Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 57: Trời giáng lôi phạt

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích đột nhiên nức nở một tiếng, vùi đầu bên cổ Thẩm Cổ Dung nhỏ giọng khóc thành tiếng.

Thẩm Cố Dung đang mệt sống mệt chết gánh lôi kiếp: "???"

Y ngẩn người, vuốt ve sau gáy Mục Trích, mờ mịt nói: "Không phải chứ, con...... Con khóc cái gì mà khóc? Ta còn chưa khóc đâu."

Mục Trích nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt chảy dọc xuống cổ Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "......."

Thẩm Cố Dung giơ tay chém ra một luồng linh lực, chặn lại một đạo thiên lôi đánh xuống từ không trung, nhưng sau khi thiên lôi đánh nát linh lực thế công vẫn không giảm, thẳng tắp giáng vào sau lưng y.

Trong nháy mắt, kết giới hộ thể Nam Ương Quân bố trí trên người Thẩm Phụng Tuyết rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, nứt thành từng mảnh nhỏ, trực tiếp nổ tung.

Thiên lôi giáng thẳng vào sau lưng Thẩm Cố Dung, làm y suýt nữa phun một búng máu ra.

Đầu óc Thẩm Cố Dung quay cuồng, gắng gượng vỗ về Mục Trích khóc đến nỗi trên mặt đầm đìa nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Là vừa nãy đánh con đau sau? Đừng khóc."

Con ngươi Mục Trích tan rã nhìn y, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.

Thẩm Cố Dung thật sự đau không chịu nổi, lục từ ký ức Thẩm Phụng Tuyết ra một chú ngữ, vươn tay hóa thành phù chú điểm lên mi tâm Mục Trích, nói: "Thanh Tâm!"

Bên tai Mục Trích tựa vang lên ngàn vạn tiếng chuông, trong nháy mắt làm tỉnh táo đầu óc hỗn loạn của hắn.

Hắn chậm rãi chớp chớp mắt, đôi mắt tan rã dần tụ lại, cuối cùng dừng trên gương mặt điệt lệ kia của Thẩm Cố Dung.

Mục Trích như mộng vừa mới tỉnh, lẩm bẩm nói: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung không thể ngăn cơn giận dữ, mắng: "Ta không phải sư tôn ngươi! Sư tôn ngươi chết rồi!"

Mục Trích: "......."

Mục Trích tốn thời gian một tức sửa soạn lại suy nghĩ lộn xộn, lúc này mới nhớ ra hắn đang độ lôi kiếp.

Thế trận của đạo thiên lôi cuối cùng lớn mạnh gấp bội những đạo thiên lôi trước đó, chỉ cần nghe tiếng sấm rền trong mây đen là đủ biết uy lực bao lớn rồi, Mục Trích đột nhiên run lên, lập tức đứng dậy đẩy Thẩm Cố Dung ra ngoài.

Thẩm Cố Dung: "Ngươi làm gì đó?!"

Nước mắt trên mặt Mục Trích còn chưa khô, vết bớt màu đỏ tươi nửa bên mặt đang từ từ tiêu tan, lộ ra khuôn mặt ban đầu của hắn.

Giọng nói Mục Trích khàn khàn: "Sư tôn không cần bị con làm liên lụy."

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ nhìn hắn.

Mục Trích nhẹ nhàng đẩy y ra, nói: "Đi thôi."

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt lại, vô số ký ức trong đầu như nước chảy cọ rửa qua, cuối cùng dừng trên một người không nhìn thấy khuôn mắt, nói với y bằng giọng mang theo ý cười:

"Đi thôi."

Tiếp theo trong nháy mắt, đạo thiên lôi cuối cùng thẳng tắp giáng xuống, lần này nó hiếm khi không tách thành hai đánh vào người Thẩm Cố Dung, mà trực tiếp giáng vào linh mạch Mục Trích.

Thẩm Cố Dung ngẩn người bị đẩy lui về sau mấy bước, vừa lúc tránh khỏi lôi kiếp lan tới.

Trong ánh sét truyền ra tiếng thét to đau thấu xương nghẹn ngào của Mục Trích, tựa như trong cổ họng còn ngập máu.

Trái tim Thẩm Cố Dung tê rần, lại không cách nào vọt vào ngăn cản đạo lôi kiếp cuối cùng thay Mục Trích, có có thể đứng một bên lo lắng suông trơ mắt nhìn.

