Khuất Lạc Giang bị Diệp Linh ôm chặt chẽ, dường như khoảng cách giữa cả hai trong lúc này cơ bản không hề tồn tại. Bên tai nàng vang lên tiếng thì thầm ái muội của đối phương, mặc dù có chút quá phận nhưng lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da mỏng manh của nàng.
Đối mặt với một Diệp Linh cường thế, Khuất Lạc Giang lâm vào thế hạ phong từ khí chất đến sức mạnh. Cứ mỗi lần cố gắng vùng vẫy, đôi môi mềm mại kia sẽ vô ý va chạm với vành tai nàng. Thật giống như một lời cảnh báo đầy sức đe dọa của Diệp Linh.
“Chị tốt hơn hết nên tự trọng đi!…”
“Tôi thành thật khuyên em không nên trêu chọc kiên nhẫn của tôi. Có thể để nữ nhân khác ôm ấp, em đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của tôi phải không?”
Ánh mắt Diệp Linh sắc lạnh mang theo chút tàn nhẫn hòa lẫn, tất cả đều đối nghịch với nàng ta của ngày thường. Màn hình điện thoại Diệp Linh là tấm hình nàng bị Zoey ôm ngay trên đường ngày đó, nhất thời không kịp phản ứng lại đã bị Diệp Linh nuốt trọn ánh nhìn vào đáy mắt sâu thẳm đầy mê hoặc.
Không còn vẻ nhàn nhạt phong tình nữa, Diệp Linh lúc này hoàn toàn biến hóa thành yêu cơ câu hồn người khác. Nàng ta ép sát Khuất Lạc Giang vào vách tường phía sau, hai tay chống lên tạo thành cái l*иg khác giam gĩư kẻ muốn trốn chạy kia.
“Em còn muốn chạy đi đâu?”
Khuất Lạc Giang cắn môi, bởi vì cố gắng vận động mà tầng mồ hôi mỏng sớm đã phủ lên gương mặt thanh tú của nàng. Chỉ một cái liếc nhìn, dáng vẻ chật vật của Khuất Lạc Giang liền biến hóa thành cử chỉ câu dẫn trong mắt Diệp Linh.
Đến khi nhịn không được mà phát hỏa, Khuất Lạc Giang thật ước gì bản thân có khí lực lớn hơn để có thể đẩy Diệp Linh không biết xấu hổ ra. Nàng không có vũ khí nào khác ngoài ngôn từ, vì thế hai cánh hoa liền kiềm chế run rẩy phát ra vài tia lãnh mạc.
“Chị là đồ vô sỉ khốn…Á!!!”
Lời còn chưa thể nói xong, Diệp Linh đã toại nguyện Khuất Lạc Giang tạo ra khoảng cách cả hai. Chỉ là giải phóng này không phải là thứ Khuất Lạc Giang mong muốn. Thân thể bị đẩy mạnh ngồi trên toilet, bất ngờ làm nàng mất thăng bằng muốn ngã ra sau. May mắn đối phương còn có lương tâm đã vươn tay ra kịp thời kéo nàng lại.
Diệp Linh chăm chú nhìn hai gò má ửng hồng liêu nhân thỉnh thoảng sẽ chuyển thành đỏ hoa hồng, tâm không kiềm nổi run lên dữ dội. Có cái gì đó bất ngờ đánh úp vào mặt hồ phẳng lặng trong tâm trí nàng, khiến nó váng vất không điểm tựa.
Diệp Linh nghiêng đầu hướng tới, mà đích đến lại là đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của đối phương. Khoảnh khắc hai thứ đẹp đẽ đồng dạng chạm nhau, Khuất Lạc Giang theo thói quen bắt đầu phản kháng.
Hai tay nắm chặt vai Diệp Linh muốn thoát ra, thế nhưng lại sợ hãi một khi dụng lực sẽ khiến đối phương ngã xuống sàn. Lo lắng dư thừa trong phút chốc liền trở thành điểm khinh suất chí mạng, làm Diệp Linh dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng Khuất Lạc Giang làm lộng.
