Lúc Ngôn Tiểu Nặc tinht lại, đập vào mắt cô là một khoảng tối đen.
Cô chỉ nghe thấy bên tai có tiếng một người phụ nữ truyền tới: “Cậu chủ, cô Ngôn tỉnh lại rồi!”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, nhưng lại không nhìn thấy Mặc Tây Quyết.
Cô thử chuyển động mắt một chút, ngoại trừ bóng tối, vẫn là bóng tối.
Mặc Tây Quyết phát hiện sự biến đổi của cô, đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng thường ngày giờ đây không có bất cứ điểm nhìn hay thần sắc nào, trong lòng anh trâm xuống.
“Tiểu Nặc, Tiếu Nặc?” Mặc Tây Quyết kêu tên cô hai tiếng, lại phát hiện ra cô sau một lúc mới nhìn về phía anh, ngón tay nằm thành nắm đấm, giọng nói lạnh lùng, “Đi mời Đường Mạt Ưu đến đây”.
Người hầu nữ vội vàng đi.
Ngôn Tiểu Nặc biết bản thân mù rồi, nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ rất đau lòng, nhưng hôm nay, nếu đem việc mắt bị mù so với việc bà ngoại qua đời, căn bản chẳng đáng kể gì.
Nếu có thể đổi lấy sự sống cho bà ngoại, cô tình nguyện mù cả đời.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói mang theo sự đau lòng khôn xiết: “Em đừng sợ, y thuật của Đường Mạt Ưu rất cao, nhất định có thể chữa khỏi mắt cho em.
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, không nói gì.
Mặc Tây Quyết biết trong lòng cô oán hận anh, đã quen với việc anh tự độc thoại một mình rồi.
“Cứ chữa khỏi mắt trước đã, còn những việc khác, sau này rồi nói”. Mặc Tây Quyết lại nói thêm một câu, tiếp tục nói, “Ngôn Uyến Cừ đã thành người thực vật rồi, Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh bị phán quyết tử hình, tập đoàn Diệu Hoa anh cũng mua lại rồi, đổi thành tên em”.
Ngôn Tiếu Nặc nghe những việc Mặc Tây Quyết nói với cô, những hòn đá trong lòng từ từ rơi xuống.
Ác nhân cuối cùng cũng bị ác báo, bà ngoại ở trên trời có linh thiêng chắc cũng có thể được an ủi phần nào.
Nghe thấy Mặc Tây Quyết lại nói: “Ngôn Tiểu Nặc, từ hôm nay trở đi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, em hận anh, anh biết, đợi sức khỏe em khỏe rồi, em muốn anh thế nào cũng tùy ý enf.
Ngôn Tiểu Nặc nghe lời anh nói, ngón tay cắm sâu vào trong chiếc đệm mềm mại.
Mặc Tây Quyết đương nhiên để ý được động tác của cô, thần sắc trở nên u ám, không nói thêm gì nữa.
Đường Mạt Ưu vội vàng chạy đến, thấy Ngôn Tiểu Nặc đang nằm trên giường, chỉ nhìn cô một cái là đã biết xảy ra chuyện gì.
Để chứng thực lại, anh ta tiến lên mở mắt Ngôn Tiểu Nặc xem xét, trong lòng đã nắm được tình hình.
Cùng Mặc Tây Quyết đi ra phía ngoài, Mặc Tây Quyết không đợi được nữa liền hỏi: “Như thế nào?”
Đường Mạt Ưu nói: “Mắt hoàn toàn không có tổn hại gì, là vì chịu kích động quá lớn, cộng thêm việc khóc quá nhiều vì thế đã gây nên tình trạng mù tạm thời”.
Mặc Tây Quyết trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Phải làm thế nào thì cô ấy mới khỏe lại”.
Đường Mạt Ưu trong lòng mang theo đồng cảm: “Để tâm trạng cô ấy tốt lên thì tự nhiên sẽ khỏi”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”.
Đường Mạt Ưu không thấy anh hỏi bao lâu thì mắt của Ngôn Tiểu Nặc mới khỏi, trong lòng cũng hiểu được một chút, không kìm được cất lời khuyên: “Có thế đưa cô ấy ra ngoài giải tỏa tâm trạng, có lẽ sẽ tốt hơn”.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên, nhưng né tránh không trả lời.
Đường Mạt Ưu thấy Mặc Tây Quyết không biết làm thế nào thì cũng không nói thêm gì nữa, có những việc phải trải qua rồi mới có thể hiểu được, giống như bố mẹ của anh năm đó vậy, cũng đã chịu rất nhiều khổ sở, trải qua rất nhiều việc rồi mới đến được với nhau.
Trước khi rời đi, Đường Mạt Ưu có để lại một hộp thuốc, nói mới Mặc Tây Quyết: “Đây là món quà bố tôi tặng cho hai người”.
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi nói: “Thay tôi cảm ơn chú Trình. Đường Mạt Ưu cười cười, rồi liền rời khỏi lâu đài.
Lúc về đến phòng ngủ chính, Ngôn Tiểu Nặc đã thϊếp đi rồi, Mặc Tây Quyết đi đến giúp cô chỉnh lại góc chăn, để cô ngủ cho ngon giấc.
