Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 104: Căn phòng bí mật

Hoa Thiên Cốt thấy ánh mắt kinh ngạc của Thiều Nguyệt thì đột nhiên bật dậy với vẻ sợ hãi, nhỡ đâu sư tôn cự tuyệt rồi ghét mình thì sao? Nghĩ tới đây, sợ hãi trong nàng trở thành nỗi kinh hoàng, nàng sợ sư tôn biết mình có khát khao quá phận sẽ trục xuất nàng khỏi sư môn.

Thiều Nguyệt nhướng mày, Hoa Thiên Cốt thấy thế thì cõi lòng càng thêm lạnh lẽo, nàng bất an lên tiếng, “Sư tôn, con…” Ai ngờ đúng lúc đó, ngực nàng bỗng vô cùng đau đớn, nhịp thở cũng rối loạn.

Thiều Nguyệt vội đỡ lấy Hoa Thiên Cốt, mới vừa rồi cô đã cảm giác được linh lực trong cơ thể Tiểu Cốt bất ổn, vừa muốn nhắc nhở thì giờ nó lại phát triển, cô mải mốt dặn dò, “Tiểu Cốt, bình tâm tĩnh khí, không được xao động!” Bây giờ cô còn đang lo truyền tiên lực cho Hoa Thiên Cốt, khai thông tĩnh mạch cho nàng, ai dè Tiểu Cốt hoàn toàn chẳng tập trung chút nào, dẫn đến linh lực trong cơ thể hoạt động tán loạn.

Thấy vẻ mặt đau đớn của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt vội bảo, “Tiểu Cốt, nhanh lên, mau mặc niệm bùa chú thanh tâm đi!”

Hoa Thiên Cốt nghe thấy thanh âm của Thiều Nguyệt, nàng lẩm bẩm, “Tim như băng thanh, trời sập cũng chẳng hề sợ hãi…”

Cuối cùng linh lực trong cơ thể Hoa Thiên Cốt cũng bình thường trở lại, Thiều Nguyệt nhẹ nhàng trách móc, “Tiểu Cốt, sau này khi tu hành thì không được ba lòng hai dạ, nhất là tại thời điểm có người truyền nội lực cho con, nếu một trong hai người không tập trung tinh lực thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Hoa Thiên Cốt cúi thấp đầu, “Sư tôn, thật xin lỗi…”

Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt biết sai thì cũng thầm vui vẻ và yên tâm, song Hoa Thiên Cốt cứ cúi đầu mãi, thoạt trông có vẻ rất buồn bã, Thiều Nguyệt lại nhớ tới dáng điệu sáp lại gần mình ban nãy của Tiểu Cốt, hình như là muốn…

“Tiểu Cốt, ban nãy con…” Thiều Nguyệt thắc mắc, cô chưa dám khẳng định suy nghĩ của bản thân.

Hoa Thiên Cốt vội ngẩng đầu, xua xua hai tay, “Không phải vậy đâu, sư tôn à, Tiểu Cốt không, không có…” càng nói, giọng Hoa Thiên Cốt càng bé lại, nàng không biết sao mình nhất thời lại bị ma xui quỷ khiến.

Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt sốt sắng túm lấy ống tay áo của mình bèn đặt cả hai tay lên tay nàng hòng phòng tránh trường hợp cái ống tay áo gặp phải thảm cảnh bị nàng xé rách, “Được rồi, vi sư không hỏi nữa, con không cần cuống như vậy.”

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu dè dặt, nàng thấy Thiều Nguyệt cũng không có ý trách phạt thì bất an vô cùng, “Sư tôn ơi, nếu có một ngày, người phát hiện Tiểu Cốt không như sư tôn vẫn tưởng, liệu sư tôn có còn ở bên cạnh Tiểu Cốt nữa hay không?”

