Ngoài cửa sổ chim sẻ kêu ríu rít, nằm ở trong chăn, cũng có thể nghe thấy được tiếng vỗ cánh của chúng.
Đường Hoan lừ đừ thò đầu ra, nhìn ra bên ngoài.
Trong ngày mùa hè, nắng sớm tươi đẹp đến chói mắt.
Hôm nay là đoan ngọ, cách thời hạn một tháng, chỉ còn năm ngày.
Đường Hoan có loại cảm giác chờ chết, chưa từng có một lần nào, khiến cho
nàng không cảm giác được một chút xíu hy vọng thành công như thế.
Nàng hình như không có cách nào lại bắt được Tống Mạch rồi. Nếu Tống Mạch
không có hoài nghi, nàng có thể khóc cầu xin hắn muốn nàng, hắn không nỡ để nữ nhân của hắn chịu một chút khổ như vậy, nhất định sẽ không cự
tuyệt. Nhưng là, từ lúc lời nói dối nữ quỷ này ra khỏi miệng thì phải
một mực tiếp tục bịa đặt, nó cứu mạng của nàng, một khi nói toạc ra,
cũng sẽ đòi mạng của nàng.
Cho nên, là một nữ quỷ ngốc ơi là
ngốc, trừ không vừa lòng Tống Mạch không cho nàng tìm người khác ra,
nàng không thể biểu hiện ra cái gì khác thường, bao gồm nài nỉ hắn muốn
nàng.
Từng ngày từng ngày trôi qua, nàng đang đợi cơ hội xoay chuyển, cũng là đang đợi chết.
Nàng từng lặng lẽ tuyệt vọng, nhưng mỗi lần nàng hơi chút lộ ra tí xíu vẻ
uất ức, Tống Mạch cũng sẽ nghĩ hết các loại biện pháp trêu chọc nàng vui vẻ, các loại thủ đoạn dịu dàng ùn ùn, không giống hắn, lại là chuyện
hắn có thể làm được. Đường Hoan biết, Tống Mạch lo lắng nàng đắm chìm
trong bóng ma cái chết sắp tới, nhưng nam nhân này không hiểu, đúng là
nàng sợ chết, nguyên nhân cái chết cũng không phải như hắn nghĩ.
Nàng ngốc cho hắn nhìn, cười cho hắn xem, cũng cười tự nói với mình, không
đến một khắc cuối cùng, kiên quyết không thể buông tha. Như giấc mộng
trước, còn không phải cuối cùng đột nhiên có cơ hội xoay chuyển? Trong
mỗi giấc mộng đều có việc và người nàng có thể lợi dụng, Đường Hoan tin
tưởng đó là sư phụ sắp xếp cho nàng, trong giấc mộng này nhất định cũng
sẽ có, chỉ là thời điểm chưa tới. Nàng tốt hơn là diễn cho tốt thôi, cho đến khi cơ hội tới gần.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Đường Hoan quay đầu, giả bộ ngủ.
Tống Mạch cầm một cái hộp gỗ đi đến, thấy nàng còn đang ngủ, hắn đặt hộp gỗ ở trên bàn trang điểm, đi qua gọi nàng dậy, “Nữ quỷ, hôm nay là Đoan ngọ, người người bên ngoài đều đang tránh ma quỷ, ngươi dám đi lại bên ngoài không?” Nàng thích náo nhiệt, hôm nay hắn sẽ mang nàng đi ra ngoài,
theo nàng chơi một hồi.
“Vì sao không dám?” Đường Hoan lập tức
lăn lốc trở mình bò dậy, không chịu thua trợn mắt trừng hắn: “Đừng nói
những thủ đoạn của dân chúng bình thường kia, cho dù ngươi mời đến đạo
sĩ lợi hại nhất, lão cũng đừng mơ bắt được ta!”
Tống Mạch dịu
dàng cười, đưa quần áo cho nàng, xoay người quay lưng về phía nàng nói:
“Đứng lên đi, ăn xong bánh chưng, chúng ta đi sân bóng đánh cúc.”
Tay Đường Hoan đang mặc quần áo chợt ngừng, tò mò hỏi hắn: “Cái gì gọi là đánh cúc?”