"Mục Trích! Mục Trích......"

Bên tai mơ hồ vang lên giọng nói của Thẩm Cố Dung, Mục Trích dùng một nửa linh lực bảo vệ nửa viên nguyên đan không thuộc về hắn trong thân thể, nghênh trọn một đòn này.

Trong linh mạch tựa như có lôi điện đánh xuống, từng tấc từng tấc mở rộng kinh mạch hắn, cơ thể phàm nhân không chịu nổi tra tấn thống khổ như vậy, nhưng Kim Đan trong đan điền lại không ngừng truyền ra linh lực, làm khép lại kinh mạch thương tích nặng nề.

Linh mạch từ máu tươi đầm đìa, đến dần dần kiên cường dẻo dai, không biết đã được tôi luyện bao nhiêu lần, Mục Trích mới hoảng hốt cảm thấy Kim Đan trong đan điền đang chậm rãi thành hàng.

Hắn kết anh.

Uy áp Nguyên Anh bộc lộ trong nháy mắt, Thẩm Cố Dung nôn nóng chờ đợi bên cạnh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai chân đã nhũn ra từ lúc nào, suýt nữa ngồi phịch xuống đất.

Y mạnh mẽ gắng gượng, chờ mây sét tan đi.

Mây đen tiêu tan từng chút, không lâu sau vầng thái dương liền lộ ra nơi chân trời.

Đài tỷ thí đã bị lôi kiếp đánh thành phế tích, ngay cả trận pháp của Tố Tẩy Nghiên cũng bị đánh nát bấy, Mục Trích khoanh chân ngồi ở giữa, xung quanh đều là dấu vết bị sét đánh.

Cả người hắn chật vật, trên vai còn vết thương bị Thanh Ngọc đâm, nửa người toàn máu là máu.

Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng hít hà một hơi, mặt mày chậm rãi giãn ra, đang muốn đi lên xem Mục Trích thế nào, mây đen chưa tan hết nơi chân trời lại đột nhiên không hề báo trước mà đánh xuống một tia sét màu bạc tím.

Ầm vang một tiếng, giáng thẳng vào người Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung lại sững sờ.

Vì, vì sao lại đánh ta chứ?

Cho dù là Đại Thừa Kỳ cũng khó có thể ngăn cản thiên lôi màu tím bạc, huống hồ linh lực của y đã tiêu hao gần hết, trực tiếp hứng đủ.

Hề Cô Hành đuổi tới chậm một bước, suýt nữa hét thất thanh: "Thập Nhất!"

Thân hình Thẩm Cố Dung chật vật, tóc bạc đều đã dựng lên, băng tiêu trên mắt cũng bị đánh đến mất tác dụng, chậm rãi rơi xuống từ trên mắt y.

Ôn Lưu Băng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến đến đỡ lấy Thẩm Cố Dung đang lung lay sắp đổ.

Hề Cô Hành vội vào lao tới, bóp cằm Thẩm Cố Dung quơ quơ: "Thập Nhất? Thập Nhất!"

Hai mắt Thẩm Cố Dung tan rã, không biết còn ý thức hay không, theo động tác hắn mà nhẹ nhàng giật giật, hàm hồ rêи ɾỉ một tiếng.

"Đừng, đừng đánh ta...... Oa!"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành hận rèn sắt không thành thép mà trừng y một cái, nắm cổ tay Thẩm Cố Dung dò xét một lượt, phát hiện vẫn chưa tổn thương đến đan điền, lúc này mới chậm rãi thả lỏng tinh thần.

Ôn Lưu Băng nhìn mây đen đã hoàn toàn tiêu tán, vẻ mặt lãnh lệ: "Đó là lôi phạt."

Mỗi khi tu sĩ tấn giai đều sẽ có lôi kiếp tương ứng, mà lôi phạt màu tím bạc kia chính là sự trừng phạt Thiên Đạo giáng xuống cho người vi phạm phép tắc Thiên Đạo.

Không biết Thẩm Phụng Tuyết đã tạo nghiệt gì, thế nhưng có thể khiến Thiên Đạo giáng xuống lôi phạt?

Hơn nữa còn giáng xuống sau khi y đã gánh thay cho người ta mấy đạo lôi kiếp.

