"Tô tổng, cô kéo tôi đi đâu?"
Tay Tô Uyển không hề rời khỏi năm ngón đan thấu với người kia, khăng khít như thể chưa hề có sự chia xa nào từng xảy ra. Nàng đem Trương Đình Ngữ đến một shop quần gần đó, khuôn mặt lộ ra vẻ tinh nghịch ngắm nhìn Trương Đình Ngữ. Mà người kia lại đang gắt gao nhíu mày, đi dạo phố chính là đi mua sắm sao? Nhưng quần áo nơi này hoàn toàn không phù hợp với phụ nữ gần 30 như nàng chút nào.
"Hai vị tiểu thư, tôi có thể giúp gì không?"
Cô nhân viên bán hàng từ tốn đi tới, rấg cung kính với hai đại mỹ nhân đề nghị giúp đỡ. Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một mảnh im lặng, Tô Uyển còn đang bận ngắm nhìn, còn Trương Đình Ngữ tất nhiên là bị ngại ngùng che lấp mọi giác quan rồi.
"Tô tổng, chúng ta đi thôi."
"Khoan đã, đợi tôi nhé!"
Thân ảnh cao gầy cuối cùng biến mất sau mấy dãy quần áo cao ngất đủ loại, tựa như cơn gió thoáng qua nhưng dư âm lại khiến người ở lại không khỏi vấn vương. Chỉ năm phút sau, Tô Uyển lại xuất hiện với đống đồ trên tay. Từ xa đi lại đã nhìn thấy nàng ta cười toe toét, rực rỡ đến khiến các cô gái mua hàng cũng phải ngoái nhìn.
"Trương tổng, cô thử cái này đi."
Trương Đình Ngữ nhíu mi nhìn áo và quần trên tay Tô Uyển, là đồ cho thiếu nữ 20 sao? Nàng ta quên nàng đã sắp sang hàng lang sói rồi ư?
"Mau lên mau lên!"
"Tô tổng, thứ này..."
Trương Đình Ngữ bị đẩy đến phòng thay đồ, vừa đi vừa phản kháng yếu ớt trước sự nhiệt tình của Tô Uyển hăm hở phía sau, cuối cùng vẫn là bị đẩy vào trong. Nàng lúng túng đôi chút khi nhìn vào áo thun và quần jeans mà Tô Uyển đã chọn. Công nhận là kiểu dáng rất đẹp, lại tao nhã phù hợp với sở thích của nàng, nhưng đã lâu lắm rồi bản thân không có mặc qua những thứ này... Cảm giác có chút quỷ dị đi.
Thời điểm nàng mặc xong jeans bó co dãn và áo thun bước ra, Tô Uyển sớm đã thay xong đồ đứng sẵn ở ngoài. Áo nàng ta chọn lại có kiểu dáng ăn nhập với áo của nàng, thật giống áo đôi. Nhưng mảnh im lặng lại khiến Trương Đình Ngữ có phần ngượng ngùng. Nguyên lai Tô Uyển không những thôi cong lên khóe môi mà đôi mắt vốn to còn đang mở rộng hết công suất nhìn nàng chằm chằm.
"Tôi...đi thay ra..."
"Khoan! Khoan! Khoan!"
Tô Uyển vội vã chạy đến kéo lại gương mặt bắt đầu ửng đỏ của Trương Đình Ngữ, rồi lại im lặng kinh hách không nói được câu nào nữa.
"Trương Đình...À...Trương tổng...cô...à...ừm... Mặc thứ này rất hay...à...rất xinh đẹp..."
Hồi hộp đến lắp bắp, Tô Uyển ngược lại không cảm thấy xấu hổ mà còn không ngừng nhìn từ đầu đến chân mỹ nhân trước mặt. Đẹp quá... Không biết có phải khi yêu thì đối tượng đều hóa Tây thi hay không nhưng rõ ràng Trương Đình Ngữ rất đẹp. Mái tóc nâu như tô điểm thêm cho ngũ quan sắc sảo mà tinh tế, thường ngày bị bó buộc trong trang phục công sở, bây giờ Tô Uyển mới biết Trương Đình Ngữ mặc loại quần áo thời thượng cũng rất rất rất hợp!