Thiều Nguyệt không hiểu vì sao Hoa Thiên Cốt lại đặt ra câu hỏi ấy, trải qua sự kiện đinh Tiêu Hồn, chẳng lẽ Tiểu Cốt vẫn chưa thể yên lòng được hay sao, hay con bé vẫn chưa hề biết mình đã quyết tâm sẽ bảo hộ con bé đến cùng?

Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt chỉ nhìn nàng chứ không đáp, cõi lòng cực kỳ sợ hãi xen lẫn lo lắng, tuy Thiều Nguyệt không hiểu suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt, song câu trả lời của cô vĩnh viễn chỉ có một, cô nghiêm túc nói, “Tiểu Cốt à, con là con, dù con có biến đổi hình dáng như thế nào, hoặc vốn dĩ con đã như thế nào đi chăng nữa, trong lòng ta, con mãi mãi là Tiểu Cốt của ta, ta sẽ luôn ở bên con, ta sẽ không bỏ rơi con.” Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, “Vẫn phải bổ sung, vi sư đã hứa với con rồi mà, có bao giờ vi sư nuốt lời đâu nhỉ? Chẳng lẽ vi sư không đáng để cho Tiểu Cốt tín nhiệm hay sao?”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, “Dĩ nhiên là con tin sư tôn, sư tôn là người thân yêu nhất trên đời này của Tiểu Cốt, cũng là người mà Tiểu Cốt tin tưởng nhất!”

“Vậy con còn lo lắng thứ gì nữa chứ?” Thiều Nguyệt thắc mắc.

Hoa Thiên Cốt bĩu môi, nàng nghiêng người lên phía trước, vùi vào trong ngực Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt cũng dang tay ôm lấy nàng, sau đó nhẹ vỗ lưng để trấn an. Hoa Thiên Cốt hưởng thụ sự ấm áp kia, lòng thầm nhủ, sư tôn ơi, hy vọng rằng người sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi, sẽ mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Cốt! Hoa Thiên Cốt nắm thật chặt vạt áo của Thiều Nguyệt.

Giữa sa mạc bao la có một thành trì phồn hoa được đặt tên là Liên Thành, trong thành nguy nga lộng lẫy, khắp nơi khắp chốn đều thể hiện sự giàu có của vị chủ nhân. Tại đại điện của thành trì, một bóng người trong trẻo lạnh lùng đang ngồi trước bàn cờ, sắc mặt y thanh cao và nghiêm nghị, toàn thân tản ra một cảm giác hờ hững khiến kẻ khác không dám tiếp cận.

Bấy giờ một hạ nhân cung kính bước vào, hành lễ nói, “Thành chủ, có người tới thăm.”

Bàn tay đang đánh cờ của Vô Cấu không hề dừng lại, y chăm chú nhìn bàn cờ, đáp với vẻ lạnh nhạt, “Ta đã nói qua, khi ta bế quan tu luyện thì không ai được phép quấy rầy.”

“Nhưng mà, người vừa đến là Thượng tiên Trường Lưu – Bạch Tử Họa ạ.”

Vô Cấu giật mình, y quay lại nhìn tên tiểu tư, buông quân cờ trên tay xuống, “Mở kết giới Liên Thành đi, mời huynh ấy vào.”

“Dạ!” Người làm nọ vội vàng nhận lệnh.

Bạch Tử Họa vừa bước vào đã thấy Vô Cấu đang ngồi bên bàn cờ, chàng cảm thán, “Đã lâu không chơi rồi.”

Sắc mặt lạnh lùng của Vô Câu cũng trở nên nhu hòa hơn, y thu dọn những quân cờ trên bàn, duỗi tay mời Bạch Tử Họa ngồi phía đối diện, Bạch Tử Họa nhấc vạt áo, hai người ngồi ở hai bên, tựa như đã quay trở lại quãng thời gian Ngũ thượng tiên còn ở bên nhau năm xưa. 1

Vô Cấu vừa đánh cờ, vừa nói, “Đã lâu không gặp, không ngờ huynh lại ghé thăm Liên Thành đột ngột như thế.”