Đầu lưỡi chạm nhau, Diệp Linh thành thục kɧıêυ ҡɧí©ɧ kẻ nhát gan kia cùng gia nhập cuộc vui. Nàng sâu sắc cảm thấy run rẩy của Khuất Lạc Giang theo từng cái cuốn lấy mãnh liệt, không hiểu sao trong lòng dâng lên tia hứng thú chiếm hữu.
Tay lần mò vào áo thun mỏng manh, Diệp Linh miết đầu ngón tay lên từng tấc da thịt nhẵn nhụi của Khuất Lạc Giang, xúc cảm mang đến quả nhiên rất vừa ý.
Ở dưới thân Diệp Linh mơ mơ hồ hồ một lúc lâu, Khuất Lạc Giang mới cong người hứng chịu kɧoáı ©ảʍ được tiếp xúc thân mật. Nàng cắn răng không để âm thầm thở dốc tràn ra khỏi khoang miệng. Như thế chẳng khác gì là hùa theo càn rỡ của Diệp Linh.
“Đừng cố gắng chịu đựng nữa.”
Ngôn ngữ có thể dối gian, thế nhưng phản ứng của cơ thể luôn thành thật hơn mọi loại hoa ngôn. Thành công cởϊ áσ thun màu đen, bên trong còn lại nội y cũng một màu đen quyến rũ. Diệp Linh mê mẩn cúi xuống hoan du trên mảng trắng nõn lộ ra khỏi nội y, từng cái đặt xuống đều khiến cơ thể Khuất Lạc Giang căng thẳng uốn éo.
Xương quai xanh bị lưu lại vết hôn ngân loang lổ, Khuất Lạc Giang nhắm mắt ngửa cổ ra sau tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ xa lạ. Đầu ngón tay mơn trớn vùng bụng bằng phẳng mang theo tia đùa bỡn tâm trí nàng, Khuất Lạc Giang bất mãn luồn tay vào bộ tóc Diệp Linh ghì chặt.
“Diệp… Diệp Linh…”
Từ trong trầm mê thoát ly, Diệp Linh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một Khuất Lạc Giang nàng chưa được thấy qua. Ký ức từ từ được khơi gợi lại trở về buổi sáng đó trong tủ quần áo. Không gian chật hẹp làm nàng không có cách nào ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ của Khuất Lạc Giang. Nay bại lộ dưới thân nàng lại là khối ngọc thô chưa ai khai phá, Diệp Linh cảm thấy cả người đều nóng đến khó nhịn.
Kéo Khuất Lạc Giang lên, nàng hung hăng gảy đứt nút áσ ɭóŧ người kia làm hai khỏa mềm mại được giải phóng khỏi nơi giam gĩư chật hẹp. Ngạo nghễ mà săn chắc, đỉnh phong gìơ phút này đã đứng thẳng nghênh đón kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ người trên thân.
“Tiểu yêu tinh, em xem em có bao nhiêu mê người đây?”
Thanh âm khàn đặc của Diệp Linh cũng bán đứng chính nỗ lực giễu cợt của nàng. Khuất Lạc Giang siết chặt hơn bàn tay đang bấu chặt tóc người kia, Diệp Linh lập tức nhíu mi cắn lên hạt đậu hồng cương cứng.
“Ah… Không được… Ba… Ba còn ở ngoài…”
Đứt quãng kháng nghị, Khuất Lạc Giang dù đang ý loạn tình mê nhưng vẫn thấy vô cùng xấu hổ. Nàng đây là có gan trộm tình nhưng lại không có dũng khí thừa nhận sao? Chỉ thấy Diệp Linh ngày một nhiệt tình liếʍ mυ'ŧ trước ngực, cuối cùng nỗ lực khâc chế của nàng cũng vỡ vụn.
