Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 474

“Đừng nói nhảm nữa.” Tần Trạm cau mày nói.

Nhị trưởng lão cười gượng hai tiếng, sau đó ông ta đi tới một chỗ cực kỳ bí ẩn, ẩn cơ quan xuống.

Bức tường trước mặt lập tức chậm rãi tách ra hai bên, một khung cảnh như chốn đào nguyên đã rơi vào trong tầm mắt của Tần Trạm.

Trong này có bảy tám người nhìn về phía Tần Trạm.

Dao động hơi thở trên người bọn họ không yếu, hơn nữa có rất nhiều võ tông, có lẽ là thành viên nòng cốt của nước Bàn.

“Nhị trưởng lão, nơi này không cho người ngoài tiến vào, ông không biết hả?” Một ông lão có mái tóc hoa râm hừ lạnh nói.

Nhị trưởng lão không phục nói: “Đây là em họ của tôi, tôi muốn cho cậu ấy vào, ông quản hả?”

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.

Tần Trạm không để ý đến những người này, anh lần theo khí kình khác thường, từng bước một đi vào bên trong.

Cảnh này khiến đám người đại trưởng lão càng thêm khó chịu.

“Nhị trưởng lão, vị em họ này của ông không biết lễ phép chút nào.” Đại trưởng lão hừ lạnh nói.

Nhị trưởng lão cũng cảm thấy hơi lúng túng, nhưng ông ta vẫn kiên trì nói: “Em họ tôi làm việc, không cần giải thích với các người.”

Rất nhanh, Tần Trạm đã đi tới cửa ra vào của một phủ đệ.

Phủ đệ này có một cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, bên ngoài cổng bố trí từng sức mạnh cấm kỵ.

Mặc dù không nhìn thấy sức mạnh cấm kỵ này, nhưng nó đã ngăn cách hai thế giới.

Tần Trạm đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ cảm thấy như đang vuốt một khối thủy tinh cứng rắn.

“Chỗ đó không được vào!” Lúc này, bỗng nhiên đại trưởng lão quát to một tiếng, sau đó ông ta dẫn theo mấy người sải bước tới trước mặt Tần Trạm.

“Nơi này là nhà của cậu hả? Cậu muốn đi đâu thì đi sao?” Đại trưởng lão lạnh mặt nói: “Bất kỳ ai cũng không được phép bước vào nơi này.”

“Tại sao?” Tần Trạm xoay người hỏi. Đại trưởng lão hừ nhẹ nói: “Giải thích cho em họ của ông đi.”

Nhị trưởng lão lúng túng nói: “Nơi này quả thực không thể nào, đây từng là phủ đệ của Bàn Vương, ông ta bố trí cấm chế ở đây, không ai có thể vào được.”

Tần Trạm cười lạnh một tiếng, nói: “Bàn Vương đã chết rồi, tôi đoán các người đã muốn vào từ lâu rồi đúng không? Chỉ có điều không có cách với sức mạnh cấm kỵ mà thôi.”

Sắc mặt đại trưởng lão không khỏi hơi thay đổi.

Đúng như lời Tần Trạm nói, ngay sau khi Bàn Vương chết, bọn họ đã âm mưu xông vào tòa phủ đệ này.

Chỉ là bọn họ dùng vô số biện pháp cũng không thể phá vỡ bức tường vô hình này.

“Nói hươu nói vượn!” Đại trưởng lão có chút tức giận nói: “Nơi này là chỗ ở của Bàn Vương, sao chúng tôi có thể vào tùy tiện chứ? Còn nữa, nếu cậu còn không hiểu quy tắc thì cút ra ngoài cho tôi!”

Tần Trạm không thèm để ý tới bọn họ, sức mạnh cấm kỵ ở nơi này căn bản không phải do Bàn Vương bố trí, mà là kèm theo phủ đệ này.

Về phần cuối cùng Bàn Vương vào thế nào, Tần Trạm cũng không nghĩ ra.

Anh đặt tay lên bức tường vô hình, sau đó chậm rãi thúc giục khí kình, hòng phá vỡ nó.

Thế nhưng một lực giật cực lớn ập tới, giống như có người đang đẩy Tần Tram.

“Thú vị đấy.” Tần Trạm vuốt cằm nói.

Sau đó, trên người Tần Trạm dấy lên hào quang, hai nắm đấm lập tức được khí kình bao bọc.

Nắm đấm vô cùng cương mãnh “ầm” một cái đập vào bức tường vô hình này!

“Ầm ầm!”

Trong chớp mắt, cả phủ đệ như lắc lư!

Đám người đại trưởng lão thay đổi sắc mặt, ông ta phẫn nộ quát: “Cậu làm gì đó? Muốn chết hả!”