"Trương tổng, ngồi xuống đi."
Tô Uyển đem trong túi ra một đôi giày sandal họa tiết đơn giản, tay nhanh chóng tháo giày cao gót của Trương Đình Ngữ ra, lưu loát đến người kia còn chưa kịp ý thức thì Tô Uyển đã mang xong một bên.
"Tô tổng, tôi có thể tự làm."
"Yên lặng nào. Ở Cáp Nhĩ Tân mùa này đường rất trơn trượt, lại hay mưa gió thất thường, tốt nhất không nên đi dạo phố với đôi cao gót thế này. Vả lại đi bộ nhiều sẽ gây đau chân, mang sandal sẽ hạn chế đi. Có lần tôi phải cùng đối tác leo núi mà mang dép, hóa ra còn tồi tệ hơn đi chân trần, cho nên dép cũng không phải lựa chọn của tôi."
Tô Uyển chăm chú mang giày cho Trương Đình Ngữ, động tác cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ làm đau người kia. Nàng nói rất nhiều, nhưng tất cả những gì Trương Đình Ngữ nghe được chỉ là giọng nói du dương của Tô Uyển đang quỳ gối trước mặt. Không biết nàng ta từ khi nào đã bắt đầu nhiều lí luận như thế.
"Xong rồi!"
Tô Uyển reo lên vui mừng, ngẩng mặt nhìn Trương Đình Ngữ với nụ cười toe toét trên môi. Bấy gìơ Trương Đình Ngữ mới để ý mái tóc highlight nổi bật không biết từ khi nào đã được cột gọn lên, cảm giác khỏe khoắn vô cùng. Hai cánh môi nàng khẽ hé mở nhưng ánh nhìn lại lảng tránh loại rực rỡ chói mắt kia.
"Cảm ơn, Tô tổng."
"Đừng trừ lương tôi là được!"
Tô Uyển vừa nói xong, bản thân cũng bật cười với chính câu nói của mình. Chưa bao giờ trong suốt hai năm xa cách, nàng lại khao khát có thể quay lại quá khứ để sửa chữa tất cả mọi lỗi lầm đã gây ra cho người con gái từ đầu đến cuối chỉ biết hết lòng yêu thương. Chưa bao gìơ sau ngần ấy tổn thương, Tô Uyển lại có thể mơ được thân cận thế này. Nàng nhìn sâu vào mắt Trương Đình Ngữ, như muốn hét thật to lên rằng "Em mãi mãi cũng sẽ không thể tổn thương chị nữa".
Thanh toán xong, cả hai lại sải bước trên phố. Hiếm có ngày mà Cáp Nhĩ Tân lại có nắng đẹp đến thế, Tô Uyển lại càng hăng hái hơn. Nàng kể rất nhiều về những sự tích mà bản thân biết được của vùng đất này, thậm chí còn hào phóng đóng lại cảnh tượng hào hùng của mấy nhân vật điển cố. Cùng đi qua mấy dãy phố, Tô Uyển mới chân chính hiểu được khi yêu thương, cần nhất chính là thấu hiểu.
Nàng chưa từng biết Trương Đình Ngữ sẽ làm gì vào lúc rảnh rỗi, thói quen ăn uống cũng nhờ vào Tống thư kí mới có thể nhận thức, cũng chưa bao giờ hỏi nàng ta thực sự muốn những gì ở tình yêu. Nói cách khác, Tô Uyển chỉ là kẻ được yêu. Tình yêu mà Tô Uyển dành cho Trương Đình Ngữ giống như hạt bụi so với bãi cãi vàng mênh mông vậy.
