Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối

Chương 98: Cáp Nhĩ Tân

Thời điểm cả hai đáp xuống sân bay ở Cáp Nhĩ Tân đã là hơn 10 giờ tối. Hành lí của Trương Đình Ngữ chỉ có cái vali nhỏ, còn của Tô Uyển lại còn gọn gàng xinh xắn hơn khi chỉ là cái túi du lịch bé xíu. Không biết nàng ta đựng cái gì trong đó, nhưng cuối cùng Tô Uyển vẫn giành giật để xách túi cho bằng được. Sân bay ở Cáp Nhĩ Tân rất rộng, phỏng chừng ra đến cửa khẩu phải đi bộ hơn 15 phút mới tới, vậy mà Tô Uyển lại không có vẻ mệt mỏi thở dốc gì, nhưng giọt mồ hôi trên thái dương tất nhiên lọt vào mắt Trương Đình Ngữ rồi.

"Trương tổng, xe bên kia."

"Cô gọi xe sao?"

Tô Uyển lại không đáp, động tác lấy trong giỏ ra một thẻ kí tự nào đó đưa cho tài xế, ông ta liền cung kính đem hành lí để sau đuôi xe, Tô Uyển cũng đi theo để sắp xếp cho nhanh. Đến lúc cả hai yên vị trong xe, đỉnh đầu Tô Uyển đã nhiễm vài hạt mưa ngâu nên có hơi ướŧ áŧ.

"Trương tổng, cô không ướt chứ?"

"Tô tổng. Tóc cô..."

"Ah không sao!"

Tô Uyển đem tóc thả ra, mấy sợi ướt nhẹp rơi xuống cổ áo, rồi không biết từ đâu, nàng ta lôi ra một cái khăn nhỏ lau hết nước đi. Không thể phủ nhận Tô Uyển rất xinh đẹp... xõa tóc làm cho ngũ quan thoắt ẩn thoắt hiện càng tăng thêm mị hoặc, đến nỗi vị tài xế cũng len lén nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát mỹ nhân. Tô Uyển tất nhiên nhận ra, với tay lên một chút, gạt cần tấm kính ngăn cách phía sau xe, sau đó mới thoải mái dựa vào ghế xe thư giãn, trong khi Trương Đình Ngữ từ khi nào đã ném tầm mắt ra ngoài phố như một cách để trốn tránh.

Chiếc xe sau 20 phút đi cũng tới được khách sạn mà cả hai đặt phòng trước, nhưng bi kịch lại lần nữa ập đến...

"Xin lỗi Trương tiểu thư, Tô tiểu thư, phòng đặt trước do hỏng hệ thống nước nên chỉ còn một phòng thôi..."

Nhân viên tiếp tân hết sức cung kính xin lỗi cả hai, nhưng mà cũng đâu phải họ muốn, nên Tô Uyển cũng không có cách nào phàn nàn. Nhìn đến Trương Đình Ngữ đã mệt mỏi cả ngày đứng cạnh, Tô Uyển cũng không đành lòng đem nàng ta đi thêm nơi nào nữa.

"Vậy tôi lấy một phòng. Trương tổng, cô ở đây, tôi sẽ tìm nơi khác qua đêm."

Tô Uyển trên mặt chỉ toàn là ý cười, còn giúp Trương Đình Ngữ lấy chìa khóa, đem hành lí vào thang máy để ngay ngắn. Nhưng ngay khi Tô Uyển định rời khỏi, Trương Đình Ngữ bất ngờ hé môi gọi lại.

"Tô tổng... Dù sao cũng đã khuya rồi, phòng cũng có hai giường. Chúng ta..."

Không phải, tuyệt đối không phải là Trương Đình Ngữ cố ý, nhưng Tô Uyển cũng mệt mỏi cả một ngày không kém gì nàng, mới vừa nãy còn mắc mưa, vả lại trời khuya thế này đi một mình nhỡ đâu gặp chuyện không hay... Nghĩ cũng không dám nghĩ, Trương Đình Ngữ mới đánh động đề nghị, mặt cúi gằm né tránh ánh mắt Tô Uyển trong khoảnh khắc đó.

Mà người kia tựa như cũng bị kinh hách không ít, đôi mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào Trương Đình Ngữ giống như còn chưa thể tiếp nhận được.

"Trương tổng... cô nói thật sao?"

"Ừ..."

Tô Uyển suýt nữa thì đã đem tát vào mặt mình để xem đây là thực hay mơ rồi. May mà tu luyện tinh thần thép mấy năm, Tô Uyển rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh chui vào thang máy, sánh vai đứng cạnh Trương Đình Ngữ mà bụng mở cờ còn hơn con dân mới khởi nghĩa thắng!

