Tru Tiên Ngoại Truyện

Chương 8: Tiếp tục men say

…Tiểu Phàm thì cứ đứng tòng ngòng cho sư nương hắn thôi miên, ánh mắt của Tô Như cứ nhìn xoáy vào phần hạ thể của Tiểu Phàm, mỗi lần sư nương hắn đảo con mắt mê tình kia thì tiểu huynh đệ của Tiểu Phàm cũng phải giãy nãy lên vài cái, nó như kêu gọi sư nương hắn hãy mau lại đây với nó. Tiểu Phàm hối hả kêu sư nương hắn:

” Sư nương ngươi mau giúp đệ tử đi, đệ tử chịu sắp không nổi rồi..! ”

Tô Như đáp ứng thỉnh cầu của hắn liền nhấc cái mông to tròn trắng trẻo của nàng ra khỏi bàn rồi quỳ ngay trước hắn, đúng hơn là là Tô Như giáp mặt của nàng ngay khúc côn ŧᏂịŧ thô to đang chĩa ra dựt dựt của Tiểu Phàm. Tô Như thở một hơi thở nóng ấm vào thằng nhỏ của y, hơi thở ấy vừa ấm nhưng đoạn cuối cũng mát lạnh cả tiểu huynh đệ của Tiểu Phàm, hắn sảng khoái cũng thở ra một tiếng thở phà ra vẻ thật sung sướиɠ đê mê. Tô Như ngước mặt lên nhìn hắn với ánh mắt khiêu gơi, đã thế nàng còn thè lưỡi rồi lại rút vào nở thêm nụ cười mê hoặc, làm tên tiểu tử da^ʍ tặc Tiểu Phàm chịu hết muốn thấu:

“sư nương..sư nương người..!!”

Tô như nhìn hắn nói: ” Tiểu Phàm ngươi thật không ra gì, chẳng nhẽ ngày mai ngươi định đem cây đoản côn này lên đài thi đấu với ngươi ta hay sao, ngươi không sợ làm ngươi ta kinh hãi àh, lỡ chẳng may ngươi lên đài đấu với một đồng môn sư tỷ, sư muội thì không sợ làm cho họ chết ngất hay sao.!!?? ”

Tiểu Phàm nghe sư nương hắn nói những lời đó cảm thấy vô cùng thú vị. hắn cũng không ngờ sư nương hắn hôm nay lại làm hắn hứng đến thế, hắn nhanh nhảu đáp lời :

“Xin sư nương trợ giúp đệ tử, xin sư nương hãy làm nó tan đi, để khỏi phải làm các đồng môn kinh hãi, khỏi làm các vị sư tỷ chết ngất, mong sư nương giúp con giấu nó đi..! con xin người sư nương..!!”

Nghe lời thỉnh cầu của Tiểu Phàm cũng làm sư nương hắn bật cười, nàng nở nụ cười vừa tươi rói vừa dâʍ đãиɠ..:

“Nếu ngươi đã cầu xin như vậy thì chẳng lẽ một sư nương như ta lại khoanh tay đứng nhìn hay sao, ta sẽ giúp tên tiểu tử ngươi, cũng giúp cho phái ta không phải xấu hổ vì ngươi..!”

Vừa dứt lời Tô Như vừa dùng mắt nhìn vào hạ bộ của hắn vừa đưa tay lên nắm chặt bóp một cái rõ mạnh, làm Tiểu Phàm la ứ lên một tiếng : ” ứ ..! sư nương..”

Tô Như lại cười : ” Ta hơi quá tay một chút, ngươi không sao đấy chứ.?”

Hắn trả lời : ” Vâng! đệ tử không sao!”