Tần Trạm không để ý tới, anh thấp giọng nói: “Có thể chịu được một quyền của mình, được đấy.”

Sau đó, khí kình của anh lại tăng vọt mấy phần, lần nữa đập vào bức tường này.

“Ầm!”

Âm thanh giống như tiếng chuông vang vọng khắp chân trời, cả mặt đất cũng bị chấn đến vang lên ong ong!

Đại trưởng lão giận dữ không thôi, ông ta quát: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Mấy vị võ tông liền tiến lên, bọn họ túm lấy bả vai Tần Trạm, định đè anh xuống.

Nhưng trên người Tần Trạm lại bừng lên ánh sáng vàng, trực tiếp hất văng mấy vị võ tông này ra ngoài!

Sắc mặt đại trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi, chỉ dựa vào khí kình đã đẩy lùi võ tông, đây là thực lực cỡ nào?

“Ngoan ngoãn đợi cho tôi.” Tần Trạm cau mày nói: “Không phải các người muốn vào xem sao? Hôm nay tôi sẽ đưa các người vào.”

Nói xong, Tần Trạm lùi lại hai bước, hào quang màu vàng sậm bừng lên, nắm đấm giống như mặt trời ầm ầm đập xuống!

“Răng rắc!” Tới quyền thứ ba, cuối cùng bức tường vô hình này cũng không chống đỡ nổi nữa!

Bên trên xuất hiện vết rạn rậm rạp chằng chịt, giống như mạng nhện lan ra bốn phía Trong nháy mắt ngắn ngủi, sức mạnh cấm kỵ này đã trực tiếp bị đập nát!

Trong lòng đại trưởng lão vô cùng kinh ngạc, để mở phủ đệ này ra, bọn họ đã dùng đủ mọi người, thế nhưng vẫn không làm gì đượ!

c Vậy mà người thanh niên này chỉ dùng ba đẩm đã đập này, đó là bản lĩnh thế nào?

Nghĩ tới đây, đại trưởng lão sâu xa nhìn về phía nhị trưởng lão.

Có em họ như vậy, vị trí đứng đầu nước Bàn, còn ai dám tranh?

Trong nháy mắt bức tường bị phá vỡ, Tần Trạm đã cảm giác được bên trong truyền đến từng luồng linh khí cực kỳ ấm áp.

Linh khí này không đủ thuần túy, giống như trộn lẫn thứ gì.

“Quả nhiên vấn đề ở chỗ này” Tần Trạm trầm giọng nói.

Linh khí này không đủ thuần túy, hiển nhiên là quần với thọ nguyên.

“Vào được rồi.” Tần Trạm nhìn đám người đại trưởng lão nói.

Sau đó, anh cất bước vào trước, bước vào trong phủ đệ này.

Cửa lớn bị Tần Trạm thô bạo đẩy ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một bức tượng khổng lồ.

Bức tượng này hình như được điêu khắc từ đá, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, không khác gì những bức tượng bình thường.

Nhưng khiến Tần Trạm kinh ngạc chính là, bên trên bức tượng này mơ hồ có khí kình đang dao động.

Bên dưới tượng đá đặt hai cái bồ đoàn, chính giữa bồ đoàn lõm xuống, hiển nhiên thường xuyên có người quỳ lạy.

“Tôi biết rồi, đây là thân linh của nước Bàn!” Đại trưởng lão tự nhiên hét lên một tiếng, sau đó ông ta “bịch” một phát quỳ xuống, thành kính nói: “Xin thần linh ban cho con sức mạnh! Con chính là tín đồ trung thành của ngài!”

Những người khác thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống lạy.

Trong toàn bộ phủ đệ, chỉ có một mình Tần Trạm còn đứng, lạnh lùng nhìn bức tượng này.

“Pháp môn tu tiên của Bàn Vương, chính là do bức tượng này ban nhỉ?”

Tần Trạm nheo mắt, thấp giọng lẩm bẩm.

Từ khi Tần Trạm bước vào con đường tu hành đến nay, Bàn Vương là người duy nhất tu hành linh khí mà anh gặp, ông ta cũng giống như Tần Trạm, nắm giữ pháp môn tu tiên.

Sau đó, Tần Trạm phóng thần thức ra, xông thẳng về phía bức tượng!

Trên bức tượng lập tức ập ra một luồng thần thức không kém gì Tần Trạm!

Chớp mắt hai đạo thần thức va nhau, trong không khí lập tức phát ra một tiếng nổ đùng!

Tần Trạm nhướng mày, sau đó khóe miệng anh cong lên một nụ cười.

“Một bức tượng đó có sinh mệnh hả?” Tần Trạm nhếch môi cười.

Sau đó, anh cười lạnh nói: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, thọ nguyên của người nước Bàn bị mi hấp thu đúng không? Mau xuất hiện đi!”