Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch có cảm giác giống như bị thứ gì đó đâm trúng tim, vô cùng đau đớn.
Sự xuất hiện của Tiêu Túc ở đây làm cho Phương Đường Đường kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ người này thật không tâm thường âm thầm cảm thấy khâm phục, vì bọn họ không hề nói cho cậu biết bọn họ đang ở đâu, vậy mà Tiêu Túc vẫn có thể tự mình tìm được.
Chỉ là bộ dạng Tiêu Túc lúc này có vẻ thảm hại, toàn thân đều là đau thương.
Hôm nay, khi Giang Tiểu Bạch gọi điện bảo cô ra ngoài uống rượu, Phương Đường Đường lập tức đoán được tâm trạng không tốt của Giang Tiểu Bạch hẳn là có liên quan đến Tiêu Túc, giữa hai người khẳng định là đã xảy ra chuyện, chỉ là Tiểu Bạch không muốn nói, cô ấy với tư cách là chị em cũng không muốn hỏi nhiều.
Bây giờ nhìn thấy Tiêu Túc bị thương nặng như vậy, Phương Đường Đường đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy giữa hai người thật sự đang rất phức tạp, nhìn người yêu của mình bị thương đến như vậy Tiểu Bạch lại có thể không cảm thấy đau lòng được sao? Xem ra lần này Tiêu Túc thật sự khiến Tiểu Bạch tức giận rồi!
“Chúng ta về nhà đi.”
Tiêu Túc cúi thấp đầu nói với Giang Tiểu Bạch.
Nhà?
Nghe được lời này, Giang Tiểu Bạch cảm thấy rất nực cười, lúc trước ở bệnh viện, sao cậu ta lại không nói với cô về nhà đi?
“Người đẹp, đây là ai thế?”
Anh chàng đẹp trai vừa muốn trêu đùa Giang Tiểu Bạch đột nhiên nhìn thấy một người đi đến cầm lấy cánh tay cô, liền nheo mắt nhìn dò xét.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giang Tiểu Bạch lúc trước vốn dĩ muốn bảo anh †a cút đi, nhưng bây giờ ở trước mặt Tiêu Túc, cô đột nhiên không muốn làm như vậy, dùng lực rút cánh tay lại, nhếch môi, cười nhõng nhẽo.
“
“Không biết là ai Nghe thấy như vậy, người đàn ông lập tức đứng chắn trước mặt Giang Tiểu Bạch nhìn Tiêu Túc nói: “Này, bất cứ chuyện gì cũng phải có trước có sau, người đẹp này là tôi mời trước, nếu anh cũng muốn mời cô ấy thì mời anh xếp hàng đi?”
Sau khi Tiêu Túc bị hất tay ra, đôi môi mỏng vẻ bất mãn liền mím chặt không nói, lông mày nheo lại, găm ánh mắt nguy hiểm nhìn Giang Tiểu Bạch.
Giang Tiểu Bạch nắm lấy cà vạt của người đàn ông: “Không phải anh vừa nói muốn mời tôi lên nhảy trên sân khấu sao?”
“Đúng vậy, đi chứ?
“Đi chứ, tại sao lại không đi? Tôi thích nhất là nhảy múa”
Ngay sau đó Giang Tiểu Bạch định đi theo anh chàng kia, khi đi ngang qua Tiêu Túc, anh lại nắm lấy cánh tay của cô, gằn gọng nói: “Tiểu Bạch, em..”
Còn chưa kịp nói xong, Giang Tiểu Bạch lại hất tay cậu ra, châm chọc nói: “Anh này, xin hãy tự trọng một chút, đừng lúc nào cũng động tay động chân với tôi như vậy, cẩn thận một chút, nếu không, tôi gọi cảnh sát đến bắt anh đó, ngoài ra, anh bị thương nghiêm trọng như vậy, nên tranh thủ thời gian đến bệnh viện càng sớm càng tốt, đừng để thời gian ở đây lãng phí thêm, tránh trì hoãn làm bệnh thêm nặng gây ra tổn hại sức khỏe sẽ không tốt đâu”
Tiêu Túc cau mày, trong đáy mắt hiện lên rõ ràng vẻ không vui.
Ngay cả Phương Đường Đường ở bên cạnh nghe được những lời này cũng sững sờ không nói nên lời, khóe miệng run run, Tiêu Túc lần này đã làm chuyện gì chọc giận Tiểu Bạch hẳn là rất nghiêm trọng, Tiểu Bạch tức giận đến mức những lời này mà cũng nói ra được.
Chẳng mấy chốc, Giang Tiểu Bạch đã biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Túc, đi theo người đàn ông kia lên sân khấu.
Giang Tiểu Bạch khuôn mặt xinh đẹp, lại cộng thêm hôm nay đi dự hôn lễ, cho nên trang điểm tỉ mỉ, ngày thường để tóc thẳng qua thắt lưng, hôm nay thì uốn xoăn nhưng vấn là một kiểu tóc rất tự nhiên, vừa rồi còn được cột gọn, sau khi lên sân khấu cô đưa tay dứt khoát gỡ bỏ dây cột tóc, mặc cho các lọn tóc được uốn cong tự nhiên buông xõa qua vai phủ xuống ngang eo.
Dưới ánh đèn nhấp nháy rực rỡ không gì sánh được, khuôn mặt cô tinh xảo, lông mày như có tia sáng chuyển động, đôi môi đỏ mọng mê mẩn lòng người.