Mặc Tây Quyết vừa rời khỏi phòng, thì Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, cô lần mò xuống giường, dựa vào kí ức lần theo bức tường từ từ đi.
Nhưng trước khi bị mù và sau khi bị mù hoàn toàn khác nhau, khó tránh khỏi loạng choạng, Mặc Tây Quyết chưa đi được bao xa thì nghe tiếng động ở bên trong, anh vội vàng đẩy cửa, ôm chầm lấy cô.
“Đừng tự đi, để anh bảo người làm đến”. Mặc Tây Quyết để cô ngồi lên giường, ra cửa gọi người làm.
Cô người làm lập tức chạy đến giúp Ngôn Tiểu Nặc giải quyết vấn đề cá nhân, rồi đẩy xe đồ ăn vào.
Ngôn Tiểu Nặc ăn cơm như một con búp bê robot, cô nói với cô người làm: “Cô cùng tôi đi ra ngoài đi dạo”.
Cô người làm vô cùng kinh ngạc, lập tức giúp Ngôn Tiểu Nặc mặc áo khoác, rồi đỡ cô xuống lầu.
Ngôn Tiểu Nặc vừa ra khỏi cửa thì chạm phải Tú Cầu, Tú Cầu lập tức phát hiện sự khác thường của Ngôn Tiểu Nặc, rất quan tâm dụi dụi vào người Ngôn Tiểu Nặc, tư thế rất dịu dàng.
Áo len của Tú Cầu vẫn mềm mại, rộng rãi như thế, còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, tâm trạng dồn nén khó giải tỏa của Ngôn Tiểu Nặc tốt hơn một chút, cô đứng dậy, từ từ đi về phía trước.
Tú Cầu đi ở phía trước Ngôn Tiểu Nặc, thay cô để ý những vật cản trên đường, nếu phía trước có vật cản đường cô, Tú Cầu sẽ dừng lại, nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc.
Cô người làm đương nhiên cũng ở bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc Ngôn Tiểu Nặc, không dám đế cô có bất cứ điểm khó chịu nào.
Người mất thị lực đối với từng chút xung quanh mình đều vô cùng mẫn cảm, Ngôn Tiểu Nặc dừng chân lại, nhẹ nhàng hỏi cô người làm: “Lâu đài xảy ra chuyện gì à?”
Cô người làm cẩn thận dè dặt trả lời: “Cô Ngôn, vì việc bản hợp đồng kia bị tiết lộ, nên giờ quản gia Duy Đức đang toàn lực xử lý”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe xong thì trâm mặc một chút, cô người làm vội vàng nói: “Cô Ngôn, cô đừng đau lòng”.
Ngữ khí mang theo sự sợ hãi, Ngôn Tiểu Nặc sao có thể không nghe ra được chứ, cô dịu dàng vô vỗ tay cô người làm, biểu thị cô ấy không cần căng thẳng, “Tôi không sao, cô có biết quản gia Duy Đức điều tra ra gì không?”
Cô người làm nói: “Tôi không biết”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, hỏi đến việc của Cận Phượng Anh, “Cái cô Cận Phượng Anh kia, gầy đây có ổn không?”
Cô người làm thấy cô hỏi đến thì không dám giấu diếm, “Cô ấy hiện tại mỗi ngày ngoài việc làm việc thì đều ở trong phòng, bình thường cũng không nhìn thấy cô ấy ra ngoài đi lại”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, lúc lâu sau mới lại nói: “Nhưng vậy cũng tốt”.
Đang định đi về phía trước, thì cô người làm đột nhiên dừng lại, ngữ khí vô cùng cung kính: “Cậu chủ, cậu đã về rồi”. . Đọc thêm nhiều truyện ở || T R U M t r u y e n .c om ||
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì dừng bước.
Mặc Tây Quyết gật nhẹ đầu, không nói gì mà trực tiếp đi về phòng khách.
Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc vẫn như bình thường tiếp tục đi dạo.
Lúc này, viện sĩ Phó và Phó Cảnh Dao đến. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ rồi nói với cô người làm: “Đưa tôi đến phòng khách gặp họ đi”.
Cô người làm không dám chậm trễ, đỡ Ngôn Tiểu Nặc về phòng khách.
Phó Cảnh Dao và viện sĩ Phó đang ngồi ở phòng khách, thấy Ngôn Tiểu Nặc đi tới thì cô ấy lập tức đứng lên đón cô, nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, hỏi một cách lo lắng: “Tiểu Nặc, cậu không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu: “Tớ vẫn ổn, ông Phó cũng đến sao?”
Viện sĩ Phó đích thân đi tới đỡ Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, nhìn cô cả nửa ngày rồi nói một cách thương xót: “Tiếu Nặc, khó khăn cho cô rôi, đừng sợ, chỉ là mất thị giác tạm thời thôi, nghĩ rộng ra, sẽ khỏi nhanh thôi”.