Trương Đình Ngữ đứng bên cạnh thật ra cũng không tốt hơn là bao, mùi hương trên người Tô Uyển tỏa ra khắp trong không khí, khiến nàng có chút ngây ngất. Vốn dĩ vẫn tươi mát và trong lành như vậy, chỉ khác một điểm mấu chốt, là nó có thể khơi lên từng tế bào trong người nàng một cách mãnh liệt mà thôi.

Phòng ở tầng 20, có view đẹp có thể nhìn thấy toàn thành phố nên Tô Uyển cũng khá hài lòng với căn phòng này.

"Trương tổng, tôi đi tắm trước nhé!"

Không hiểu sao Tô Uyển lại có thể tự nhiên nói ra đến như thế... Trương Đình Ngữ ẩn chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý chứ không dám mở miệng lên tiếng. Lợi dụng lúc Tô Uyển đi vào phòng tắm, nàng bắt đầu soạn tài liệu ra để sẵn cho công tác ngày mai, đồng thời làm gọn lại đồ trong vali ban chiều soạn vội vã. Trương Đình Ngữ đặt vali vào tủ quần áo, cố tình chừa một khoảng để Tô Uyển còn có chỗ để, sau đó đem tài liệu lên giường nghiên cứu lại lần nữa.

Tô Uyển tắm đúng 30 phút mới chịu bước ra, khoác trên người chỉ là cái áo ngủ mỏng manh để lộ phần lớn da thịt. Còn đang định sấy tóc khô ráo thì tầm mắt đã bị hình ảnh Trương Đình Ngữ dựa vào đầu giường với sấp tài liệu trên tay sớm đã ngủ gật. Nàng bật cười nhẹ, từ từ tiến lại giường đem đống giấy tờ rút ra, để Trương Đình Ngữ nằm lại trên gối êm rồi đắp chăn lại.

"Ngữ à, lúc nào cũng cuồng công việc đến thế sao?"

Chỉ là tiếng thì thầm rất nhỏ thôi, Tô Uyển như đang thốt lên tiếng lòng của chính mình. Ngón tay thon dài vuốt ve sườn mặt ngày một sắc sảo của người nằm trên giường, không hiểu vì sao lại cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù người kia chỉ bất đắc dĩ mới cùng nàng thân cận, nhưng không phải cái gì cũng nên có bước đầu sao? Nhất định nàng sẽ không bỏ lỡ bất kì điều tốt đẹp nào nữa. Đôi mắt Tô Uyển long lanh dưới ánh đèn, chăm chú quan sát dung nhan mà bản thân nhung nhớ rất lâu rồi.

"Ngữ, ngủ ngon nha..."

------

Sáng sớm thức dậy, cả hai còn chưa kịp ăn sáng đã phải vội vàng đến cao ốc để bàn bạc, Tô Uyển hôm nay thay đổi 180 độ biến thành vị tổng giám nghiêm túc và lãnh mạc đi cạnh Trương Đình Ngữ cũng cùng bộ dáng mặt than.

"Hai vị, thành thật xin lỗi. Hôm nay ông chủ có việc đột xuất, phiền phức ngày mai hai vị lại đến có được không?"

Thư kí của chủ tòa cao ốc rất xin lỗi cả hai vì công tác đột xuất, nhưng người làm kinh doanh thì thân bất do kỷ, âu cũng nên thông cảm cho nhau. Tô Uyển và Trương Đình Ngữ đành dời hẹn sang ngày mai thôi.

"Trương tổng, chúng ta đi ăn sáng được không?"

Tô Uyển hí hửng đi bên cạnh, dù làm việc cực khổ cũng không nên bỏ đói hành hạ mình mới được nha. Cho nên nàng hướng ánh mắt mong chờ về phía Trương Đình Ngữ đang phân vân bên cạnh.

"Tô tổng, đã hơn 9 giờ rồi. Chốc nữa sẽ đến giờ ăn trưa."

Quả nhiên lời vừa nói, mặt Tô Uyển đã bí xị vì không được thỏa mãn. Nhưng mà nàng đói thật ah, không ăn sẽ chết đói hay ngất xỉu đó... Tô Uyển lại chớp chớp mắt thêm lần nữa, bất quá bộ dáng không hề giống đứa nhỏ đòi kẹo mà lại như thiếu nữ câu dẫn đại gia, suýt nữa làm Trương Đình Ngữ ngất xỉu rồi.