Tô Như liền nhẹ nhàng cuộn tròn bàn tay ngọc ngà, tròn trịa như búp măng của nàng nắm nhẹ lấy tiểu huynh đệ của Tiểu Phàm, nàng nhẹ nhàng vuốt ve rồi đưa bàn tay nhẹ lên nhẹ xuống dọc theo khúc thịt thừa của hắn. Tiểu Phàm bậm môi kêu ư ứ trong cổ họng, nghe rất có vị. Tô Như cứ vuốt chầm chậm, đều đều, rồi ngước mắt theo dõi khuôn mặt của hắn. Rõ ràng Tiểu Phàm sướиɠ đến nhăn nhúm cả mặt, hai chân hắn cứ chùn lên chùn xuống ngay đầu gối, có vẻ còn run lẩy bẩy nữa. Tô Như tiếp túc nghịch tiểu huynh đệ của hắn, nàng liền há miệng ngoạm ngay lấy cây ngọ thịt và đưa vào miệng mà mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để , nàng đưa tay xuống rờ hai viên ngọc thô của Tiểu Phàm còn miệng thì đưa ra đưa vào mυ'ŧ tiểu huynh đệ của hắn.Tiểu Phàm nhớ lại cái cảm giác mấy ngày trước hắn được sư nương Tô Như chiều chuộng y như hôm nay, cảm giác mới tuyệt làm sao, miệng sư nương nóng ấm, lại mυ'ŧ rất điệu nghệ làm hắn cứ run bần bật 2 chân :

“Sư nương ơi! đệ tử của sư nương sướиɠ quá..áh”

Tiểu Phàm muốn quýnh hết cả người, chân hắn vừa run mà miệng hắn vừa rên ứ ừ, hư hử..tim hắn nhảy đập loạn xạ, cảm giác như thoát khỏi cõi trần, lạc vào cõi mê, sung sướиɠ nào có thể tả nổi bằng lời. Tô Như thấy hắn sướиɠ đến vậy lại càng mυ'ŧ chụt chụt, mỗi lúc một nhanh, lâu lâu nàng ngưng lại lấy hơi, rồi lại tọng hết thằng nhỏ vào miệng đến tận cuống họng nuốt cho đã thèm, đã khát. Cây côn ŧᏂịŧ thô to của hắn ngày càng to và lớn hơn đâm sâu vào họng Tô Như sư nương hắn. Tô Như cũng cảm giác thằng nhỏ của y như con quái vật, hắn càng sướиɠ thì dương căn lại càng nở to thêm. nàng nghĩ thầm :

:” tên tiểu tử này thật có một của quý khác người, biết đâu hắn lại nhờ lâu nay luyện tâm pháp gì mà trở nên lợi hại thế..”

Tô Như nhả tiểu huynh đệ của hắn ra, nhìn cái đoản côn bằng thịt của hắn thật hoành tráng, bị nước miếng của Tô Như làm cho bóng láng, đầu khấc còn rỉ thêm ít tinh khí màu trắng đυ.c, nhìn mà thích thú :

” Tiểu Phàm hãy mau ngồi xuống ghế để ta chiều chuộng ngươi ! ”

Tiểu Phàm răm rắp nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Tô Như liền dịch sát ngực mình vào tiểu huynh đệ của hắn, nàng để cây ngọc thịt ngay chính giữa khe của hai bầu nãi tử to lớn đẫy đà mềm mại hồng hào của nàng. Dương căn vừa lọt vào khe gò bồng đào khiết bạch Tô Như liền ép chặt hai bầu nãi tử lại hẩy lên hẩy xuống, tiểu huynh đệ nóng hổi được chà sát với vùng thịt mềm mại man mát, Tiểu Phàm cảm thấy vô cùng nhột nhạt, cái cảm giác như lên tận mây, đầu óc choáng váng mê mẫn, hắn thở hít hà, hai tay hắn ôm hai bên thái dương của sư nương hắn vò vò, đến hồi cao điểm hắn không thể kìm mình nổi, người hắn ngã dựa vào thành bàn đầu ngước lên cao rên ư hử, cả người hắn bắt đầu run lên, miệng liên hồi xít xoa : ” shhit…!! áh sư nương..sư..nương con chịu hết nổi, ta..áh”

Tô Như liền đưa nãi tử của mình nhào mạnh hơn, đưa cả lưỡi và ngậm cả đầu thằng nhỏ của hắn vào cái miệng nhỏ xinh của nàng mà mυ'ŧ chụt chụt, phát ra tiếng kêu” sì soạp.” nàng cố căng người gia tăng tốc độ thêm, thêm nhiều , thêm nữa và…”phụt..phụt..phụt” những dòng tinh hoa của Tiểu Phàm liền bắn ra liên hồi 4 phát phóng hết tinh khí của hắn lên mặt và lên tóc của sư mẫu hắn, đỉnh đầu thẳng nhỏ của hắn vẫn nhễu ra, tinh khí của hắn bắn lên chảy đầy mặt Sư mẫu của hắn rồi chảy xuống cổ, chảy xuống 2 bầu ngực căng tròn của Tô Như :