Lời nói ấm áp như thế, ngữ khí quan tâm như vậy, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất ấm áp, cười với viện sĩ Phó nói: “Cảm ơn sự quan tâm của ông, cháu sẽ khỏe lại sớm thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc thấy mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng nụ cười lại rất ngọt ngào, anh cũng thở phào một chút, đứng dậy đi lên lầu.
Viện sĩ Phó biết khúc mắc giữa Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, nhưng hiện tại ông ấy cũng không có ý định nhắc đến chuyện này, nhìn Ngôn Tiểu Nặc mặc dù mất thị giác nhưng bộ dạng lại nhẹ nhàng bình thản, chỉ sợ trong lòng cô sớm đã có dự định rồi.
Phó Cảnh Dao cảm thấy vô cùng đau lòng và tự trách, Ngôn Tiếu Nặc rơi vào bước đường như ngày hôm nay, cô cũng có trách nhiệm, lúc này cô chỉ mong bản thân có thể làm chút gì đó bù đắp cho Ngôn Tiểu Nặc.
“Tiểu Nặc, ở Mỹ tớ có quen chuyên gia khoa mắt, hay là, tớ mời anh ấy đến xem cho cậu nhé?”
Ngôn Tiểu Nặc thực sự rất kinh ngạc khi Phó Cảnh Dao quan tâm mình như vậy, đến Đường Mạt Ưu cũng chỉ dặn dò cô bảo cô cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, người khác có lợi hại thì cũng có thể lợi hại đến mức nào chứ? Trừ khi là Trình Tử Diễm đích thân đến.
Nhưng ý tốt của Phó Cảnh Dao cô có thể cảm nhận được, khéo léo nói: “Đường Mạt Ưu đã xem cho tớ rồi, bảo tớ nghỉ ngơi cho tốt”.
Phó Cảnh Dao có thể nghe ra được ý của cô ấy, cười cười, nói: "Cậu có gì cân tớ làm thì nhớ nói cho tớ biết nhé”.
Ngôn Tiếu Nặc nghĩ dù sao Phó Cảnh Dao cũng đến rồi, có những lời vẫn nên nói một cách dứt khoát rõ ràng thì tốt hơn, cô nói với viện sĩ Phó: “Ông Phó, thời tiết dần dần ấm lên rồi, vườn hoa phía sau cũng có hồ các, hiện tại lại đúng lúc cá đang béo, ông có muốn đi câu một lúc không?” Viện sĩ Phó cười nói: “Nếu đã có chỗ tốt như thế, thì cũng không tồi, ta đi đến đó chơi một chút vậy”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, nói với viện sĩ Phó: “Cháu bảo người đưa ông qua đó, đợi cháu khỏe rồi, lại cùng ông câu cá nhé”. Viện sĩ Phó vỗ vỗ lưng cô, cười cười gật đồng ý rồi rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc ngôi lại xuống ghế, nói với Phó Cảnh Dao: “Cậu muốn uống gì thì cứ tự nhiên nhé”.
Phó Cảnh Dao cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, xin lỗi cậu”.
Từ ngày hai người có hiềm khích đến bây giờ, Phó Cảnh Dao cuối cùng cũng nói một câu “Xin lỗi” với cô.
Trong chớp mắt trong lòng Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ trở nên phức tạp, cô nói: “Cảnh Dao, đám Ngôn Ngọc Thanh bị trừng phạt thích đáng cũng nhờ phần lớn vào việc cậu làm chứng”.
Phó Cảnh Dao có chút kích động, nói: “Tiểu Nặc, cậu cuối cùng cũng gọi tớ là Cảnh Dao" rồi, cảm ơn cậu!”
Ngôn Tiểu Nặc hơi sững lại một chút, chẳng lẽ trong lòng cô đã tha thứ cho Phó Cảnh Dao rồi sao?
“Cảnh Dao, những việc đã qua, tớ đã không còn trách gì cậu nữa”. Ngôn Tiếu Nặc cân nhắc nói, “Cậu không cần phải có gánh nặng gì trong lòng, cũng không cần nghĩ đến việc bù đắp cho tớ, bởi vì bù đắp đối với tớ đã không còn tác dụng gì”.
Lời của cô, khiến cho Phó Cảnh Dao và Mặc Tây Quyết ở trên lầu đền chấn động.
Bà ngoại Ngôn Tiểu Nặc đã mất rồi, hiện tại có nói bù đắp gì đi chăng nữa thì cũng có tác dụng gì chứ, chỉ làm tăng thêm gánh nặng và thương đau trong cô mà thôi!
Phó Cảnh Dao mấp máy bờ môi, muốn nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể nói ra được, cô rất cảm thông với cảnh ngộ của Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại không thể cảm nhận hết được, bởi vì cô chưa hề thực sự trải qua sự đau đớn của việc mất đi người thân.
Loại đau khổ này, căn bản không thể thoát ra được, dù cho có hàng vạn chiếc đèn sưởi chiếu rọi lên người, từ chân lên đến đầu vẫn là băng giá.
Giống như việc luôn ngâm mình trong nước băng giá, thì bất luận là ai, bất luận việc gì cũng không thể khiến bản thân trở nên ấm áp được nữa.