Tác giả: mrchen8x
Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng?
Trên vai hắn, đã ướt đẫm nước mắt.
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu đáp: “Sư tỷ, tỷ có chuyện gì vậy”
Hai tay Trương Tiểu Phàm run run đặt nhè nhẹ lên eo Điền Linh Nhi. Không hề có sự kháng cự nào của Điền Linh Nhi. Có lẽ nàng vẫn còn đang buồn chuyện gì đó hắn chưa hiểu được. Mà kệ đã, có mấy cơ hội được gần gũi với người trong mộng được như này đâu. Nghĩ vậy, hắn ép sát Điền Linh Nhi vào ngực hắn, tỏ vẻ như đang thương cảm nàng. Hai bầu vυ' tròn trịa của Điền Linh Nhi đã bị ép chặt trong ngực của Trương Tiểu Phàm.
Điền Linh Nhi ngập ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiểu Phàm, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ra thì người tiểu sư đệ này luôn luôn là người thân thiết nhất, lúc này trong lòng nàng, tựa hồ có một suy nghĩ lờ mờ không rõ ràng: Từ khi nào Tiểu Phàm sư đệ bắt đầu dịu dàng đối với ta vậy?
Tuy nhiên, ý niệm này thực chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tim nàng lúc này đầy ắp nỗi buồn, cuối cùng bật khóc nói với Trương Tiểu Phàm: “Là vì Tề Hạo đại ca!”
“Đệ không biết sao” Điền Linh Nhi khởi đầu câu chuyện, hoàn toàn không có chút phòng bị nào đối với gã tiểu sư đệ, thế nhưng quả thật trong tim Trương Tiểu Phàm đang điên cuồng gào thét: “Ta biết chứ, ta biết chứ, ta đã sớm biết rồi”
Ánh trăng lành lạnh, trải khắp nhân gian.
Ôm Điền Linh Nhi một lúc lâu, đôi bờ vai của nàng bắt đầu run rẩy. Tiểu Phạm nhẹ nhàng gỡ tay sư tỷ quàng ra sau lưng. Linh Nhi ngoan ngoãn ôm ngang lưng Tiểu Phàm. Nàng cảm thấy sự dịu dàng của Tiểu Phàm đã an ủi được phần nào nỗi buồn. Nàng ngước nhìn lên Tiểu Phàm, đôi mắt ngấn lệ với vẻ xúc động không giấu nổi. Tiểu Phàm từ từ cúi xuống đặt lên môi Linh Nhi một nụ hôn dè dặt, Linh Nhi để yên, hắn hôn chặt hơn, nụ hôn trở nên mãnh liệt. Điền Linh Nhi đờ người, đôi môm mềm ra trước nụ hôn của Tiểu Phàm và nàng phát hiện ra môi và lưỡi của hai người đang quấn quýt với nhau.
Ðang chơi vơi đắm chìm trong bể ái, bỗng nhiên Linh Nhi trợn tròn cặp mắt lên: tay nàng mới đυ.ng phải một thanh sắt nóng hổi, cương cứng đâm thẳng ra ngoài quần của Tiểu Phàm. Biết ngay là chạm phải cái gì, nàng khúc khích cười, nheo mắt nhìn gã tiểu sư đệ, lấy ngón tay khều khều lên mặt hắn rồi chỉ chỉ xuống phần hạ bộ của hắn như trêu chọc.
“Đệ làm ta vui hẳn lên, để cổ vũ ngày mai ngươi thi đấu, sư tỷ ta chiều ngươi nhé.” Điền Linh Nhi dừng lại một chút, mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, tụt quần Tiểu Phàm. Dươиɠ ѵậŧ Tiểu Phàm ngay lập tức được giải phóng hùng dũng vươn ra trước mặt Điền Linh Nhi. Linh Nhi thở mạnh một cái rồi, lim dim cặp mắt, hai tay nắm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Tiểu Phàm, rà rà cặp môi dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠, lơn mơn lên xuống. Sau đó, nàng đưa lưỡi ra mà liếʍ chung quanh cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ to tướng, đỏ hỏn của Tiểu Phàm. Rồi nàng dùng môi và lưỡi mà hôn, liếʍ, mυ'ŧ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ tới thân ©ôи ŧɧịt̠, không ngừng. Ðược Linh Nhi liếʍ láp một lúc, Tiểu Phàm liền cầm ©ôи ŧɧịt̠ của mình mà đút mạnh vào mồm Linh Nhi. Bị cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, cứng bóng dập vào miệng, không sao qua khỏi cặp môi nàng, Linh Nhi vội đẩy người Tiểu Phàm ra, nhìn hắn như có vẻ trách móc, ra điều “Đệ có biết ©ôи ŧɧịt̠ đệ to lớn cỡ nào không mà cứ đòi dộng vào mồm người ta?”
Nàng liếc Tiểu Phàm giận dỗi chút rồi lại há miệng ra, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào miệng rồi ngậm chặt lại mà bú thật mạnh. Bị sức mυ'ŧ mãnh liệt từ miệng Linh Nhi, Tiểu Phàm rướn người lên, rên lên một tiếng. Bao nhiêu đêm mơ mộng cuối cùng cũng được cảm giác sướиɠ đến tận óc của hắn. Điền Linh Nhi ra sức bú ©ôи ŧɧịt̠ hắn liên tục, không ngừng. Hai tay nàng lúc thì xoa dái Tiểu Phàm, lúc thì ôm lấy hông hắn mà đẩy vào mặt mình. Hai tay Tiểu Phàm vươn xuống mà xoa bóρ ѵú của sư tỷ. Linh Nhi hiểu ý, nàng tháo bỏ phần vạt áo trên, nới lỏng dây áo yếm cho Tiểu Phàm được tha hồ nắn bóp. Lưỡi nàng mυ'ŧ chặt bìu ©ôи ŧɧịt̠ rồi lại lượt khắp thân ©ôи ŧɧịt̠ làm Tiểu Phàm đê mê không dứt. Và rồi không thể chịu nổi trước màn kịch tình của sư tỷ, Tiểu Phàm xuất tinh. Tất cả những dồn nén, tích trữ trong mấy năm nay ( từ lúc hắn yêu sư tỷ) cùng một loạt được tống thoát ra ngoài hết, cùng với dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn bằn xối xả vô miệng, lên cả mặt Linh Nhi. Tiểu Phàm xuất tinh liền liền, không ngừng, bất tận. Linh Nhi vẫn cầm tay sóc liên tục cho đến khi ©ôи ŧɧịt̠ của gã tiểu sư đệ xìu hẳn thì thôi.
“… Khϊếp gì mà xuất nhiều đến vậy ?” Linh Nhi vừa cười dâʍ đãиɠ vừa lau mặt.
Trương Tiểu Phàm hả hê nói: “Sướиɠ quá sư tỷ, đệ không ngờ được sư tỷ hậu ái đến như này. Cám ơn sư tỷ”
Điền Linh Nhi trong lúc tâm tình kích động nói .“Ta vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đó, chỉ không ngờ sư đệ nhà ngươi có dụng cụ to đến như vậy. Thôi về ngủ đi dành sức cho trận đấu ngày mai. Sẽ có phần thưởng đặc biệt cho nhà ngươi nếu thắng được Lục Tuyết Kỳ.”
Rồi hai người hôn nhau lần nữa trước khi ra về. Từ trong bóng tối bước ra, sư nương mỉm cười đầy ẩn ý...