Không Khép Được Chân

Chương 126

CHƯƠNG 126: TỪ NHUYỄN DÙNG BÚT LÔNG QUÉT QUA TIỂU HUYỆT TỰ AN ỦI.

Editor: Doãn Song

*******

Quý Trình không cảm xúc nhìn cô gái trước mặt.

Lục Hoài Ân nhìn sắc mặt anh còn tưởng rằng anh đã chịu đả kích cho nên tâm trạng mới không tốt, trong lòng vô cùng vui vẻ muốn nói tiếp kết quả nghe được giọng nói anh vang lên, nói một câu: "Mắc mớ gì đến cô?"

Lục Hoài Ân vốn đang vui sướиɠ nghe được lời này khóe miệng thất vọng trùng xuống, cô ta xấu hổ nhìn Qúy Trình nói: "Không phải đâu Qúy Trình, anh không hiểu ý em sao? Em nói bây giờ anh không còn xứng với cô ta nữa, thân phận bây giờ của anh là gì? Anh chỉ là một người quân nhân nghèo khổ, lâu như vậy anh chỉ làm đến chức Phó đại đội! Anh xứng với thiên kim tiểu thư sao? Bây giờ em không còn quan hệ gì nữa, em với anh chính là trời sinh một cặp, hai chúng ta mới xứng đôi."

Quý Trình tiếp tục bày ra vẻ mặt không cảm xúc, chọc người tức chết mà không cần đền mạng: "Cho nên, chuyện này mắc mớ gì đến cô không, chẳng có chút liên quan nào đến cô cả, vậy nên đừng ở đây nói ra nói vào nữa."

Lục Hoài Ân bị chọc cho tức điên lên rồi, muốn nói nhưng không thể nói ra được, trên đời sao có loại người ngoan cố không chịu hiểu ý cô ta sao? Vô cùng cố chấp.

Quý Trình không để ý cô ta nữa, xoat người đi vào trong đơn vi, cô ta tức giận dậm chân.

Bây giờ cô ta phải làm sao đây? Hiện tại không có cách nào, thân phận cao quý của cô ta đã không còn nữa, không hề có tư cách tranh đoạt, cô ta còn tưởng rằng lúc này đã có thể ở bên nhau, nhất định sẽ hành hạ Từ Nhuyễn đến mệt mỏi, nhưng cô ta đã quên nếu hiện tại Qúy Trình nịnh bợ Từ Nhuyễn thì thật sự không cần phải cố gắng cũng có thể thăng quan tiến chức.

Cuộc sống đang tốt đẹp của ta bỗng chốc lại biến thành như này chỉ tại vì sự xuất hiện của Từ Nhuyễn!

Mãi đến tối muộn Từ Nhuyễn mới về bởi vì Lục phu nhân thật sự rất vui sướиɠ khi đi mua quần áo cho cô, còn cố ý chọn mua cho cô vài bộ đi học.

Cô không học Đại học công lập mà vào Đại học tư nhân dành cho nữ, Đại học công lập đã khai giảng từ lâu, nếu vào cũng không theo kịp được chương trình cho nên vào thẳng trường tư nhân có thể học từ đầu, trường tư nhân dành cho nữ này không khai giảng, đến lúc đó có thể đuổi kịp được chương trình học.

Cô mua ít đồ về, Qúy Trình cũng đã quay lại, hai người cơm nước xong xuôi sau đó đi lên lầu, cô đặt đồ đạc sang một bên.

Trường học này đã có tuổi đời hàng trăm năm vì vậy còn chút truyền thống được kế tụng từ những thập niên 60 đến thập niên 70, vẫn giữ gìn được văn hóa mộc mạc đơn sơ, đôi khi trường vẫn tổ chức một số hoạt động, ngoài ra còn bắt buộc sinh viên phải mặc đồng phục các kiểu.

Đồng phục là một chiếc áo sườn xám ngắn cao cổ kết hợp với một chiếc váy xếp ly, ngoài ra vẫn còn một bộ đồng phục nữa bao gồm một chiếc áo dài sọc kiểu hải quân, bên dưới là một chiếc váy xếp ly màu đen.

Quần áo thể dục bao gồm áo trắng hình chữ T và quần dài thể thao, nghe nói trường tổ chức rất nhiều hoạt động trong khuôn viên trường, đồng phục nhiều như này làm cô vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cô cũng được mặc đồng phục đi học, trước kia đi học cô không có đồng phục để mặc chủ yếu là do ở nơi thôn quê nhỏ nghèo khổ không bắt mặc đồng phục, có quần áo để mặc lên người là đã may mắn lắm rồi.

Cô cầm đồ lên đưa quần áo cho người làm mang đi giặt sạch sẽ, sau đó lấy ra bốn vật quý trong thư phòng bao gồm bút, mực, giấy, nghiên cho Qúy Trình xem.

Cô muốn viết thư pháp bằng bút lông, cho nên mua bốn vật quý trong thư phòng về để luyện, hỏi Qúy Trình: "Anh biết viết thư pháp bằng bút lông không?"

Quý Trình lắc đầu: "Anh không biết, chưa được học qua."

Từ Nhuyễn nhìn anh lộ ra bộ mặt vô tội như vậy, đột nhiên nghĩ tới gì đó đẩy anh ngồi lên ghế cạnh bàn sách, sau khi đẩy anh xuống ghế giây tiếp theo Từ Nhuyễn ngồi lên mặt bàn nói với anh: "Em biết viết thư pháp bằng bút lông, nếu không thì để em làm mẫu trước cho anh được không?"

Quý Trình nghe cô nói như vậy thật sự cho rằng cô biết viết thư pháp, cho nên gật đầu nói được.

Kết quả giây tiếp theo Từ Nhuyễn cởi váy xuống, hạ thể trống không, cởϊ qυầи lót ném sang một bên, hạ thể trơ trọi ngồi trên bàn sách mở rộng chân đối diện với anh.

Quý Trình sửng sốt, không phải nói dạy anh viết thư pháp hả? Soa lại cởϊ qυầи ra thế này?

Hạ thể Từ Nhuyễn mở ra, cô ngồi một góc trên bàn, hai đùi mở ra đặt lên hai chân anh, tiểu huyệt rộng mở, sau đó cầm bút lông ở bên cạnh ở bên cạnh lên, bút lông to, đầu bút có rất nhiều lông.

Cô dùng tay trái bẻ tiểu huyệt ra, hai cánh môi âʍ ɦộ mềm mại được tách ra lộ thịt non bên trong, nhan sắc hồng hồng trắng nộn, phía dưới tuy không có nước chảy ra nhưng phảng phất một cỗ mùi dâʍ đãиɠ bay đến, Từ Nhuyễn dùng đầu bút lông kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt, vẽ vòng quanh thịt non cho anh xem: "Ưʍ..."

Cô rêи ɾỉ tành tiếng, dùng đầu bút lông lướt qua tiểu huyệt của mình, bút lông được làm từ chất liệu đặc thù, bởi vì tương đối đắt nên mềm mại như bông quét qua tiểu huyệt cô, cô cầm bút lông thủ da^ʍ tiểu huyệt cho anh xem, bắt anh nhìn cô dùng bút lông lướt qua thịt non trong tiểu huyệt.

Quý Trình nhìn cô cả người tràn ngập du͙© vọиɠ, Từ Nhuyễn dùng bút lông không được thoải mái cho nên càng không có chừng mực mở rộng chân ra, dùng bút lông cọ qua cọ lại trong hoa huyệt, nước chảy ra không ngừng làm bút lông ướt đẫm.