“Ânnn… Ưmmmm… Ah….”
Thính giác nhạy bén của Diệp Linh thu vào trọn vẹn tiếng rêи ɾỉ ma mị của Khuất Lạc Giang, cảm giác nàng ta đang dần mất dần kiểm soát và thanh tỉnh lúc nãy, Diệp Linh dâng lên khóe môi bật cười.
Nguyên lai nàng cũng không phải kẻ lỗ mãng thích tùy tiện hành động, thuốc an thần tăng thêm một ít liều lượng đã được Khuất Lạc Giang thêm thẳng vào dịch truyền của Khuất lão gia từ sáng nay. Vốn mục đích chỉ muốn ba nàng ta nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, không ngờ vào lúc này lại giúp Diệp Linh như hổ mọc thêm cánh. Dù vậy Diệp Linh vẫn rất thích trêu chọc Khuất Lạc Giang.
“Ông ấy sẽ không nghe được nếu em chịu nghe lời tôi.”
“Ah…?”
Khăn quàng cổ từ khi nào lại có tác dụng trở thành vật hữu dụng trong tay Diệp Linh, chỉ khi nhận ra bản thân mình có bao nhiêu khó coi thì hai tay Khuất Lạc Giang đã bị mảnh vải buộc chặt với nhau. Hốt hoảng phản kháng, Khuất Lạc Giang ra sức lắc đầu không nguyện ý.
“Ngoan, tôi sẽ khiến em thoải mái.”
Áo thun bị xé ra làm hai, mảnh nhỏ hơn nằm gọn trong miệng Khuất Lạc Giang, mảnh còn lại bị chủ mưu ném xuống sàn gạch. Diệp Linh đem quần jogger rộng rãi của Khuất Lạc Giang cởi ra, một khắc lật cỗ thân thể kia lại làm cho nàng ta quỳ gối trên toilet. Ngoại trừ nơi tư mật bị tiểu qυầи ɭóŧ bảo vệ, ngoài ra mọi điểm mê người đều lần lượt hiện ra trước mặt Diệp Linh.
Nhẹ nhàng cúi người hôn lên gáy người kia, Diệp Linh đặt xuống từng nụ hôn lên vai đối phương, di chuyển đến xương sống mẫn cảm, kéo một đường đến mảnh đen bằng ren khêu gợi, Diệp Linh xấu xa trêu chọc Khuất Lạc Giang.
“Em thích nội y màu đen sao? Thật đáng thưởng thức…”
Nhẹ nhàng phả hơi thở ấm nóng ở nơi u cốc ướŧ áŧ, từng cái ma sát lơ đãng lúc này cũng đủ dìm chết Khuất Lạc Giang trong biển khoái lạc. Mảnh vải áo thun ngăn nàng phát ra thanh âm quá lớn, thế nhưng lại vô pháp giấu nhẹm ái muội hoan ái.
“Thoải mái sao?”
Diệp Linh luồn ngón tay vào nơi ẩm ướt sưng đỏ quét một đường, cơ thể Khuất Lạc Giang liền run rẩy lợi hại. Giống như bị dòng điện hành hạ, nàng cong lưng lên đáp lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt của Diệp Linh.
Kẻ xấu xa không dễ dàng buông tha, Diệp Linh vòng tay qua eo Khuất Lạc Giang ghì chặt cơ thể đang không yên phận kia, trong khi đó cánh môi đã áp lên phiến vải bị thấm ướt trước nơi tư mật. Mυ'ŧ chặt lấy, động tác càng cường liệt thì ẩm ướt càng càn rỡ. Khuất Lạc Giang mê muội co rút, tầng mồ hôi mỏng từ khi nào đã bị ái muội phủ lên. Tư vị da^ʍ mị tản mác trong không khí biến thành men rượu chuốc say thanh tỉnh của cả hai.