Hề Cô Hành điên hết cả người, bồi hồi bên cạnh, hắn siết chặt Đoản Cảnh Kiếm đã sớm ra khỏi vỏ, liếc Thẩm Cố Dung đã bị đánh đến cả người chật vật, choáng váng hồ đồ, đột nhiên dời tầm mắt tràn đầy sát ý nghiêm nghị hướng về phía Mục Trích đã mở to mắt.

"Đều do ngươi......"

Hề Cô Hành nắm chặt chuôi kiếm, không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gần như trong giây lát đã vọt tới trước mặt Mục Trích vừa mới đứng lên, Đoản Cảnh Kiếm kề lên cổ Mục Trích, hận không thể một kiếm gϊếŧ hắn.

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn hắn: "Chưởng giáo?"

Hề Cô Hành nhìn chằm chằm hắn, đang định mở miệng, chợt nghe thấy tiếng kinh hô của Ôn Lưu Băng: "Sư tôn!"

Cả người Hề Cô Hành run lên, lập tức thu kiếm, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Cố Dung, ôm Thẩm Cố Dung đã ngất xỉu vào trong lòng.

Khắp người Mục Trích toàn máu là máu, nhìn thấy Thẩm Cố Dung đã nhắm mắt hôn mê, không thể khống chế tiến lên một bước, hắn vươn tay muốn chạm vào y, đôi môi trắng bệch lẩm bẩm nói: "Sư tôn......"

Hề Cô Hành lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi sau!"

Dứt lời, hắn liền bế Thẩm Cố Dung bước nhanh rời đi.

Đại hội Xiển Vi hạ màn bằng việc Mục Trích kết anh, chuyện Thẩm Thánh quân không sợ gian nguy, vì đồ đệ lấy thân chắn lôi kiếp cũng được mọi người truyền ra, không tới hai ngày đã lan ra rộng rãi khắp Tam giới, thoại bản thầy trò tình thâm ùn ùn xuất xưởng.

Thanh Ngọc xem thấy mùi ngon, còn cố ý mua thêm mấy quyển định mang tới cho Mục Trích xem.

Chỉ là còn chưa tới Phiếm GIáng Cư đã bị Yêu chủ ngăn cản ở cầu treo.

Thanh Ngọc hành lễ qua loa: "Có chuyện gì sao?"

Phong cách nói chuyện của hắn chính là như vậy, dù ở trước mặt Yêu chủ vẫn tùy tâm sở dục như cũ, không thèm lựa lời.

Nếu hắn không là Cửu Vĩ Hồ có chín cái mạng thì đã sớm bị người ta đánh chết.

Yêu chủ đã sớm quen với thái độ không biết lớn nhỏ này của hắn, cũng không tức giận, chỉ lãnh đạm nói: "Mấy ngày trước ngươi gặp Thẩm Phụng Tuyết, có tra được cái gì trên người y không?"

Thanh Ngọc nghiêng đầu, tai hồ ly rung rung, nghi hoặc hỏi: "Yêu chủ đang nói đến cái gì?"

Yêu chủ nói: "Biết rõ còn cố hỏi."

Thanh Ngọc cực kỳ vô tội: "Ta thật sự không biết mà."

Yêu chủ cười lạnh một tiếng, đơn giản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ta đang nói đến Thần Khí."

Trên gương mặt phúc hậu vô hại của Thanh Ngọc đột nhiên lộ ra nụ cười, hắn như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cười đến nghiêng tới ngả lui, cười chảy cả nước mắt.

Yêu chủ nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì nha." Thanh Ngọc cười ngâm ngâm nói: "Ta chỉ chưa bao giờ gặp qua người chán ghét ta mà vẫn muốn lợi dụng ta, cảm thấy rất buồn cười thôi."

Vẻ mặt Yêu chủ lạnh đi.

"Thần Khí thì liên quan gì đến ta?" Thanh Ngọc thưởng thức cuốn sách trong tay, cười nói: "Thế nhân đều nói Thẩm Thánh quân thân mang Thần Khí nghịch thiên sửa mệnh, chống lại Thiên Đạo, nhưng ta thứ nhất là một người không cần quyền thế, thứ hai không muốn nghịch thiên sửa mệnh, thăm dò y có tác dụng gì?"

