, nàng hơi tỉnh táo từ cơn say, mắt đẹp như trăng sáng ngốc lăng nhìn nam nhân cường tráng trên người, cẳng chân bị nắm lặng lẽ mềm nhũn.

"Vương gia..."

Hắn bắt được đuôi nàng, trong tiếng ưm mẫn cảm của nàng, an ủi xoa xoa. Dươиɠ ѵậŧ đặt trên bắp đùi nàng càng thêm nóng cứng, khiến nàng cực kỳ không ổn.

"Lấy... lấy ra~"

Cảnh Tông bí ẩn cười một tiếng, banh hai chân nàng ra thật lớn, căn Hổ Tiên thô to kinh người kia chậm chí không cần đỡ, đặt trên ngọc môn của nàng, đẩy ra môi âʍ ɦộ nhỏ hẹp khẽ run, qυყ đầυ lập tức đỉnh lên miệng nhỏ mềm yếu.

"A ~ đau quá!"

Qυყ đầυ xâm nhập, cảm giác xé rách đau nhức làm Kiều Mật nháy mắt thanh tỉnh. Cảnh Tông vì phòng ngừa nàng lung tung giãy dụa, liền làm thuật pháp khiến nàng tạm thời không thể nhúc nhích. Hắn lấy một chiếc gối kim long lót dưới đầu nàng, giúp nàng tiện nhìn tình hình chiến đấu dưới thân hai người.

"Ngoan ngoãn nhìn xem, nhìn bổn vương tiến vào nàng như thế nào. Từ nay về sau phải nhớ kỹ, ai mới là nam nhân của nàng."

Cả người Kiều Mật nhũn ra, vô pháp giãy dụa, cái miệng nhỏ kêu khóc không ngừng, trơ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ thô như cổ tay đâm vào hoa huyệt, đau gần như chết ngất.

"A a! Không muốn, không muốn! Đau quá! Cảnh Tông ngươi là lão biếи ŧɦái! Hu hu, lão hổ biếи ŧɦái cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ!"

Lão biếи ŧɦái? Cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ?

Bên môi mỏng dính của Cảnh Tông lộ ra nụ cười âm trầm, qυყ đầυ dưới háng đã đâm đến màиɠ ŧяiиɧ, nhìn khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của Kiều Mật, tiếng mắng chửi bất kham bên tai làm tâm tình hắn phi thường tốt.

"Tiểu Mật Nhi cuối cùng cũng nói ra, chê bổn vương già? Đáng tiếc, tối nay nàng chỉ có thể bị lão biếи ŧɦái ta thao, cảm thấy không, tiểu biếи ŧɦái ta đang đâm lên màng xử nữ của nàng, chỉ cần bổn vương dùng thêm lực..."

Hắn hơi nhích chiếc eo rắn chắc, côn ŧᏂịŧ lập tức thâm nhập vài phần, chống lên lá mỏng tương liên với huyết nhục kia, đau đến nỗi trán Kiều Mật đầm đìa mồ hôi lạnh. Nàng thậm chí hoài nghi âʍ đa͙σ đã bị xé rách, nóng rát đau đớn.

"Hu hu! Ta sai rồi, Vương gia ngài mau lấy ra ngoài đi, ta thật sự khó chịu!"

Hoa hồ nhỏ xinh của nàng sao có thể ăn được Hổ Tiên của hắn!

Miệng huyệt vốn nhỏ nhắn chật hẹp, nay bị qυყ đầυ cực to banh ra, môi nộn đều mất đi hình dáng ban đầu, bị căng đến cực hạn, phiếm trắng bệch tùy ý cọc thịt nhét vào.

"Không đau thì làm sao nàng nhớ lâu."

Tiểu huyệt bị căng to, ngay cả âm đế ẩn nấp giữa khe thịt cũng bị lộ ra. Cảnh Tông dùng ngón tay xoa xoa, một dòng điện tê dại lập tức truyền đến, giảm bớt nỗi đau đớn của Kiều Mật.

"Ưʍ... A!!"

Phát hiện qυყ đầυ hơi có ý định rời khỏi, Kiều Mật mới hoãn mấy ngụm khí lạnh, còn đang nghi hoặc Cảnh Tông làm sao đột nhiên nổi thiện tâm, lão biếи ŧɦái kia lập tức động eo, hung hăng tiến vào!