Thanh âm từ cổ họng Khuất Lạc Giang theo đυ.ng chạm của Diệp Linh mà ngày một lớn hơn. Mặc dù chỉ là tiếng ư ử không thành lời, thế nhưng ánh mắt mê ly của nàng lại không thể giấu được sung sướиɠ.
Khóe miệng Diệp Linh còn vương lại chút ẩm ướt, dường như vẫn không gãi đúng chỗ ngứa của người quỳ đưa hạ thân về phía mình, nàng kéo qυầи ɭóŧ Khuất Lạc Giang xuống ngang đầu gối, gĩư lại ở đó khống chế hai chân nàng ta.
“Muốn tôi liếʍ nó không?”
Ngón tay Diệp Linh tìm đến hai ngọn núi bởi vì tư thế quỳ trên toilet mà bị trút ngược xuống đong đưa, bóp một cái, liền nhận được tiếng rên ư ử liêu nhân kia. Diệp Linh luôn tự nhận mình đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© không quá mặn mà, vậy mà thời điểm này lại sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt nữ nhân này đây…
Trêu chọc Khuất Lạc Giang quả thật rất thú vị. Mỗi lần nàng miết hai ngón tay quanh đỉnh hồng cương cứng, Khuất Lạc Giang lại hét lên một tiếng da^ʍ mị, nơi tư mật đồng thời trào ra nhiều hơn ái dịch trong suốt.
Cảm giác được váy của mình bị Khuất Lạc Giang cọ xát mà trở nên ướt đẫm, Diệp Linh nhanh chóng thoát y triệt để, hai phút sau liền dán thân thể trần trụi của mình lên Khuất Lạc Giang. Nóng ran tiếp xúc với sắp bốc hỏa, ngay cả Diệp Linh cũng khó kiềm được tiếng thở dốc đứt quãng.
“Em thích không? Thích tôi cọ xát em như thế này không?… Ah… ”
Hai khỏa no đủ của Diệp Linh ép chặt lên tấm lưng gầy của Khuất Lạc Giang, tay trái đưa xuống ra sức xoa bóp luân phiên khối mềm mại kia, thỉnh thoảng sẽ dùng lực chà xát đỉnh phong cứng rắn. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi hơn, Diệp Linh đưa xuống va chạm với nơi tư mật ướt đẫm của đối phương, một ngón, hai ngón, rốt cuộc là ba ngón đồng loat ve vãn lấy hạt trân châu nhạy cảm.
Khuất Lạc Giang rêи ɾỉ, Diệp Linh đút quãng kêu lên mê muội. Mái tóc dài của Khuất Lạc Giang xõa ra rũ xuống, dáng vẻ chật vật mà tràn ngập da^ʍ mĩ.
“Giang… Giang… Em thật hư! Làm ướt bàn tay tôi rồi…”
Hai cố thân thể triền miên va chạm quấn quít nhau, thanh âm rỉ rả nỉ non từ khi nào đã biến thành róc rách mãnh liệt. Khuất Lạc Giang có cảm giác muốn hét lên thật lớn để giải phóng kí©ɧ ŧìиɧ hiện tại, nhưng mảnh vải trong miệng lại không có cách nào bỏ ra. Ánh nhìn dần trở nên mơ hồ, hạ thân theo ma sát của Diệp Linh bắn ra từng dòng dịch thể trong suốt, nhiều đến nỗi nàng có thể mơ hồ nhận ra lành lạnh nhuộm kín hai bên đùi non mình.
Diệp Linh đột nhiên đình chỉ mọi động tác, đem qυầи ɭóŧ Khuất Lạc Giang hoàn toàn trút bỏ. Trong hai khắc liền xoay người đối phương lại đặt lên đùi mình. Mảnh vải ngăn cản tiếng rêи ɾỉ cũng được lấy ra khỏi khoang miệng, kẻ xấu xa bắt lấy eo Khuất Lạc Giang di chuyển trên đùi chính mình.