Tay hắn nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Yêu chủ, nói: "Ta muốn thứ gì sẽ tự mình liều mạng đoạt lấy, không phải giống như ngài chỉ biết mơ ước đồ vật của người khác."

Mặc dù bị mạo phạm như vậy, Yêu chủ vẫn không tức giận, chỉ nhìn hắn lãnh đạm: "Thanh Ngọc, ngươi muốn phản bội Yêu tộc sao?"

Thanh Ngọc lại nở nụ cười, hắn nhấc tay vỗ nhẹ tai hồ ly trên đầu, đôi tai hồ ly vẫn luôn bị người ta coi là sỉ nhục kia thong thả biến mất, một đầu tóc đen của hắn bay múa trong gió, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếʍ quanh răng nanh nhòn nhọn một vòng, cả người toát lên vẻ vừa tà khí lại yêu mị.

Hắn cười an nhàn: "Cuối cùng cũng có ngày ta sẽ về Yêu tộc."

Mắt thú chợt lóe, Thanh Ngọc nói: "Chờ sau khi ta có thể hoàn toàn thay thế ông đã."

Hắn nói xong, không chờ Yêu chủ phản ứng, hành lễ ra hình ra dáng, xoay người nghênh ngang rời đi.

Yêu chủ đứng trên cầu treo dài, sương trắng lướt qua tay áo hắn, hắn nhìn theo bóng dáng Thanh Ngọc rời đi, sắc mặt nặng nề, trong mắt phảng phất ngưng tụ thành cơn gió lốc.

Phiếm Giáng Cư, toàn bộ hoa Tịch Vụ trong viện đều đã lụi tàn, cánh hoa rơi xuống đầy đất không ai quét tước.

Thẩm Cố Dung hôn mê suốt hai ngày lông mi nhẹ động, cuối cùng cũng khôi phục chút ý thức.

Ngón tay có cảm giác đầu tiên, Thẩm Cố Dung động đậy mười ngón tay hồi lâu, mới tìm về chút tri giác từ cánh tay đến toàn bộ thân thể.

Y ngủ đến cả người mềm nhũn, khi chống tay đứng dậy còn lảo đảo ngã trái ngã phải, một lúc lâu sau mới ngồi dậy được.

Xung quanh tầm mắt là một vùng sương trắng mông lung, Thẩm Cố Dung sờ soạng trên bàn đầu giường hồi lâu cũng không tìm thấy băng tiêu, y sửng sốt mất một lúc, mới bất giác phát hiện ra băng tiêu kia đã bị sét đánh hỏng không còn dùng được.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng tạm thời mình sẽ là một người mù thật.

Y đang sờ soạng mép giường muốn xuống giường, trong đầu đột nhiên giật mình phản ứng.

Lôi phạt?

Lôi phạt cái gì?

Trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết tựa hồ không có chuyện lôi phạt này.

Có điều không phải chỉ có nhân tài đυ.ng vào cấm kỵ của Thiên Đạo mới bị giáng một đòn lôi phạt sao?

Vì sao y cũng bị đánh?

Thẩm Phụng Tuyết...... Đã làm việc gì phải chịu lôi phạt sao?

Thẩm Cố Dung cảm thấy đầu vô cùng đau, chẳng lẽ là Thẩm Phụng Tuyết kéo Thẩm Cố Dung không liên quan tới thế giới này nên mới khiến Thiên Đạo tức giận, dẫn tới lôi phạt?

Nhưng vì sao lại cố tình đánh ta chứ?

Thẩm Cố Dung cực kỳ tủi thân.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tựa hồ có người tiến vào.

Thẩm Cố Dung đang định mở miệng, lại nghe tiếng bước chân dồn dập kia dừng trước mặt y, không nói hai lời lập tức vỗ bụp vào đầu y.

Thẩm Cố Dung: "......."

Làm càn! Ai dám đánh đầu Thánh quân!?

Giọng nói bùng nổ phẫn nộ của Hề Cô Hành vang lên bên tai: "Thẩm Thập Nhất? Ta thấy đệ đúng là ngại chết quá chậm! Muốn ta tiễn đệ một đoạn đường hay không! HẢ?"

Thẩm Cố Dung: "......."

À, là Chưởng giáo sao, vậy thì không vấn đề.