“Ngươi hôm nay ra nhiều thế hả ….Tiểu Phàm !? ”

Tiểu Phàm vừa trút hết nặng nề ra khỏi cảm giác lâng lâng sảng khoái nhẹ hết cả người, hắn ngồi thở hộc hộc.Tiểu huynh đệ của hắn đã cắm đầu xuống đất, hắn thấy lòng thật vui sướиɠ, hắn lại nhìn sư nương hắn với ánh mắt muôn ngàn cảm kích, hắn cảm kích sư nương cho hắn thân thể yêu kiều đó, làm hắn phát dục, quên mọi âu lo.

Tô Như nhìn hắn mĩm cười nhẹ nhàng nói :

“Tiểu Phàm! hôm nay là phần thưởng của sư nương ngươi dành cho ngươi, ngươi mau dưỡng sức ngày mai ngươi còn thi đấu ”

nói xong Tô Như cũng khoát xong xiêm y chỉnh tề đi ra ngoài cửa, nàng lại đi khuất khỏi tầm nhìn của Tiểu Phàm, làm Tiểu Phàm ngóng theo vẫn còn tiếc nuối, hắn nghĩ :

“sư nương, cảm ơn sư nương..!”

Tô Như đi đã xa nhưng vẫn mĩm cười : ” tiểu tử số ngươi tốt đến vậy có lẽ ngày mai chắc sẽ lại có điều bất ngờ…” đến đó nàng lại mĩm cười bẽn lẽn một mình rồi đi khuất, chỉ còn lại tiếng gió thoảng, tiếng gió lại vυ't qua những bụi cây rồi đi xa…

Hôm sau, mặt trời lại nhô lên như thường, người của Đại Trúc Phong đến quảng trường, mới phát hiện ra tám lôi đài đã dỡ bớt đi bốn, bốn đài còn lại sắp theo vị trí các phương Đông Nam Tây Bắc.

Điền Bất Dịch và Tô Như đi đầu tiên, Trương Tiểu Phàm sung sướиɠ qua một đêm cũng có vẻ đỡ lo lắng, đi giữa mọi người. Hắn từ xưa tới nay chưa từng được coi trọng như thế, bộ dạng thành ra e dè, ngoảnh đầu lại nhìn, khe khẽ hỏi Đỗ Tất Thư bên cạnh: “Lục sư huynh, đại sư huynh bị thương có nặng không, sao lại đến nỗi đi không nổi vậy?”

Đỗ Tất Thư lắc lắc đầu nói: “Sư phụ sáng nay khám cho đại sư huynh, có nói do hôm qua thi đấu quá kịch liệt với Thường Tiễn sư huynh bên chi chính, một người chuyên tấn công một người lại chuyên phòng ngự, đấu đi đấu lại đấu đến lưỡng bại câu thương, tổn hại hết kinh mạch, e là sẽ ảnh hưởng không ít đến sự tu hành.”

Trương Tiểu Phàm thất kinh nói: “Đến đại sư huynh cũng đấu không lại, đệ hôm nay gặp Thường Tiễn sư huynh, chẳng phải là càng bị y đánh cho tan tác ư?”

Đỗ Tất Thư lườm: “Nếu theo lẽ thường thì đúng như thế đó, nhưng chính là vì theo lẽ thường, hai ngày trước đây lúc đệ tỷ thí, phần lớn các vị sư huynh đã cược là đệ thua!”

Trương Tiểu Phàm á khẩu tắt tiếng, đành ngậm chặt miệng.

Lôi đài lớn nhất nằm ở phía Bắc, người chen chật như nêm, chẳng cần nói cũng biết chính là nơi Lục Tuyết Kỳ thi đấu, nghe đến Lục Tuyết Kỳ, Tiểu Phàm cũng nhanh chân chạy đến xem nàng băng giá ấy. thì Điền Bất Dịch liếc về đằng ấy, hừ một tiếng, tất nhiên chẳng thiện cảm gì với kẻ đã đánh bại con gái mình, lập tức dẫn môn hạ đi về lôi đài phía Tây.

Được mấy bước, bỗng nhiên bị Tô Như nắm lại, Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên: “Sư nương, sao ạ?”