Cả hai dừng lại ở ngã tư đường chờ tín hiệu để băng qua, bất ngờ chiếc xe từ xa chạy đến với tốc độ chóng mặt, mà trước mặt Trương Đình Ngữ lại là vũng nước rất to. Nghĩ cũng không kịp nghĩ, Tô Uyển đã kéo Trương Đình Ngữ vào lòng, lưng quay về phía kia che chắn, kết quả là lưng áo đều dính đầy bùn đất.
"Trương tổng, không sao chứ?"
Trương Đình Ngữ đang bị kinh ngạc, nhất thời không thể thốt nên lời. Nhưng ngón tay ấm áp của Tô Uyển khi đặt lên má nàng lau đi vài giọt nước đọng lại đã mau chóng gọi lại tâm trí Trương Đình Ngữ về thực tại. Hai tay mau chóng đẩy thân thể Tô Uyển tạo khoảng cách.
Tô Uyển bị đẩy, lòng cũng không rõ là tư vị gì. Rõ ràng biết người kia sẽ không dễ dàng chấp nhận, cớ gì lại ẩn ẩn đau ở tim thế này. Nàng chỉ đứng đó, nhìn Trương Đình Ngữ mỉm cười cam chịu.
"Xin lỗi, Trương tổng. Người tôi bẩn thế mà động vào cô."
"Không phải, chỉ là tôi không thích thân cận quá."
Ừ, cũng đã mấy năm rồi không cùng ai nói chuyện quá 10 câu ngoài công việc, cũng mấy năm rồi, toàn tay trái tự nắm lấy tay phải một cái vững chắc. Đèn giao thông chuyển xanh, Tô Uyển lại im lặng đi cạnh Trương Đình Ngữ băng qua giao lộ đông đúc. Phải chi có một ngày nào đó, khi mà điều kì diệu xảy ra, Tô Uyển nhất định sẽ bước thật nhanh theo kịp nhịp sống của người kia, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đó sưởi ấm.
"Hai vị tiểu thư, đi đến phía trước xem diễn nhạc miễn phí nhé!"
Cô gái thoạt nhìn chỉ như học sinh trung học đi làm thêm đem tờ rơi nhét vào tay Tô Uyển, còn nhiệt tình chỉ dẫn đến đám đông phía trước. Tô Uyển biết rõ Trương Đình Ngữ không thích chỗ đông người, nhưng ánh mắt lại không giấu được tia mong chờ. Nghe ra có tiếng piano, không hiểu sao mấy đầu ngón tay lại rạo rực không thôi. Tô Uyển muốn đi, nhưng lại bị thực tế gọi lại.
"Trương tổng, chúng ta đi thôi, phía trước rất đông."
"Ừ."
Chỉ là khi cả hai cùng nhau bước tới lại đi về hai hướng khác nhau, báo hại đâm sầm vào nhau một cái. May mắn khí lực không quá mạnh mới không đem Trương Đình Ngữ ốm yếu tông ngã.
"Tôi tưởng cô đi hướng này?"
Đồng thanh, cả hai đồng thanh lại còn đồng thời chỉ tay về hai hướng ngược nhau, làm cho bầu không khí mới đó còn trầm mặc nay đã trở nên lúng túng khó xử. Tô Uyển gãi đầu mấy cái, vẫn là nàng lên tiếng trước.
"Vậy... tới chỗ đó."
Trước khi tiến nhập vào "thời kì chen lấn", Tô Uyển đã nắm chặt tay Trương Đình Ngữ để không bị thất lạc, đồng thời đem người kia ôm vào lòng bảo hộ, bản thân đóng vai trò mũi tên mở lối tiến về phía trước.