“Cái này, nói đơn giản chính là ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm gậy dài
chơi bóng, lát nữa đến chỗ, ngươi xem hai trận là biết sao lại gọi là
như vậy. Đây là trò chơi thi đấu truyền thống của Thanh thành vào Đoan
ngọ, nếu ngươi muốn chơi, sau khi xem qua hai trận ta dạy cho ngươi.
Thuật cưỡi ngựa của ngươi không tệ, học được rất dễ dàng.” Tống Mạch
nhìn cái hộp trên bàn phía trước, giải thích đơn giản.
Đường Hoan lần đầu tiên nghe nói loại cách chơi này, tâm tình xuống thấp cuối cùng cũng có phập phồng, hưng phấn mà nhảy xuống đất, thúc giục Tống Mạch
xuất phát. Nếu thật sự không trốn thoát cái chết, vài ngày cuối cùng
nàng cũng phải đi chơi đùa sung sướиɠ vui vẻ.
“Đợi chút, ta tặng ngươi một vật.”
Tống Mạch biết nàng sẽ thích, cười nắm tay nàng đi đến trước bàn trang điểm, đè bả vai nàng lại để cho nàng ngồi xuống, tự tay chải đầu cho nàng,
cuối cùng ý bảo nàng nhắm mắt lại, lại từ trong hộp lấy ra một vật, cắn
vào giữa tóc nàng.
Có mùi thơm ngát nhàn nhạt lan tràn ra ở giữa
hai người, Đường Hoan lập tức đánh đổ suy nghĩ trong lòng, không phải
châu báu… chỉ là không biết là hoa gì.
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Tống Mạch hướng về phía gương nhìn chăm chú một lát, lui ra phía sau một bước, vừa lòng nói.
Đường Hoan vừa oán thầm hắn một đại tướng quân còn muốn chơi loại trò gian trá này, vừa mang theo ba phần mong đợi mở mắt.
Trên búi tóc như mây, là đóa hoa lựu nhiều lớp cánh, hoa đỏ như lửa như ráng mây, nổi bật lên vẻ xinh đẹp bức người của nàng.
Đường Hoan nâng tay, nhẹ nhàng chạm chạm vào, đứng dậy hỏi Tống Mạch: “Vì sao là hoa lựu?”
Tống Mạch cười giải thích: “Đoan ngọ ở chỗ này được gọi là lễ nữ nhi, một ngày này, cô nương mọi nhà đều mang hoa lựu.”
Đường Hoan hiểu rõ, chợt ngửa đầu cười với hắn, sóng mắt lưu chuyển nhìn
quanh sáng bừng: “Tướng quân đại nhân, nếu người người đều mang, vậy
ngươi có thể cam đoan đoá này của ngươi là đẹp nhất không? Ta cũng không muốn bị so sánh thấp hơn người.”
“Yên tâm, không có người có thể so sánh với ngươi.” Tống Mạch bưng mặt nàng, ở trên trán nàng hôn một
cái, cuối cùng chuyển qua bên tai nàng: “Bởi vì ngươi đẹp hơn các nàng.”
Đường Hoan đỏ mặt, quay đầu nói: “Tướng quân yên tâm, năm ngày sau gặp được
Lục Thư Ninh, ta sẽ chuyển lời tán dương của ngươi cho nàng ấy.”
Nụ cười của Tống Mạch cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, dắt nàng đi ra ngoài.
Không sao, nếu năm ngày sau thật sự cùng đến hoàng tuyền, hắn sẽ giải thích rõ ràng với nàng.
~
Chưa tới sân bóng đánh cúc, xa xa đã nghe thấy tiếng ồn ào cổ vũ.
Trước khi xuống xe ngựa, Đường Hoan lại kéo Tống Mạch lần nữa: “Ta mặc nữ trang đi vào thật sự không có việc gì sao?”
Tống Mạch nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ nàng xuống dưới: “Không sao, bên
trong có rất nhiều nữ tử thế gia vọng tộc.” Dân phong của Thanh thành
vốn là cởi mở hơn so với Kinh thành, hôm nay rất nhiều con em quyền quý
so tài ở sân bóng, nữ tử thế gia vọng tộc tới đây cổ vũ thì chỗ nào cũng có. Lát nữa hắn cũng muốn đi xuống thi đấu, hắn muốn cho nàng xem xem
nam nhân của nàng là thắng như thế nào, cũng muốn để cho tất cả người ở
Thanh thành biết nàng là nữ nhân của hắn.
