Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

Chương 34: Nơi hoang dã (H) (tiếp theo)

Áo choàng dài được lót dưới người Cố Nhan, cô kéo tay Chu Quân Ngôn cởϊ qυầи lót của mình ra rồi ngượng ngùng nằm lên trên.

Mặt đất vừa lạnh lại ướt truyền đến người cô. Rõ ràng là rất lạnh, nhưng Cố Nhan hoàn toàn không cảm giác được.

Cơ thể Chu Quân Ngôn khá căng thẳng, Cố Nhan hơi khó chịu khẽ giãy giụa thân thể trên mặt đất.

Nơi tư mật liền phơi bày trước mắt Chu Quân Ngôn khiến lòng anh dâng tràn cảm xúc khô nóng lạ lẫm…vừa muốn chiếm đoạt, cũng vừa muốn dùng sức chiếm đoạt nó.

Anh lẳng lặng nhìn tiểu huyệt của Cố Nhan một hồi lâu, lâu đến nỗi Cố Nhan có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng của anh đang không ngừng phà vào huyệt nhỏ của cô. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, huyệt thịt không tự giác được co rút lại, anh không cần làm gì, mà cô đã ẩm ướt.

Cố Nhan nghe được giọng nói khàn đặc của Chu Quân Ngôn hỏi:

“Có muốn không?”

Cố Nhan liền khéo léo mở hai chân ra: “Muốn.”

Giây tiếp theo, Chu Quân Ngôn bèn cúi đầu vào giữa hai chân cô.

Khuỷu tay của Cố Nhan chống đỡ trên đất, thấy sóng mũi cao của Chu Quân Ngôn đang đặt giữa hai chân mình. Vài sợi tóc thỉnh thoảng chạm nhẹ vào âm hạch của cô khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, nên có chút khó chịu mà rêи ɾỉ ra tiếng.

Đầu tiên Chu Quân Ngôn dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ ở âm hạch một chút, thấy tiểu huyệt run rẩy theo bản năng, anh trầm mặc tiếp tục dùng đầu lưỡi trấn an âm hạch xinh xắn.

Cố Nhan không tự chủ được nâng eo cao lên, thân thể không ngừng giãy giụa, ý đồ muốn giải tỏa khó chịu trong cơ thể.

Cô cảm giác được dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân đang không ngừng chảy ra, theo kẽ hở chảy xuống dưới người Chu Quân Ngôn thấm lên lớp áo choàng.

“Chu Quân Ngôn…” Cô nhỏ giọng kêu tên anh.

Chu Quân Ngôn nâng hai chân Cố Nhan lên, đặt ở trên hai vai của mình, há miệng mυ'ŧ vào cửa huyệt đang liên tục chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, đưa đầu lưỡi vào bên trong hoa huyệt, không ngừng vuốt ve nó.

Cố Nhan muốn mở hai chân ra thêm để đầu lưỡi Chu Quân Ngôn tiến vào sâu thêm, nhưng lại không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mà kẹp chặt hai chân lại, kẹp luôn cả đầu của anh.

Chóp mũi của anh không ngừng ma sát viên trân châu, khiến nó đỏ ửng như ứ máu, Cố Nhan cảm thấy mình giống như đang tan chảy.

Bên tai ngoài tiếng nước từ dịch thể do anh gây ra, còn có cả tiếng cô thét chói tai.

“Ha a…. Thật thoải mái.”

Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác vui sướиɠ như vậy, so với việc bị cắm vào hoàn toàn khác nhau. Cô lúc này là bị liếʍ đến toàn thân đều nóng như lửa.

Hai bầu ngực theo động tác hít thở kịch liệt của cô mà liên tục phập phồng, Cố Nhan há to miệng để hô hấp. Bên trong hang động dường như hơi thiếu không khí, khiến cô cảm thấy mình sắp chết vì nghẹt thở, chết vì thiếu dưỡng khí, chết vì lưỡi của Chu Quân Ngôn đang không ngừng liếʍ mυ'ŧ.

Điểm nhạy cảm bên trong hoa huyệt liên tục được đầu lưỡi chăm sóc thật tốt, Chu Quân Ngôn từng chút từng chút dùng đầu lưỡi ma sát vào điểm nhỏ đang nhô ra (điểm G), Cố Nhan chỉ có thể cắn răng chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, vừa khóc vừa rêи ɾỉ.

Động tác của anh không có chút dịu dàng nào cả, chẳng qua là dùng răng môi gặm cắn huyệt thịt của Cố Nhan. Đầu lưỡi anh phá vỡ từng tầng thịt mềm bên trong hoa huyệt, hoa huyệt cô nhỏ hẹp ướŧ áŧ nhưng bên trong giống như là có một nguồn suối vậy, không ngừng tiết dâʍ ɖị©ɧ.

Chu Quân Ngôn không nói gì, gia tăng động tác của mình, bên tai là giọng Cố Nhan đang vô lực hét gọi tên anh.

Âm thanh của cô càng ngày càng chói tai, giọng càng lúc càng cao.

“Không được, không được, em sắp…Ưm ưm…”

Lưng Cố Nhan ngày càng căng cứng, một nỗi sợ hãi vô thức ập vào tâm trí cô, giữa hai chân cô khắp nơi đều là nước, cuối cùng đạt cao trào vì đầu lưỡi của Chu Quân Ngôn…

Sau cao trào, Cố Nhan vô lực nằm run rẩy trên đất, tim đập nhanh như thể giây tiếp theo sẽ phải nổ tung, hai chân cô mềm nhũn từ trên vai Chu Quân Ngôn tuột xuống. Lúc này Chu Quân Ngôn ngẩng đầu lên, miệng lưỡi rời khỏi nơi hạ thể tràn đầy dịch thể như vũng nước của Cố Nhan.

Hai mắt chạm nhau, ánh mắt Chu Quân Ngôn thâm thúy chăm chú nhìn cô, Cố Nhan nhìn thấy miệng anh ướt đẫm, toàn thân đang rã rời liền đứng lên.