“Ta có vài việc phải làm, đi ngang qua đây nên cũng thuận đường ghé qua.” Bạch Tử Họa nhàn nhạt đáp.

“Đúng rồi, bây giờ huynh đã là Chưởng môn Trường lưu, hẳn là bận rộn trăm công nghìn việc, năm đó Đông Hoa mất tích, Đàn Phàm bỏ đi, ta quay trở về Liên Thành, một lòng thanh tu. Ta nghe nói huynh tiếp nhận chức vị Chưởng môn mà cũng chẳng có ý kiến gì, thậm chí cả hai chữ “chúc mừng” cũng chưa thoát ra khỏi miệng,” Mặt Bạch Tử Họa vẫn không biến sắc, chàng đặt quân cờ xuống, Vô Cấu nhìn chàng, rồi lại tiếp tục, “Ta biết, đối với huynh mà nói, đấy chẳng phải chuyện gì đáng để vui vẻ, Tử Họa à, huynh đã từng oán trách Đông Hoa hay chưa?”

Bạch Tử Họa ngừng tay, “Sao ta lại oán trách huynh ấy chứ? Ta chỉ trách bản thân lúc ấy đã không kịp thời khuyên can, giúp huynh ấy thoát khỏi nỗi ám ảnh, thật áy náy, bây giờ huynh ấy…” Bạch Tử Họa nhớ đến chuyện Đông Hoa tới lầu Dị Hủ để tương trợ cho Dị Hủ Quân, lần nào chàng tới lầu Dị Hủ để đưa Đông Hoa quay về thì không hề gặp y, hẳn là Đông Hoa đang muốn lẩn tránh chàng.

Vô Cấu hiểu tính cách của Bạch Tử Họa, chàng muốn nói thì ắt sẽ nói, còn đã không muốn nói, thì có làm gì cũng không thể bắt chàng nói ra. Vậy nên Vô Cấu tiếp tục chơi cờ, “Đàn Phàm ấy, làm việc chẳng hề quan tâm tiểu tiết, tinh thông thoải mái, gặp phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng buông xuôi; Tử Huân cả đời khổ vì tình, một lòng một dạ của muội ấy đều đặt hết lên người huynh.”

Bạch Tử Họa hơi bất đắc dĩ, “Mỗi người đều có quyền lựa chọn, Tử Huân là một cô gái kiêu ngạo, ta không thể cho muội ấy tình yêu, muội ấy cũng không cần ta thương hại, bây giờ ta chỉ hy vọng, muội ấy có thể nhanh chóng buông tay.”

“Tới bây giờ…. huynh đã thay đổi rất nhiều.” Vô Cấu ngẩng đầu nhìn chàng.

Khóe môi Bạch Tử Họa nhẹ cong, “Trong tất cả chúng ta, người từ đầu chí cuối chưa hề thay đổi, hẳn là huynh?”

Vô Cấu trầm mặc chốc lát, sau đó y khẽ lắc đầu, “Ta nghe nói huynh đã đuổi đồ đệ của Thiều Nguyệt ra khỏi Trường Lưu, còn xử phạt con bé án đinh Tiêu Hồn phải không?”

“Không sai, con bé đã để Yêu Thần xuất thế, khiến các phái tranh đấu nhau để giành Hồng Hoang, gây ra vô số cái chết.”

“Nhưng…” Vô Cấu đặt một quân cờ xuống, “Ta lại cho rằng huynh làm vậy là vì Thiều Nguyệt, không phải đó là sư muội mà huynh thương yêu nhất sao?”

Bạch Tử Họa dừng quân cờ lại giữa không trung chốc lát, chàng ngẩng lên nhìn Vô Cấu, “Con bé đã phạm phải sai lầm thì nhất định phải chịu sự trừng phạt.” Dứt lời, chàng đặt quân cờ xuống.