Tô Như mỉm cười, mặt có vẻ quan hoài, hỏi: “con có tự tin sẽ thắng hôm nay không?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu: “con cũng không tự tin lắm!”

Tô Như cũng lắc đầu nói: “ta e do ngươi…mất sức quá nhiều mà.. Tiểu Phàm, hôm nay người cùng con tỷ thí là Thường Tiễn, bản lĩnh không phải tầm thường, đại sư huynh con tu vi như vậy mà cũng bại dưới tay y, tuy đại sư huynh con nói y thắng được cũng khá chật vật, nhưng con mới tu hành lõm bõm e là vẫn chưa đủ, lát nữa đây đừng có sính cường, nếu không được thì nhận thua, nhất định đừng mạo hiểm để ta phải lo lắng, biết chưa?”

Trương Tiểu Phàm thấy ấm lòng, nhưng không gật đầu, chỉ lẩm bẩm: “Nhỡ… sư phụ giận…”

Tô Như mỉm cười khẽ lắc đầu: “Con ngốc ạ, yên tâm đi, còn có sư nương ngươi che chở cho ngươi, sư phụ ngươi cũng thương tiếc ngươi lắm!”

Trương Tiểu Phàm trong lòng hân hoan, lập tức ngoảnh đầu về phía Điền Bất Dịch, thấy lão đang trò chuyện say sưa với lão già râu bạc họ Phạm, mắt chẳng hề nhìn đến phía này.

Tô Như vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Đi đi!”

Trương Tiểu Phàm chầm chậm bước lên đài, người thì đứng đấy, nhưng đầu óc thì quay lại chỗ Tô Như nói: “Sư phụ xót con còn chưa hết nữa là!”

Hắn thấy rối bời, từ nhỏ tới lớn, rồi vào nhập môn Thanh Vân, Điền Bất Dịch trong mắt hắn chẳng khác gì thần nhân, tuy Điền Bất Dịch cư xử với hắn không tốt lắm, nhưng được sư phụ khen ngợi là tâm nguyện lớn nhất của thiếu niên Trương Tiểu Phàm.

Lúc này, đột nhiên nghe sư nương nói như vậy, hắn nhất thời không dám tin.

Hắn đứng trên đài suy nghĩ lâu lắc, phía dưới nguời ta bàn tán xôn xao. Một lúc nữa, cuối cùng Trương Tiểu Phàm cũng cảm thấy hơi lạ: đối thủ của hắn mãi đến lúc này vẫn chưa tiến ra.

Dưới đài, người của chi chính tỏ ra lo lắng, đa số đều ngoảnh đầu nhìn ngó khắp nơi, đúng lúc ấy, từ xa chạy lại một đệ tử Thông Thiên Phong, sắc mặt e ngại, không để ý gì đến những ánh mắt lạ lùng chĩa vào mình, lao đến bên lão già râu bạc, vội vã thì thầm mấy câu.

Lão già râu bạc biến sắc mặt, dường như không tin nổi, hỏi dồn: “Thật sao?”

Đệ tử đó ai oán ngước nhìn lên đài, rốt cục nặng nề cúi đầu xuống. Lão già râu bạc mặt xám như tro, vẻ rất tang thương, ngồi phịch xuống ghế. Điền Bất Dịch trông thấy, rất lấy làm lạ, hỏi: “Phạm sư huynh, xảy ra chuyện gì?”

Lão già râu bạc uể oải nhìn Điền Bất Dịch, thở dài thườn thượt, trấn định lại tinh thần, đứng lên nói to: “Thường Tiễn đệ tử chi chính, vì hôm qua tỷ thí thọ thương quá nặng, không thể nhấc mình dậy được, trận đấu hôm nay bãi bỏ.”

Trên đài dưới đài, một bầu tịch mịch.

Giây lát sau, mọi người nhốn nháo! Dù cho đệ tử Thanh Vân Môn đa phần tu đạo, nhưng vẫn có không ít người thô hào vọt miệng chửi bới. Đối với môn hạ Đại Trúc Phong, phản ứng đầu tiên hoàn toàn không phải là vui mừng kinh ngạc, mà ai nấy sắc mặt kỳ quái, lom lom nhìn nhau, mãi lâu sau, từng người một mới cảm khái lắc đầu hoặc cười khổ.