Đường Hoan cũng không
biết những thứ này, chẳng qua khi nàng theo Tống Mạch đi vào trong, phát hiện rất nhiều nữ tử trong trang phục quý nữ đều đang dùng ánh mắt hâm
mộ ghen tị đánh giá nàng, nàng mím môi cười. Nếu các nàng muốn tranh nam nhân này với nàng, vậy nhất định thất vọng rồi. Không cần nàng tranh,
hắn cũng sẽ không nhìn các nàng nhiều hơn một cái.
Bốn phía sân
bóng đều dựng đài cao, Tống Mạch đưa Đường Hoan đến vị trí phủ tướng
quân bao xuống, thấp giọng dặn dò nàng hai câu, rồi đi tập trung với thủ hạ của mình rồi, trước khi đi dặn tám người Chu Dật bảo vệ nàng thật
tốt.
Phía dưới còn phải chờ một lát mới bắt đầu so tài, Đường
Hoan ngồi đến nhàm chán, muốn tìm Tiết Trạm nói chuyện, quay đầu nhìn
lại, mới phát hiện hôm nay Tiết Trạm không có đi ra ngoài. Đồ nam nhân
keo kiệt, Đường Hoan âm thầm mắng Tống Mạch một câu, quay trở lại, trong tay phe phẩy quạt tròn, ánh mắt tùy ý đảo qua nam nữ qua lại dưới đài.
Chợt, nàng cảm giác có người đang nhìn nàng.
Đường Hoan làm bộ như không có phát hiện, sau đó chợt quay đầu, chống lại một nam nhân thân hình cao lớn quần áo bình thường, người nọ sửng sốt một
chút, lập tức trốn vào trong đám người.
Thích khách?
Đường Hoan đột nhiên hưng phấn lên. Bây giờ nàng sợ nhất chính là bình tĩnh
không một gợn sóng, mà lúc này xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, đều có thể là cơ hội để nàng xoá tan nghi ngờ của Tống Mạch. Chỉ cần Tống Mạch chịu thừa nhận hắn thích nàng, nàng là có thể tỏ tình với hắn, là có
thể xin hắn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện duy nhất của nữ quỷ.
Nàng đứng lên, Chu Dật lập tức tới đây xin chỉ thị: “Thư cô nương có gì phân phó?”
Đường Hoan đỏ mặt cúi đầu: “Ta, ta…”
Chu Dật vẫn cúi đầu, nghe được lời nói lắp bắp này, không khỏi ngẩng đầu
liếc mắt một cái, lập tức hiểu được, xấu hổ nói: “Thư cô nương mời đi
theo ta.” Đều do tướng quân, trong phủ không có chuẩn bị thϊếp thân nha
hoàn cho Thư cô nương, bình thường đi theo bên cạnh tướng quân thì còn
được, nhưng bây giờ…
Hắn phái một hộ vệ đi thông báo cho tướng quân, sau đó tự mình dẫn Đường Hoan đi đến nhà cầu ở phía sau.
Sân bóng này là chuyên môn tiếp đón con em quyền quý sử dụng, bên trong lầu đình các lịch sự tao nhã không kém hộ nhà giàu. Chu Dật đưa Đường Hoan
đến một chỗ trước cửa Nguyệt môn[1], lại nhờ bốn nha hoàn trên đường gọi tới hộ tống Đường Hoan đi vào. Bốn nha hoàn biết được vị cô nương này
là người phủ tướng quân, lập tức trở nên cung kính vô cùng, hận không
thể cởϊ qυầи ra thay Đường Hoan.
[1] Nguyệt môn hay cửa nguyệt
môn (tiếng Trung: 月亮门; bính âm: yuèliàng mén) là một loại hình cửa đi
lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản… đây là một bức tường trong
khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt
Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói,
loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích
trang trí.
Đường Hoan để cho các nàng ở lại bên ngoài trông chừng, ở trong phòng đợi một lát, quả nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ.