"Tô tổng, cô muốn có thể tự mình đi. Tôi về khách sạn trước."

"Ấy khoan! Tôi biết một quán bán rất ngon, cùng đi được không Trương tổng?"

Tô Uyển sớm đã nắm lấy cổ tay Trương Đình Ngữ giữ chân, nếu bây giờ từ chối có phải nàng ta sẽ lôi mình đi luôn không? Trương Đình Ngữ dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn cổ tay bị gĩư, nhưng hình như không có tác dụng.

"Đi nhé! Tôi không làm cô thất vọng đâu."

"Tô..."

Sự thật chứng minh, Tô Uyển quả thật đã lôi Trương Đình Ngữ đi đến bến xe bus gần đó leo lên. Giờ cao điểm không tìm được chỗ ngồi, Tô Uyển dành tìm một chỗ thoải mái cho Trương Đình Ngữ đứng, bản thân dùng cả cơ thể bảo vệ người kia trong lòng, tay phải vòng qua eo Trương Đình Ngữ đem cơ thể gầy yếu ép sát vào mình. Khoảng cách sít sao như thế khiến Trương Đình Ngữ lộ ra vẻ lúng túng cực độ.

"Trương tổng, chịu khó một chút."

"Tô tổng... không cần."

"Tin tôi đi. Cô sẽ ngã đấy."

Trương Đình Ngữ tay nắm chặt cái tay nắm của xe bus, một tay phải bất đắc dĩ vịn vào vai Tô Uyển để giữ thăng bằng suốt đoạn đường đi. Nhưng có trời mới biết mình đã khó xử ra sao. Dáng Tô Uyển rất cao, thậm chí bờ vai nàng ta đã che mất nửa khuôn mặt nàng rồi, hơn nữa lại đang áp sát như vậy, tư vị mê người kia lại lần nữa đánh úp vào các giác quan nhạy cảm. Chỉ là trong khoảnh khắc lướt qua thôi, khi nàng tình cờ nhìn lên gương mặt người kia, loại vững vàng mà trước đây chưa từng có đột nhiên dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Không biết từ khi nào mà vai Tô Uyển trở nên rắn chắc và to lớn đến vậy, khiến người ta chỉ muốn dựa vào mỗi khi yếu đuối. Yên lặng suốt đoạn đường, Trương Đình Ngữ để mặc cho dòng suy tư miên man trôi theo con người đứng trước mặt.

3 trạm xe bus mà tưởng chừng là cả thế kỉ trôi qua, Tô Uyển bấm nút dừng, nhanh nhẹn nắm tay Trương Đình Ngữ xuống xe. Nàng kéo người kia đến một quán Trung Quốc gần đó, hình như đã rất lâu đời rồi. Trương Đình Ngữ không quen ăn ở những quán nhỏ bên đường thế này, bước chân có hơi ngập ngừng một chút, nhưng nhìn đến Tô Uyển hớn hở bước vào lại như biến thành loại dũng khí cho chính nàng tiến nhập.

"Lão bản ah!"

"Tiểu Tô!!!! Lâu quá mới gặp cô!"

Lão bản hóa ra không phải là ông bác chất phác hay phu nhân lớn tuổi mà lại là cô gái thoạt nhìn còn trẻ hơn Tô Uyển. Nàng ta hăm hở ôm lấy Tô Uyển, miệng không ngừng câu chào đón, mà Tô Uyển tựa như cũng quen loại sự tình này.

"Xin giới thiệu, đây là tổng tài của tôi!"

Vị lão bản đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt gian tà nổi lên khi ngắm nhìn Trương Đình Ngữ từ đầu đến chân, không quên nháy nháy Tô Uyển mấy cái.

"Cô nha, có người đẹp bên cạnh cũng không thèm dắt đến coi mặt!"

"Ầy...Ưʍ..."

Đúng là bịt miệng không kịp mà, báo hại nàng nói cũng không dám nói nữa. Tô Uyển kịch liệt ra hiệu, nhưng vị lão bản lại không ngừng luyên thuyên với Trương Đình Ngữ về mấy lần ăn quỵt ở đây một năm trước, Tô Uyển chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống thôi!

"Cô biết không, tên này rất được lòng mấy cô gái nha! Một năm trước đến đây ăn không mang ví, kết quả phải đứng ngoài cửa mời khách cho tôi! Cô đoán xem! Toàn là gái!"

Trương Đình Ngữ cơ bản là nghe không thiếu chữ nào, lâu lâu sẽ đưa mắt nhìn Tô Uyển lấp ló sau cổ áo sơ mi. Không biết hai năm biệt tích đó, Tô Uyển đã sống ra sao, thật sự cũng khiến nàng có chút tò mò.