“Cọ xát với đùi tôi… Nhanh lên… ”
“Ân… Ah… Đừng… Nhanh quá Diệp Linh… Tôi không chịu được… Á… ”
Ưỡn thẳng người nghênh đón tra tấn, Khuất Lạc Giang đánh mất tia lý trí cuối cùng mà hòa vào cuộc hoan du điên cuồng của Diệp Linh. Câu nói kia như ma chú khiến hạ thân nàng thực sự di chuyển mãnh liệt trên đùi Diệp Linh.
Hai tay bị trói trở nên dư thừa đặt đâu cũng không thỏa đáng, Diệp Linh cắn vào một bên nút thắt kéo ra, kìm hãm cuối cùng cũng bị tháo bỏ. Khuất Lạc Giang luồn tay vào tóc Diệp Linh bấu chặt, ngực cố tình đẩy vào miệng Diệp Linb như một loại đòi hỏi điên cuồng.
“Gọi tên tôi, em gọi tên tôi tôi sẽ cho em tất cả!”
“Ah… Diệp Linh… Diệp Linh… Tôi… Ân.. Ân… Ânnn… ”
Tận mắt chứng kiến ngực mình bị người khác dùng sức mυ'ŧ lấy, mặc dù ban đầu có chút đau nhưng sau đó rất nhanh lại dâng lên tê dại kɧoáı ©ảʍ. Cúi đầu ngắm nhìn Diệp Linh vì minh mà trở nên bận rộn, Khuất Lạc Giang phát hiện gương mặt vân đạm phong khinh của Diệp Linh từ khi nào đã mất đi vẻ thanh tĩnh vốn có, nhường chỗ cho khao khát và yêu nghiệt. Lúc Diệp Linh lơ đãng nhìn lên, cùng lúc đôi con ngươi mê ly mà nhu hòa của Khuất Lạc Giang cũng nhìn xuống.
Giao nhau, trong khoảnh khắc tuyệt vời đó dường như biến mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa. Một tay rơi từ trong mái tóc xuống đặt trên vai đối phương, Khuất Lạc Giang nghiêng đầu đặt lên cánh môi kia nụ hôn ngọt ngào nhất mà cả hai từng có.
Đắm chìm trong du͙© vọиɠ của Diệp Linh, Khuất Lạc Giang cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả. Nhu tình trong ánh mắt của Diệp Linh đối với nàng không thể nào là giả. Nó êm ái mà chất chứa thiết tha ôn nhu cực hạn.
Môi lưỡi giao triền thỏa mãn trốn tránh vô nghĩa thời gian qua, Khuất Lạc Giang cạ vào đùi Diệp Linh nhanh đến mất kiểm soát. Nàng thành thật với ham muốn nguyên thủy của chính mình với người tên Diệp Linh. Tiếng ái dịch và da thịt, tiếng mυ'ŧ càn rỡ của bốn cánh môi không rời, tất cả như tấu lên bản giao hưởng hoan ái cuồng dã nhất trong cuộc đời của cả hai.
“Á… Ưmmmmmm… Nhanh lên… Tôi sắp…”
Âu yếm hôn lên hạt đậu, Diệp Linh quyết tâm tiến công lần cuối. Tay phải mon men đến hạt đậu nhỏ căng cứng nhạy cảm ra sức chà xát khiến Khuất Lạc Giang gào lên thống khoái, khoảnh khắc lên tới đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ, Khuất Lạc Giang cảm thấy như mọi thứ đồng loạt vỡ vụn trước mắt. Ánh sáng trắng xóa không biết từ khi nào dần dần phóng đại, cho đến khi hội tụ thành một đường sáng nổ tung chói mắt.
P/s: Xin lỗi các bạn hai hôm rồi bận 🙁 Bệnh nữa… Cho nên không lên up chap đc.
Tặng các bạn chương H này :”> Cảm thấy Giang cũng rất hưởng thụ bị hấp mà :))