Vô Cấu nhận ra vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Bạch Tử Họa có chút khác thường, y suy đoán, “Sợ rằng sự việc không đơn giản như thế, hẳn là còn lí do nào đó khác khiến cho huynh không thể không làm như vậy.”

Bạch Tử Họa im lặng, chàng chuyên tâm đánh cờ, Vô Cầm nâng một quân cờ lên trước mặt, “Sau đấy Thiều Nguyệt còn ngăn cản huynh, muội ấy thay đồ đệ cản lại đinh Tiêu Hồn, đồ đệ của muội ấy cũng thay muội ấy cản lại đinh Tiêu Hồn, Tử Họa, chắc hẳn đó là cảnh tượng huynh không muốn thấy nhất nhỉ?”

Bạch Tử Họa đặt tay lên đầu gối, bàn tay hơi nắm chặt, mỗi lần nhớ lại cảnh ấy, chàng lại không khỏi nghi ngờ rằng liệu việc mình làm là đúng hay sai?

“Thiều Nguyệt che chở cho đồ đệ của mình như vậy, có thể thấy con bé ấy vô cùng quan trọng với nàng.” Vô Cấu tỏ ra lơ đãng.

“Con bé tên là Hoa Thiên Cốt, nếu huynh muốn gặp, ta có thể dẫn Tiểu Nguyệt tới.” Bạch Tử Họa bình thản nói, Vô Cấu chỉ mỉm cười khó hiểu.

Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên đi điều tra khắp môn Thiều Bạch, đột nhiên họ trong thấy có rất nhiều đệ tử Thiều Bạch chạy vào trong phòng, Hoa Thiên Cốt hỏi, “Mạn Thiên này, cô thử nói xem, có thứ gì khiến bọn họ phải trốn tránh như có lũ vậy?”

“Đi xem không phải là biết ngay sao.” Nghê Mạn Thiên cầm đầu chạy tới lối vào môn Thiều Bạch, chỉ thấy có hai người đàn ông lực lưỡng đang vác bao tải đi tới, Nghê Mạn Thiên tỏ ra khinh thường, “Chỉ là hai tên đực rựa, có gì mà phải sợ đến thế?”

Hoa Thiên Cốt tò mò đi đến trước mặt hai người đàn ông lực lưỡng kia, nàng mới mở miệng “Này…” một cái, hai người kia đã ném luôn bao tải xuống dưới, quỳ gối, liên tục van nài, “Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, đừng móc mắt bọn ta, đừng móc mắt bọn ta…”

Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn nhau, Hoa Thiên Cốt vội giải thích, “Chúng ta không phải là đệ tử Thiều Bạch đâu.”

Hai người đàn ông kia vẫn còn cúi gằm đầu ở đó, Nghê Mạn Thiên không thể nhịn lâu hơn, “Được rồi, hai người cút đi!” Bọn họ lại tiếp tục vác hai chiếc bảo tải kia bước vào phòng bếp của môn Thiều Bạch.

Hoa Thiên Cốt kỳ quái dõi theo bóng lưng của hai người, “Mạn Thiên này, không ngờ môn quy của Thiều Bạch lại nghiêm khắc như thế, liếc nhìn một cái thôi cũng bị móc mắt à?”

Nghê Mạn Thiên lấy khuỷu tay huých Hoa Thiên Cốt, “Đi thôi, chúng ta cũng qua ngó xem.”

Trong phòng bếp, hai người đàn ông lực lưỡng nọ đặt hai bao tải  xuống, lau chút mồ hôi trên trán, một gã thở phào, “May mà hai cô gái vừa rồi không phải đệ tử Thiều Bạch, không thì không biết chúng ta sẽ bị phạt nặng cỡ nào đâu!”

“Lại chẳng không, huynh nói xem, năm ngoái có bảy, tám tay khỏe mạnh giống chúng ta vào đây, vậy mà chẳng còn mống nào ra được ngoài, nếu không phải vì tiền thì hai huynh đệ ta phải mạo hiểm thế này sao?”