"Này này, cô mau đi làm mấy món, đói chết tôi rồi!"

Tô Uyển cằn nhằn nhăn mũi phản kháng, nàng là đến ăn cơm, không phải là ra tòa để bị vạch án! Vả lại toàn kể những thứ xấu hổ muốn chết, bộ cô không thấy tôi đang giữ hình tượng thanh niên nghiêm túc sao? Đáng ghét!!!!

"Nể tình mỹ nhân, bữa cơm này free cho cả hai đấy!"

Lão bản hào phóng quay người vào bếp đích thân trổ tài nấu nướng, lúc này Trương Đình Ngữ mới có chút buồn cười nhìn người đối diện.

"Tô tổng xem ra hai năm qua cũng đào hoa?"

"Xì, Trương tổng quá lời!"

Tô Uyển khịt khịt mũi, trên mặt viết rõ 7 chữ mà không cần nhìn cũng có thể đoán nha! "Cô thấy tôi sống tốt chỗ nào?". Bất quá điều này lại khiến tâm tình Trương Đình Ngữ tốt hẳn lên.

Chẳng mấy chốc thức ăn đã được dọn đầy bàn, toàn là món truyền thống Trung Quốc. Tô Uyển lau sạch đũa và muỗng bằng khăn giấy, sau mới đưa cho Trương Đình Ngữ dùng.

"Cô thử món này đi Trương tổng. Siêu ngon!"

Tô Uyển đẩy dĩa cá kho về phía nàng, vẻ mặt mong chờ y hệt đứa nhỏ khiến nàng có chút khó cưỡng lại. Đũa dẻ ra một miếng nhỏ bỏ vào miệng, quả thật hương vị rất tươi, gia vị không át đi vị ngọt của cá mà ngược lại còn làm gia tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở đầu lưỡi.

"Ngon chứ?"

"Ừ."

Đối với biểu tình hài lòng của người đối diện, Tô Uyển còn sung sướиɠ gấp mấy chục lần. Tuy là đói bụng lắm, nhưng so với việc len lén nhìn Trương Đình Ngữ tao nhã gắp từng miếng thức ăn thì đó mới chân chính là mỹ vị. Vừa ăn vừa tủm tỉm, nếu không biết sự tình bên trong có lẽ người ra đã sớm đưa nàng vào viện tâm thần rồi.

"Trương tổng, ngồi im nha."

"Sao cơ?"

Tô Uyển rướn người lên, vươn ngón tay lau đi vệt sốt còn đọng lại trên mép Trương Đình Ngữ. Tiếp xúc đột ngột khiến má nàng đột nhiên ửng đỏ lên lúng túng. Mà Tô Uyển ngược lại còn vô tư liếʍ đi sốt dính trên tay, hoàn toàn không để ý tới gương mặt thoáng biến sắc kia.

"Trương tổng nghĩ xem, hôm nay rảnh rỗi cả ngày, chúng ta nên đi đâu?"

Trương Đình Ngữ duy trì đều đặn động tác gắp cơm, cũng không có trả lời Tô Uyển.

"Hay đi dạo? Tôi biết một số dãy phố rất đẹp ở đây. Ý cô ra sao?"

Nếu biết rõ không thể từ chối, vì sao Tô Uyển còn hỏi làm gì. Một đường lôi kéo đến đây cũng không có sự đồng ý của nàng mà. Nhưng tựa hồ bản thân nàng cũng không có ý muốn từ chối. Đã lâu lắm rồi, nàng chưa được có một ngày nghỉ thoải mái thế này, bên cạnh bóng dáng một ai đó từ khi nào đã khắc sâu vào tim. Cáp Nhĩ Tân ngày nắng đẹp, mây đen bị gió cuốn phăng đi, vén ra bầu trời ấm áp xoa dịu những tâm hồn thổn thức và đầy khao khát yêu thương.

"Tùy cô."

P/s: Đi ăn mà cũng quỵt tiền người ta buôn bán =))))) Nhọ Uyển hư quá nha!!!! Mai mốt lão bà phải dạy dỗ lại một phen :"> công nhận là ẻm có soái thật đi nhưng Ngữ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu =))

Nói chứ sắp làm hòa rồi, ráng lên các mẹ!!!! Hôm qua up chap mà không ai cmt đc, làm An buồn ghê gớm à :((( Hôm nay cmt bù an ủi trái tim nhỏ bé của An đi =))