Một cú này, Kiều Mật trơ mắt nhìn cự bổng xanh tím kẹt ở chân tâm, nháy mắt hơn phân nửa cắm vào âʍ đa͙σ chính mình, đau đến hai mắt trợn trắng, ngất xỉu...

Nhìn Kiều Mật đã không còn ý thức, lại nhìn huyệt nhi nhỏ nhắn bị thao mở, Cảnh Tông độc ác tiếp tục khai khẩn, đè lên thân thể thiếu nữ kiều mềm, Hổ Tiên đói khát đã lâu, tiến quân thần tốc đυ.ng vào chỗ sâu nhất.

"Ta còn thắc mắc nam tử thế gian sao lại ham thích hoan ái, đôn luân chi nhạc, thật là một phen ý nhị."

Nộn huyệt mới thừa nhận hoan ái mà chật hẹp quá mức, đường đi u hẹp tựa như sinh ra muôn vàn cái miệng nhỏ cắи ʍút̼. Mỗi lần đâm vào hoa kính nửa phần, phân thân dưới háng Cảnh Tông lại bị nhồi nhét như trụy vào ma đạo, đủ loại mỹ diệu huyền ảo, không thể tả bằng lời.

Lúc đánh vào chỗ thịt mềm sâu trong hoa tâm, địa phương kia cấu tạo vô cùng tuyệt diệu, bao lấy qυყ đầυ hung mãnh, ngay cả Cảnh Tông vốn tự chủ cực mạnh cũng không nghĩ muốn rút ra, thật hận không thể tắc vào bên trong đến thiên hoang địa lão*.

* thiên hoang địa lão: thời gian lâu dài đằng đẵng

"Thật chặt."

Hắn nắm lấy eo nàng, đem côn ŧᏂịŧ rút ra bên ngoài, hai mảnh môi âʍ ɦộ bị kéo ra hơi run rẩy, mang theo máu tươi loang lổ. Dươиɠ ѵậŧ lui đến cuối, qυყ đầυ vẫn để ở chỗ miệng huyệt như cũ, ngón tay thon dài phiếm lạnh quét qua máu xử nữ trên côn ŧᏂịŧ, một mạt đỏ bừng ở trên đầu ngón tay dính dính.

"Từ nay về sau, mật nhi này là của bổn vương."

Bản năng của Thú tộc lại thúc đẩy Cảnh Tông tiếp tục xâm nhập, từng chút từng chút một, cho đến khi đâm đến tận cùng hoa hồ ấm áp kia, Kiều Mật trong cơn hôn mê mới nhịn không được ưm lên.

"Thật là thoải mái, Tiểu Mật Nhi nếu không tỉnh, bổn vương sẽ bắn nùng tinh đầy bụng nhỏ của nàng."

Cảnh Tông rong ruổi trong dục hỏa, hứng tình ngẩng cao đầu, tay banh mông vểnh tròn trịa của thiếu nữ ra hai bên, liên tiếp đỉnh vào bên trong. Đợi cho hoa kính bị đảo đến mật nước dâng trào, từng cú sáp đánh càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỹ diệu, động tác quá hung ác, khiến cho hai viên tinh hoàn cực to phía dưới đánh vào chỗ đáy chậu non ớt đến ửng đỏ.

"A~ a~"

Kiều Mật mấp máy đôi mắt, nhíu chặt mày liễu rêи ɾỉ, nước mắt bất lực chảy xuống má bị Cảnh Tông đâm đến tung bay, một đôi vυ' trước ngực loạn run, một chân nhỏ không biết khi nào nâng đến hông Cảnh Tông, ngón chân căng thẳng trắng bệch, tiết lộ nàng đã chìm vào kɧoáı ©ảʍ.

"Nguyên lai miệng nhỏ bên dưới thích bị làm như vậy, trước đây đáng lẽ không nên tin kẻ lừa đảo nàng, chỉ làm qua loa trên đùi là xong."

Bất luận là chân giao tra tấn hay khẩu giao hút liếʍ, so với việc thao lộng hoa huyệt khẩn trí, Cảnh Tông cực kỳ hối hận sao trước đây không ấn Kiều Mật lên giường, cắm vào nơi kỳ diệu này sớm hơn.

Hắn cúi người ngậm lấy nãi nhi thiên kiều bá mị kia, gắng sức gặm cắn mấy lần mới nguôi giận được một chút.