Thấy ở sau lưng, đám đông nảy sinh đủ thứ thái độ, tiếng bàn tán ồn ào rối loạn, Điền Bất Dịch và Tô Như chầm chậm đứng lên. Nhìn tiểu đồ đệ vẫn ngây đuỗn trên võ đài, Tô Như mỉm cười, khe khẽ nói với Điền Bất Dịch: “Muội đã bảo mà, tiểu đồ đệ này của huynh, số mệnh thực là tốt đến lạ lùng!”

Điền Bất Dịch im lặng, cười khổ.

Trương Tiểu Phàm cũng cười khổ, quay mình đi đến chỗ đứng của Đại Trúc Phong, Điền Bất Dịch nhìn hắn, bảo: “Về đi!” nói đoạn liếc Điền Linh Nhi: “Linh Nhi, con lại đây, cha và mẹ có chuyện muốn nói!”

Điền Linh Nhi vâng lời, trước khi chạy đi còn nghé cười với Trương Tiểu Phàm.

Mọi người quay về nơi nghỉ, vừa vào đến phòng là ầm ỹ cả lên, bọn Ngô Đại Nghĩa vội vã đem tin tức tốt lành kể cho Tống Đại Nhân đang nằm trên giường nghe, Lữ Đại Tín còn xốc Trương Tiểu Phàm lên, ha ha cười mãi, chỉ có Đỗ Tất Thư đứng ở bên cạnh lắc đầu lia lịa: “Chẳng công bằng gì cả, chẳng công bằng!”

Đêm đã về khuya.

Trương Tiểu Phàm trăn trở không tài nào ngủ được, Ánh trăng loang loáng như nước, rọi vào từ phía của sổ, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết.

Trương Tiểu Phàm khe khẽ bò dậy, hắn gần như không có một đêm nào được ngủ yên ổn, nghĩ đến ngày mai phải tỷ thí với Lục Tuyết Kì, trong lòng hắn đột nhiên thấy căng thẳng không sao diễn tả được.

Thế rồi vào lúc này, con khỉ Tiểu Hôi trong lòng hắn bỗng nhiên ngọ nguậy một cách bất an, Trương Tiểu Phàm nhìn nó, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Hôi đang nhìn thẳng ra khoảng tối ngay phía trước mặt.

Trong bóng tối, dường như có một bóng người lướt qua

Trương Tiểu Phàm giật mình một cái, lập tức bám theo

Bóng nguời này chạy không quá nhanh, hơn nữa vừa chạy hai vai vừa rung lên không ngừng, hình dáng giồng như là đang khóc nức nở. Trương Tiểu Phàm nhìn từ phía xa, nhận ra đó là Điền Linh Nhi, trong lòng lấy làm kỳ quái, đồng thời nhìn dáng vẻ đang nức nở của sư tỷ, trong tim lại có một thoáng buồn không tên.

Điền Linh Nhi chạy một mạch đến Vân Hải, tới khu vực lôi đài trung tâm, nhìn bốn xung quanh không một bóng người, dường như không chịu đựng được hơn nữa, ngồi bệt xuống đất oà khóc.

Trương Tiểu Phàm chưa từng nhìn thấy sư tỷ đau buồn như vậy bao giờ, trong đầu hốt hoảng, từ từ bước đến bên cạnh nàng ta, khe khẽ gọi: “Sư tỷ, tỷ …”

Điền Linh Nhi sợ hãi giật bắn cả mình, nhảy xoay mình lại, nhìn thấy đó là Tiểu Phàm liền bình tâm trở lại, tức thì trong tim lại thấy đau xót, không kìm chế được nữa lao vào trong lòng Tiểu Phàm, gục mặt vào vai hắn khóc oà lên.

Tiểu Phàm mình mẩy tức thì cứng đơ, toàn thân tựa như hoá đá, không thể nào cử động lại được. tim hắn đập rộn ràng, mủi hắn ngửi thấy mùi hương thật êm dịu, tóc Điền sư tỷ hắn ngay lổ mũi hắn, hắn hít thật nhẹ không dám thở mạnh

Tiếng nức nở của nàng vang vang bên tai, trên vai cảm thấy hơi ấm phảng phất lan toả từ cơ thể của nàng, dường như cảnh tượng hắn thường thường nhìn thấy trong giấc mơ hôm nay đột nhiên đã trở thành sự thật. Như có một mùi hương tinh tế, phảng phất lan tới.

Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này…