Hóa ra là buổi nhạc hội của học sinh cấp ba quyên góp làm từ thiện, nào là kèn, piano, violin,... phòng chừng đều là học viên của nhạc viện rồi. Cái gì gọi là cuộc sống? Chính là khi nhìn vào những đôi mắt say mê và khát khao kia, Tô Uyển như bị cuốn hút hoàn toàn vào màn trình diễn. Trương Đình Ngữ vốn dĩ cũng là dân piano chuyên nghiệp nhưng đã lâu không có động đến, chỉ thỉnh thoảng dùng nó giải sầu trong những lúc rảnh rỗi, nhìn đến mấy đứa nhỏ chơi đàn, tầm mắt lại bắt gặp biểu tình chăm chú của Tô Uyển bên cạnh, lần đầu tiên nàng khẽ mỉm cười. Mơ ước, thứ mà ai cũng có, nhưng không phải kẻ nào cũng thực hiện được. Nàng cũng vậy, mà có lẽ... Tô Uyển cũng thế.
Màn trình diễn này nối tiếp màn kia, hết solo sẽ tới song tấu, tam tấu, hợp tấu. Tô Uyển vỗ tay kịch liệt dến lòng bàn tay bắt đầu đỏ lên cũng không hề hay biết.
"Sau đây, chúng tôi sẽ chọn ra ngẫu nhiên một vị tiểu thư lên đây cùng biểu diễn nhé!"
MC của tiết mục đường phố này là một cô bé dễ nhìn đang hết sức khuấy động bầu không khí. Dùng đèn laze rọi khắp các vị tiểu thư trong đám đông, khi đến trước Tô Uyển và Trương Đình Ngữ lại có phần ngập ngừng dừng lại.
"Hai vị... có nhã hứng biểu diễn cùng chúng em chứ?"
Tô Uyển hết nhìn cô bé MC rồi lại nhìn Trương Đình Ngữ, chỉ thấy gương mặt người kia sớm đã trở nên lúng túng khó coi. Tô Uyển có chút buồn cười âu yếm nhìn Trương Đình Ngữ, rồi ngay lập tức bước ra khỏi hàng khán giả.
"Hoan hô!!!!!"
Đối với tiếng vỗ tay cổ vũ, Tô Uyển căn bản không để vào tai. Cái nàng muốn nhìn là gương mặt vui vẻ của một ai đó, chỉ một người thôi. Bước chân lại đàn piano điện, Tô Uyển nở nụ cười chân thật đến chất phác.
"Tôi sẽ hát tặng người mà tôi yêu quý và muốn bảo vệ nhất thế gian này. Mọi người có ủng hộ không?"
Lại một tràng pháo tay vang lên, thậm chí còn nghe mấy cô bé và anh chàng mới lớn reo hò khen ngợi Tô Uyển dung nhan xinh đẹp nữa.
Tô Uyển hít một hơi thật sâu, bẻ mấy ngón tay, trong mấy nhịp đã lả lướt trên phím đàn âm điệu du dương đầy lưu luyến.
Way back into love - Hugh Grant, Haley Bennett
I"ve been living with the shadow overhead
I"ve been sleeping with a cloud above my bed
I"ve been lonely for so long
Trapped in the past I cant seem to move on
I"ve been hiding all my hopes and dreams away
Just in case I ever need them again someday
I"ve been setting aside time
To clear a little space in the corners of my mind
All I wanna do is find the way back into love
I can"t make it through without a way back into love
I"ve been watching but the stars refuse to shine
I"ve veen searching but I just don"t see the signs
I know that it"s out there
There"s gotta be something for my soul somewhere
I"ve been looking for someone to shed some light
Not somebody just to get me through the night
And I"m open to your suggestions
And if I open my heart again
I guess I"m hoping you"ll be there for me in the end
And if I open my heart to you
I"m hoping you"ll show me what to do
And if you help me to start again
You know that I"ll be there for you in the end
Em đã sống những ngày bao quanh chỉ toàn bóng tối
Em vẫn đang ngủ dưới những đám mây u tối vây quanh
Em đã sống cô đơn như vậy trong một thời gian dài
Luôn nghĩ về quá khứ và dường như chẳng thể thoát khỏi
Em vẫn đang che giấu tất cả hy vọng và giấc mơ của em
Biết đâu một ngày nào đó em lại cần tới chúng
Em đã đặt thời gian sang một bên
Để dành một không gian nhỏ trong tâm hồn em
Tất cá những gì em muốn là tìm được con đường để trở lại với tình yêu
Em chẳng thể vượt qua điều gì hết nếu không tìm được con đường quay lại với tình yêu
Em vẫn đang quan sát nhưng không còn ngôi sao nào muốn tỏa sáng nữa
Em vẫn đang tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy dấu hiệu gì
Em biết rằng đâu đó ở ngoài kia
Có một điều gì đó cho tâm hồn em
Em vẫn đang tìm kiếm ai đó để thắp sáng cho đời em
Không phải ai cũng có thể giúp em thoát khỏi bóng tối
Và em đã hiểu những điều đó từ chị
Và nếu em yêu thêm một lần nữa
Em hi vọng rằng chị sẽ ở bên em đến cuối cùng cuộc đời
Và nếu em mở cửa trái tim mình lần nữa
Em hi vọng chị sẽ chỉ cho em biết phải làm gì
Và nếu chị giúp em bắt đầu lại
Chị biết là em sẽ ở bên chị đến cuối cuộc đời mà.