Đối phương đã muốn động thủ rồi.
Đường Hoan nhắm mắt lại.
Trong mộng này, nàng chỉ là một nữ nhân không danh không phận, những người đó dán mắt vào chính là Tống Mạch, bởi vì không có cách nào bắt Tống Mạch, mới tìm đến nàng, mục đích, không thể nghi ngờ là muốn Tống Mạch chết.
Nàng theo bọn họ đi rồi, trước khi Tống Mạch ra tay, nàng nhất định là
an toàn, mấu chốt là xem Tống Mạch có cứu nàng ra hay không. Mà ở trong
quá trình Tống Mạch cứu nàng, nàng có cả đống cơ hội nhận rõ “thật lòng” của mình.
Đây là một cuộc đánh bạc. Một khi Tống Mạch không đấu
lại đối phương, hai người đều phải chết. Nhưng mà nếu như nàng không đi, chờ đợi nàng vẫn là chết.
~
Một khắc đồng hồ sau, Tống
Mạch biết được tin tức bước đi như bay đuổi tới trước Nguyệt môn, chỉ
thấy nàng bị một người áo xám cưỡng ép vào trong ngực, trên cổ để một
thanh yêu đao sắc bén, trên da thịt trắng mịn có máu chói mắt.
“Thả nàng ra, ta tha cho ngươi khỏi chết.” Ánh mắt hắn nặng nề, như chim cắt nhìn chằm chằm đối phương, trong tay áo hai tay nắm chặt.
Người
áo xám ngửa đầu cười to, “Tống tướng quân, hãy bớt sàm ngôn đi, nếu
ngươi không muốn nàng ta chết, lập tức chuẩn bị một con khoái mã cho ta, ngươi theo ta ra khỏi thành một chuyến, nếu không ta gϊếŧ mỹ nhân này
trước rồi đi theo nàng. Trên đường đến hoàng tuyền có nàng làm bạn, ta
cũng không uổng cuộc đời này!”
Đường Hoan vẫn sợ hãi nhìn Tống
Mạch, nghe nói như thế nhịn không được nói: “Vô dụng thôi, ngươi là kẻ
ác, chết rồi quỷ sai sẽ còng cổ tay cổ chân ngươi…”
“Câm
miệng!” Tống Mạch hét lớn một tiếng cắt ngang nàng, đã khi nào rồi, nàng còn nói những chuyện ma quỷ này, cho là ai cũng tốt tính như hắn dễ
dàng tha thứ cho nàng sao?”Chu Dật, đi chọn hai con ngựa tốt nhất đến,
ta theo gã ra khỏi thành.”
Chu Dật hoảng hốt: “Tướng quân…”
Tống Mạch mắt lạnh nhìn hắn ta: “Ta bảo ngươi đi!”
Chu Dật gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ, nhưng đối mặt với mệnh lệnh của tướng quân, dù không muốn, vẫn phải nghe theo.
“Ha ha ha, Tống tướng quân quả nhiên tình sâu ý nặng! Tướng quân yên tâm,
chỉ cần tướng quân một mình theo ta ra khỏi thành đi đến một chỗ, đến
nơi đó, ta tự nhiên sẽ thả nàng.”
Tống Mạch nhìn chằm chằm yêu
đao trong tay gã, thanh âm lạnh như băng: “Ta khuyên ngươi cầm chắc
thanh đao, nếu nàng lại chảy ra thêm nửa giọt máu, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Chống lại ánh mắt sâu kín của hắn, người
áo xám biến sắc, thanh đao trong tay không khỏi cách Đường Hoan xa một
tấc, chỉ giữ nàng càng chặt hơn, không cho nàng bất kỳ cơ hội chạy trốn
nào.
Thấy vậy, Tống Mạch hơi yên tâm một chút, ngược lại trấn an Đường Hoan: “Yên tâm, ngươi không có việc gì đâu.”