“Xuỵt…” Gã còn lại vội che miệng người anh em, cảnh báo, “Bây giờ vẫn còn đang ở môn Thiều Bạch, nói chuyện phải cẩn thận một chút.”

Người bị che miệng gật đầu lia lịa, sau đó cả hai vội vội vàng vàng rời khỏi môn Thiều Bạch. Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên bước ra khỏi khúc cua tại nhà bếp, Hoa Thiên Cốt gật gù, “Quả nhiên nơi này rất là đáng nghi!”

“Chúng ta vào kiểm tra đi, nếu có bảy, tám người đã mất tích tại môn Thiều Bạch, hơn nữa còn là để vận chuyển vật liệu thì nhất định nhà bếp kia có gì đó bất thường.” Nghê Mạn Thiên chỉ tay về phía nhà bếp.

Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng và Nghê Mạn Thiên cùng đi vào, lục soát khắp nơi nhưng vẫn chẳng phát hiện ra thứ gì, Nghê Mạn Thiên đưa tay phủi đống bụi bẩn, “Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai rồi à?”

Hoa Thiên Cốt nâng cằm suy nghĩ, “Không đâu, quả thật thì những người đàn ông kia đã vào nhà bếp, môn quy Thiều Nguyệt nghiêm như vậy, nơi duy nhất bọn họ có thể tiếp cận cũng chỉ có chỗ này, đâu thể sai được.” Nàng vừa quay người bèn trông thấy một bức tranh treo trên tường, Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu ngắm nghía, tự dưng nàng lại cảm thấy có chút quái dị. 1

Nghê Mạn Thiên thấy Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm vào bức tranh thì thắc mắc, “Tranh này có gì đẹp đâu mà ngắm, không lẽ có gì khác thường à?” Nàng tiến đến bên bức tranh, vừa vén một góc lên, Hoa Thiên Cốt nhanh chóng trông thấy phía sau rỗng không.

Hoa Thiên Cốt chỉ bức tranh, “Mạn Thiên, phía sau bức tranh có cái lỗ!”

Nghê Mạn Thiên cả kinh, nàng dùng sức lột bức tranh ra, lộ ra một tay nắm, Hoa Thiên Cốt tiến đến kéo nhẹ, mặt tường bên cạnh hai người lập tức chuyển động.

Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên tìm ra một cây nến trong nhà bếp, đốt nến xong họ bước vào trong mật thất, lối đi bên trong được lát gạch, vừa tối vừa hẹp, cũng chỉ đủ cho hai người sánh vai nhau. Con đường lát gạch vừa dứt, Hoa Thiên Cốt với Nghê Mạn Thiên bèn rút kiếm, cẩn thận tiến lên phía trước.

Đột nhiên, Nghê Mạn Thiên cảm thấy dưới chân mình có gì đó dinh dính nhơm nhớp, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện ra dưới đất lúc nhúc một đống sâu bọ. Nàng hoảng sợ hét to, vội vàng lia kiếm trên tay gϊếŧ chết từng con một.

Bấy giờ bỗng có vài con dơi bay ra, Hoa Thiên Cốt lùi lại một bước, mải mốt giơ kiếm chém, chỉ một lát sau, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên mệt đến nỗi ướt đẫm mồ hôi, hai người dựa lưng vào nhau, không ngừng thở hổn hển. Nghê Mạn Thiên tỏ ra oán giận, “Đây là nơi khỉ gió nào vậy, nào là sâu, nào là dơi, bổn tiểu thư ghét nhất côn trùng!”

Hoa Thiên Cốt cố gắng thở đều, an ủi, “Được rồi, Mạn Thiên à, không phải chúng ta tới đây để điều tra hay sao, không nên nổi giận.”

“Hừ!” Nghê Mạn Thiên nổi giận đùng đùng, “Hại ta phải chậy vật như vậy, nếu không thể điều tra ra chân tướng thì ta không còn là Nghê Mạn Thiên nữa!”