Khi đám người trên khán đài nhìn thấy cảnh này, họ mặc sức hét lên để cổ vũ Giang Tiểu Bạch, thậm chí còn có một đám người nối nhau huýt sáo thổi còi.
“Nhảy đi, nhảy đi!”
Tiếp theo là những tiếng la hét liên tiếp vang Người đàn ông nắm lấy tay Giang Tiểu Bạch, cúi đầu xuống khẽ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Em nhất định có thể làm khán giả bùng nổ, cố lên”
Giang Tiểu Bạch liếc nhìn anh ta một cái, sau đó rút tay lại: “Cảm ơn”
Cách sân khấu không xa nhìn cảnh này, ánh mắt Tiêu Túc càng lúc càng lạnh như băng, đôi môi mỏng đã mím lại gần như thành một đường thẳng, Phương Đường Đường đứng bên cạnh đó có thể cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu cùng sát khí toát ra từ trong hơi thở của cậu ta, như thể đang muốn gϊếŧ người.
Thật sự, có chút đáng sợ.
Phương Đường Đường không biết cậu ta nghĩ gì, liền ho nhẹ một tiếng, sau đó giải thích giúp Tiểu Bạch: “Thôi, đừng giận Tiểu Bạch, tôi hiếm khi thấy cô ấy như thế này, anh có phải đã chọc giận cô ấy không?”
Nghe thấy thế, vẻ tàn bạo của Tiêu Túc tiêu tan đi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút ít, sau đó liếc mắt nhìn Phương Đường Đường, trầm giọng nói: “Ừ, là tôi chọc giận cô ấy”
Nhưng cô ấy cũng không cần phải lên nhảy trên sân khấu đúng không? Bên dưới này có bao nhiêu người đàn ông đang nhìn?
Cô ấy không biết cô ấy xinh đẹp như thế nào sao? Cứ như vậy đi lên sân khấu và nhảy cho người khác xem?
Giang Tiểu Bạch thân thể chuyển động theo tiết tấu của âm nhạc, nhảy theo bất cứ kiểu cách nào đều tạo nên dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, cô như vậy cho dù là đứng yên không nhúc nhích thì cũng đã cô cùng hấp dẫn chứ đừng nói là còn nhảy múa.
Sau khi Giang Tiểu Bạch lên sân khấu, cô đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, bên dưới bắt đầu la hét ầm ï, khi vũ công trên sân khấu nhìn thấy cô ấy tiến lên thì tỏ rõ vẻ không hài lòng, lập tức nhảy điên cuồng hơn, với vòng eo thon và thân hình quyến rũ uốn éo vặn mình như nước, ý định so tài cao thấp với Giang Tiểu Bạch.
Để ý thấy ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn vào Giang Tiểu Bạch, nữ vũ công càng buồn bực, cong môi quyết định chơi lớn một phen.
Vì vậy cô ta cố ý đi vòng qua Giang Tiểu Bạch, nhảy xung quanh cô ấy một hồi, cuối cùng đứng trước mặt cô cởi phăng chiếc áo khoác ngoài ngắn cũn, lộ ra áσ ɭóŧ đen bên trong.
“Woa…”
Khi những người đàn ông dưới khán đài nhìn thấy cảnh này, họ lập tức hét lên như một con sói háo sắc.
Giang Tiểu Bạch cũng có chút choáng váng, bởi vì cô hành động theo cảm tính mới lên đây nhảy, không ngờ người đang khiêu vũ lại có ý nghĩ so sánh chính bản thân với cô, phải làm đến mức như vậy sao?
“Cởi ra đi! Cởi ra đi!”
Giang Tiểu Bạch nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt, nữ vũ công lại nhảy tới trước mặt, nói với cô bằng giọng mà chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: “Cô không dám cởi sao?”
Cô lúc này cũng không biết đang mình đang nghĩ gì, chắc hẳn là đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ trúng, Giang Tiểu Bạch nhếch môi lộ ra nụ cười khinh thường, dưới ánh mắt mong đợi, cô bắt đầu vươn tay cởi cúc áo khoác, hành động của cô rất chậm chạp, tất cả ánh mắt đều bị thu hút, vũ công trước mặt nhìn thấy động tác của cô, trong lòng không khỏi thầm rủa: không biết xấu hổ.
Thật đúng là không biết xấu hổ, cởϊ áσ khoác chậm thế này, muốn mọi ánh mắt của đàn ông dán vào cơ thể mình đúng không? Vừa rồi cô thật sự không có cơ mưu như vậy, cởi bỏ áo khoác trong chớp mắt, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tất cả cơ hội đều nhường lại cho người phụ nữ này!
Trên khán đài, khi Tiêu Túc nhìn thấy Giang Tiểu Bạch cởi cúc áo khoác làm trò trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, tức khí trong l*иg ngực như muốn nổ tung, Phương Đường Đường ở bên cạnh cảm thấy sát khí bị đè nén trên người Tiêu Túc càng lúc càng nhiều, không khỏi khẽ dịch chuyển ra xa.
Đàn ông con trai phía dưới khán đài đều đang nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc thật sự là không nhịn được mắt trợn lên, miệng há hốc, hận là không thể móc mắt hết thảy bọn họ, nhìn cái gì vậy? Người phụ nữ của người khác có thể nhìn như vậy sao?
Chết tiệt! Không ai để ý tới, hai tay áp sát hai bên sườn của Tiêu Túc đã cứng thành nắm đấm, máu đã chảy xuống đến mu bàn tay!