Giọng hát thánh thót không đồng nhất với phát âm tiếng Anh bập bẹ của Tô Uyển không những không khiến đám đông chê bai, ngược lại ai nấy đều chăm chú đung đưa theo giai điệu. Không biết có phải vì tâm ý gửi vào đó quá mãnh liệt hay không, hay chính khao khát của Tô Uyển đã lay động đến trái tim của người có mặt ở đó. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chỉ hướng đôi mắt chân tình của mình về phía Trương Đình Ngữ đứng kia. Một người luôn sẽ nổi bật trong mắt Tô Uyển dù có bị lẫn trong đám đông, người mà dù có phải dùng cả đời, Tô Uyển cũng không ngần ngại để bù lại lỗi lầm mà bản thân gây ra.
Tô Uyển kết thúc bài hát, nhưng lại mỉm cười thật tươi đưa miệng vào micro, thanh âm du dương lại vang lên thêm lần nữa.
"Em không biết trong lòng chị có còn hình bóng em hay không, nhưng em chỉ muốn với chị một điều thôi. Tuy em chưa phải là người có thể giúp chị gánh vác những điều to lớn, nhưng ít nhất cũng có thể cấp chị bờ vai để tựa vào và sự thấu hiểu. Em sẽ cho chị những thứ em có thể tự làm ra bằng chính đôi tay mình. Xin lỗi chị, về tất cả những gì đã xảy ra. Nếu có thể, em có thể xin chị tha thứ cho em được không? Dù biết bản thân mình không hề có tư cách cầu xin ân huệ đó, nhưng em nguyện đánh đổi cái tôi của em để được lần nữa ở bên chị. Vì em thật sự rất yêu chị, một tình yêu không thể bị thay thế, cũng không hề phai mờ theo thời gian."
Nàng đứng dậy, cúi chào mọi người như một người nghệ sĩ mới kết thúc màn biểu diễn. Tiếng vỗ tay cho đến khi Tô Uyển tiến đến bên Trương Đình Ngữ vẫn không hề ngớt đi, ai nấy đều nín thở dõi theo từng bước chân của Tô Uyển.
Tô Uyển không nói gì cả, nhưng khóe môi cong lên vẫn không chịu hạ xuống. Nàng vươn tay vén tóc Trương Đình Ngữ lên tai, lộ ra sườn mặt hốc hác của người kia. Đột nhiên vòng tay nàng vươn ra, ghì lại thân thể Trương Đình Ngữ trong lòng, gắt gao đến chỉ cần nhìn cũng đủ cảm thấy được khao khát mãnh liệt.
"Để em bảo vệ chị, được không?"
P/s: Rồi Ngữ có đồng ý hông đây? Chúng ra cùng đợi chap sau cho câu trả lời nha =)))))
Bài hát kia các bạn có thể search để nghe, rất hay đó