Hai người bước vào một căn phòng bí mật, vừa xuống hết bậc thang, Hoa Thiên Cốt đã đạp phải một vật gì đó, hai người cùng chụm đầu nhìn, hóa ra là một bộ xương trắng phớ đang nằm dưới đất. Cả hai cả kinh, nhốn nhào lùi lại đằng sau rồi quan sát xung quanh một vòng, phát hiện ra còn có nhiều bạch cốt hơn nữa.

Hoa Thiên Cốt đặt giá nến xuống, kiểm tra một bộ xương, “Y phục bộ xương này đang mặc là vải gai, nhất định họ là những phu khuân vác đã mất tích mấy tháng trước đây.”

“Thiên Cốt, ở đây có chữ này.” Nghê Mạn Thiên tới bên một bức tường, nàng nâng giá nên lên, đọc từng chữ môn, “Ngắm trăng tình lệ hai hàng, rượu thơm mê dại song phương, gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ, đoạn tình, tuyệt niệm! Nhạn Đình Sa!” 1

Hoa Thiên Cốt giật mình, “Chẳng trách Nhạn Chưởng môn lại hận đàn ông như vậy, xem ra bà ta từng bị tổn thương vì tình.” Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Cốt không khỏi nhớ đến việc tối hôm qua nàng định trộm thơm Thiều Nguyệt, ấy thế mà suýt chút nữa đã bị Thiều Nguyệt phát hiện. Hoa Thiên Cốt rũ mi mắt, có phải nàng và sư tôn, đến cuối cùng cũng sẽ chỉ gây tổn thương cho nhau hay không?

“Thiên Cốt à, Thiên Cốt?” Nghê Mạn Thiên kêu lên, sao đang bình thường lại tự dưng thất thần vậy.

“Hả?” Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, nàng vội vàng đi tới, “Mạn Thiên ơi, chúng ta lại đây xem một tí đi.”

Đằng này có một chiếc bàn trang điểm bám đầy bụi, mặt trên có một tấm gương đồng, bên cạnh gương đồng còn đặt mấy phong thư, Hoa Thiên Cốt cầm một phong lên, đọc nội dung của nó.

Nghê Mạn Thiên tiến đến, thấy khắp nơi cơ man bao nhiêu là bụi bẩn thì không muốn lại gần, nàng chỉ đứng bên cạnh Hoa Thiên Cốt, hỏi, “Thiên Cốt, trong thư viết gì thế?”

“Đây có lẽ là thư của đệ tử môn Thiều Bạch vụиɠ ŧяộʍ gửi tình lang.” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Nghê Mạn Thiên, “Xem ra đều bị Nhạn Chưởng môn phát hiện, trong cơn giận dữ, bà ấy đã gϊếŧ hết toàn bộ những người này.”

“Nhạn Chưởng môn thật độc ác.” Nghê Mạn Thiên cau mày.

“Mạn Thiên ơi, mau nhìn này, có cả thư Vệ Tích tỷ tỷ gửi cho người yêu!” Hoa Thiên Cốt giơ một bức thư lên.

Nghê Mạn Thiên cúi xuống đọc, quả nhiên có chữ kí tên của Vệ Tích, “Nếu nói như vậy, trong số những thi thể này có cả xác người tình của Vệ sư tỷ ư?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, khóe mắt nàng thoáng trông thấy có một bóng người, nàng cả kinh thốt lên, “Ai!”

Nghê Mạn Thiên lập tức quay đầu lại, một bóng người vụt qua, nàng vội vã đuổi theo, Hoa Thiên Cốt cũng bám sát đằng sau, hai người chạy ra ngoài, một cánh cửa phòng đã rộng mở. Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn nhau, không phải phòng Vệ Tích đó sao? Hai người gật đầu một cái rồi từ từ tiến lại gần, sau khi bước qua cửa phòng, họ lại phát hiện ra bên trong không có ai.

Hai người rời khỏi đây, một đệ tử môn Thiều Bạch đi tới, hỏi, “Hai người tìm Vệ Tích sư tỷ ư?”