Đường Hoan lắc đầu, cười khổ với hắn: “Tướng quân, ta biết ngươi thích
“nàng”, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngày đó ta nói đều là giả,
“nàng” đã chết hoàn toàn rồi, không thể nào trở về nữa, chờ năm ngày sau ta cũng đi rồi, thân thể này sẽ… Hôm nay ngươi cướp lại “nàng” cũng
vô dụng, cần gì lại vì “nàng” mà rơi vào nguy hiểm? Dù sao ta là quỷ,
ngươi để cho gã gϊếŧ ta…”
“Câm miệng, ta muốn làm cái gì thì
làm cái đó, không cần ngươi dạy ta. Ngươi chỉ cần thành thành thật thật
đứng im, đừng để cho thân thể của “nàng” bị thương quá nặng, vậy là được rồi.” Tống Mạch trách cứ không lưu tình chút nào, thấy Chu Dật dắt ngựa đến, hắn đoạt lấy con ngựa tung mình mà lên, quay đầu cười lạnh với
người áo xám: “”Ta đi trước ra ngoài cửa thành chờ ngươi, cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nếu lại làm nàng bị thương nửa phần, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận cuộc đời này.”
Dứt lời, hắn lạnh giọng phân phó
Chu Dật: “Các ngươi đều trở về, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho ra khỏi thành nửa bước, kẻ làm trái mệnh lệnh, sau khi ta trở về
thành sẽ tự tay lấy đầu hắn.” Cuối cùng nhìn Đường Hoan một cái, dẫn đầu phóng ngựa mà đi.
Rất nhanh, hai con khoái mã trước sau vọt ra khỏi Thanh thành.
Trấn Bắc tướng quân bị tặc nhân uy hϊếp một mình ra khỏi thành, cả thành
khϊếp sợ, vô số tướng sĩ đều chờ lệnh ra khỏi thành đuổi gϊếŧ, đều bị
mười sáu hộ vệ Chu Dật chia ra chặn ở các nơi, giữ khư khư mệnh lệnh của Tống Mạch trước khi đi.
Thảo nguyên mênh mông, hẻm núi Bạch Hà.
Buổi sáng ra khỏi thành, lúc này mặt trời đã ngả về tây.
Mắt thấy phía trước con ngựa kia đạp qua dòng suối chạy vào hẻm núi, Tống Mạch không chút do dự đuổi theo.
Hẻm núi Bạch Hà, hai sườn vách đá hình thành bức thành che chở thiên nhiên, cửa ra vào chật hẹp tắc nghẽn, bên trong rộng rãi, là địa điểm bố trí
mai phục gậy ông đập lưng ông tốt nhất. Nhưng cho dù có mai phục thì như thế nào? Hôm nay hoặc là hắn và nàng cùng chết, hoặc là hắn gϊếŧ sạch
mọi người, cứu nàng ra.
Người áo xám chợt dừng lại, mà vào trước
khi gã ghìm ngựa, hai bên đã chạy đến gần trăm giáp sĩ, đồng thời, sau
khi Tống Mạch chạy vào hẻm núi, cửa vào cũng bị giáp sĩ đột nhiên lao ra chặn lại, như thuỷ triều tụ lại ở giữa triều.
Ô Đốn đỡ lấy Đường Hoan ôm ở trước người, cười to với Tống Mạch đang bị vây bên trong:
“Tống tướng quân, ngươi đừng có gấp, bây giờ ta mang theo mỹ nhân của
ngươi tới đỉnh núi xem cuộc chiến, nếu ngươi có thể gϊếŧ sạch mọi người, ta bội phục ngươi, tự nhiên trả lại nàng lông tóc không tổn hao gì cho
ngươi. Nếu ngươi không cẩn thận mà chết, vậy ngươi cũng cứ yên tâm đi, Ô Đốn ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho nàng, ha ha ha…”
Tiếng cười chưa dứt, gã giục ngựa đi trước, chuẩn bị vòng qua vách đá dựng đứng ở một bên.
Đường Hoan không nhịn được quay đầu nhìn, muốn nhìn xem Tống Mạch là sắc mặt
gì, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy giáp sĩ chi chít, chỉ có thể nghe
được âm thanh chói tai đao kiếm va chạm phát ra.
Nàng ngửa đầu, nhìn về vách đá hai bên.
Tống Mạch, chỉ cần ngươi có thể kiên trì không chết, ta cũng tuyệt đối không kéo chân sau của ngươi.