“Vâng!” Hoa Thiên Cốt gật đầu.

“Mới vừa rồi tỷ ấy mau mải chạy qua bên kia kìa.” Đệ tử môn Thiều Bạch chỉ về phía một ngọn núi cách đó không xa.

“Cảm ơn!” Hoa Thiên Cốt vội đáp, sau đó nàng với Nghê Mạn Thiên cùng chạy đi.

Vệ Tích chạy vào khu rừng sau núi, nàng dựa vào một thân cây, bật khóc thất thanh, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên chạy tới, trông thấy bóng Vệ TÍch, Nghê Mạn Thiên giận dữ, “Hóa ra tỷ ta là hung thủ, còn dám giám thị chúng ta tra án nữa chứ, Thiên Cốt, chúng ta xông đến thôi!” 1

“Ai da, Mạn Thiên à, chúng ta phải nói cho rõ trước đã.” Hoa Thiên Cốt không ngăn cản kịp, nàng đành bám theo sau.

Nghê Mạn Thiên chạy đến phía sau Vệ Tích, chỉ nàng, “Hóa ra tỷ là hung thủ!”

Vệ Tích vội xoay người cãi lại, “Không phải ta gϊếŧ sư phụ!”

“Vậy sao tỷ lại theo dõi bọn ta? Hơn nữa không phải sư phụ tỷ đã gϊếŧ người tỷ yêu hay sao? Tỷ có đầy đủ động cơ để gϊếŧ Nhạn Chưởng môn.” Nghê Mạn Thiên nói.

Vệ Tích lắc đầu lia lịa, Hoa Thiên Cốt thấy dáng vẻ Vệ Tích bèn tiến đến bên Nghê Mạn Thiên, “Mạn Thiên này, ta nghĩ Vệ Tích tỷ tỷ không phải hung thủ đâu, trông tỷ ấy đi, có lẽ tỷ ấy vừa mới biết Nhạn Chưởng môn đã gϊếŧ người tình của tỷ.”

Vệ Tích gật đầu, Nghê Mạn Thiên thấy nàng không giống như đang giả bổ bèn gạt bỏ hoài nghi. 1

Sau đó Vệ Tích nói, “Sư phụ vẫn luôn rất coi trọng ta, ngài muốn bồi dưỡng cho ta thành Chưởng môn kế nhiệm, nhưng, ta không muốn cô đơn suốt đời, mãi mãi ru rú trong môn Thiều Bạch.”  Vệ Tích hồi tưởng lại chuyện xưa, “Hai năm trước, để cầu sư phụ cho ta rời đi, Giang Lang đã cố gắng thông qua trùng trùng điệp điệp những màn khảo nghiệm của sư phụ, cuối cùng sư phụ cũng đáp ứng, nhưng hóa ra sư phụ đã lừa gạt ta. Đột nhiên Giang Lang từ mà không giã, chàng chỉ để lại một phong thư, nói rằng chàng đã yêu người khác, rằng ta hãy quên chàng đi,” Vệ Tích khóc không thành tiếng, “Ta vẫn còn ngây thơ tin theo lời của sư phụ, rằng trên đời này không có một người đàn ông nào là tốt, cho nên ta đã sẵn sàng để đảm nhiệm chức vị Chưởng môn, không ngờ, sư phụ cũng đã bị sát hại.”

Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn dáng vẻ thống khổ của Vệ Tích, trong lòng vô cùng xúc động. Hoa Thiên Cốt bị cảm động lây, nàng tiến đến trấn an Vệ Tích, còn Nghê Mạn Thiên thì nhờ về Sóc Phong, nàng đưa tay lên chạm vào viên ngọc Viêm Thủy đeo trên cổ, cảm nhận được linh lực của viên ngọc, trong lòng nàng vô cùng ấm áp, Sóc Phong à, thật may huynh vẫn còn ở đây…. 4

— —— — +