Buổi sáng thức giấc, Tô Uyển có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhức nhối ngồi dậy. Hôm qua vừa li khai căn hộ người kia, Tô Uyển cũng không nhớ bằng cách nào có thể trở về nhà Tề Đình, chỉ biết khi về đến nơi, hai bàn chân trần đã sớm rớm máu trầy trụa. Hành lí cũng để lại ở chỗ cầu thang quên mang đi, nàng cơ bản không có một xu trong người. May mắn Đổng Yên nhìn thấy nàng lang thang mới đem lên siêu xe mang về, nếu không Tô Uyển giờ này chắc đã yên nghỉ ở đâu rồi.
Ánh nắng sớm của Thượng Hải mùa này len lỏi qua lớp màn dày rải đầy căn phòng quen thuộc của Tô Uyển. Dù dọn đi đã lâu, thế nhưng mọi thứ đều không dính một chút bụi nào. Có lẽ Tề Đình thường ngày vẫn hay dọn dẹp, thay chăn mền. Nhớ lại ngày trước, Tô Uyển là chúa thức muộn, dù đồng hồ báo thức có réo đến hết pin, Tô Uyển cũng không màng thế sự mà lăn ra ngủ tiếp. Nhưng hôm nay lại khác, nàng có chuyện rất quan trọng cần làm.
Thời điểm Tô Uyển bước xuống giường muốn đi tắm, đầu lại bắt đầu đau nhức đến không thể chịu được. Nàng buộc mình chuyển hướng, từ trong hộc tủ lấy ra vài viên thuốc sớm đã thành tiên dược giúp bản thân vượt qua cơn đau hằng ngày dốc vào miệng, sau đó mới lê thân mình về phòng tắm. May mắn lúc dọn đi, Tô Uyển không mang theo toàn bộ đồ đạc. Nàng tiến vào phòng tắm nhỏ, xả nước nóng dội từ trên đầu xuống toàn thân. Vì sao nước rõ ràng ấm như thế, mà lòng Tô Uyển lại nguội lạnh đến vậy? Có lẽ đáng sợ nhất trên thế gian không phải là ma quỷ, cũng không phải kẻ biếи ŧɦái, mà chính là sự xa cách lòng người. Tô Uyển ngẩng mặt lên, đem nước vặn càng mạnh. Cảm giác đau rát khi từng dòng nước mạnh mẽ dội xuống mặt lại bất ngờ làm Tô Uyển thấy thoải mái.
Sau khi tắm rửa trong, Tô Uyển khoác lên người bộ đồ quen thuộc, áo thun và quần jeans,không quên bỏ tờ đơn vào balo, nàng đi ra phòng bếp, nơi có mùi thơm quen thuộc. Phải nói Tề Đình đúng là một hiền thê lương mẫu khi mà mỗi sáng đều được chứng kiến nhiều món ăn đa dạng thơm phức trên bàn ăn. Hài tử Tề An sớm đã đeo yếm ăn vào ngồi an vị trên cái ghế dành riêng cho nó đợi chờ. Cảnh này có thể nói là quá quen đi, mới đây 6 tháng trước, nàng và Tề An còn tranh nhau miếng bánh mì nướng, vậy mà bây giờ một chút sức lực đôi co Tô Uyển cũng không còn.
Dường như nhận ra Tô Uyển tiến vào, Tề Đình nghiêng đầu một chút, thanh âm ôn nhu lại vang lên.
"Tiểu Tô tử, mau ngồi vào bàn đi."
Tô Uyển tựa hồ ý thức được sự vắng bóng của Đổng Yên nên có chút tò mò. Phải biết rằng nữ nhân kia tuy công khí đầy mình nhưng lại là một tên bám vợ không buông, chỉ hận không thể hòa làm một với Tề Đình nhà nàng thôi. Vậy mà mới sáng sớm đã không thấy mặt mũi thì cũng hơi lạ đi.
"Đổng lão sư đâu rồi?"
"Nàng có việc nhà, từ hôm qua đã không có ở lại."
Tề Đình đem thức ăn bỏ ra dĩa cho Tề An và Tô Uyển mỗi người một phần, còn cố tình cho tiểu ngu ngốc thêm một cái trứng nữa. Nguyên lai hôm qua khi Đổng Yên đưa người này về, nhìn sơ đã biết nhất định có chuyện. Nhưng Tô Uyển lại cứ im lặng chui vào phòng, một câu cũng không chia sẻ cho nàng nghe. Thế nên mặc dù có lo lắng cũng không tài nào biết được hồ lô của Tô Uyển đang chứa cái gì.
Tô Uyển lại gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Bộ dáng kia nếu là ngày trước đây có lẽ Tề lão gia sẽ không ngần ngại phán rằng Tô thái thái bị Tề An giật mất kẹo nên mới buồn bực trong lòng. Còn hiện tại, ánh mắt vô hồn cùng vẻ bi thương hiện trên gương mặt của hài tử từng rất vô tư thật sự dọa sợ Tề Đình. Nếu chuyện đã vậy, chỉ còn cách nhờ Đổng Yên chỉ dạy cách hỏi han và tìm hiểu.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Tô Uyển nói câu từ biệt với đại Tề và tiểu Tề rồi đi một mạch ra khỏi tiểu khu. Nàng bắt một chiếc xe buýt đã trở nên xa lạ sau nửa năm không ngồi đến Trương thị. Một lần nữa, Tô Uyển rơi vào thế giới trầm tư của riêng mình, nhập tâm đến nỗi tờ đơn trong tay suýt chút nữa đã khiến nó nhàu nát không ra dạng gì. Mãi cho đến khi xe dừng lại ở bến gần Trương thị, Tô Uyển mới lững thững bước xuống như kẻ vô hồn.
Thời điểm Tô Uyển đứng dưới tòa cao ốc xa xỉ mà nàng từng ngày ngày đi đến, nàng mới tổng cảm thấy mọi thứ thật xa lạ. Hóa ra mới mấy tháng không đến công tác, ngay cả bảng hiệu cũng được thay mới, cả hàng cây xung quanh cũng không còn thấy nữa mà thay vào đó là những bồn hoa xinh xắn thơm lừng. Cảnh vật thay đổi còn vô thường, huống chi là lòng người vốn đã không thể một chỗ? Nàng cười khổ, nén tiếng thở dài, sau đó dẫm từng bước nặng nề vào tòa cao ốc kia.
Người làm ở bàn tiếp tân vẫn là Tống đồng nghiệp và Lý tỷ. Hai người này luôn được mệnh danh là vệ tinh siêu cấp của công ty quả không sai, lúc nào đặt chân đến cửa cũng sẽ thấy họ xì xào bàn tán chuyện gì đó rất say sưa. Mà vệ tinh thì hẳn nhiên cũng sẽ có cặp mắt cú vọ, lập tức nhìn thấy Tô Uyển tần ngần ở cửa.
"Ây cha cha Tô đại tiểu thư ah, lâu quá lâu quá mới thấy cô!"
"Ôi chao ơi, dạo này cô giảm cân sao tiểu Tô tử?"
Tống vệ tinh và Lý vệ tinh thực sự không cho Tô Uyển một chút không gian nào để hỏi han hay nghỉ thở mà cứ liên tục tấn công. Phải nói là khó khăn lắm nàng mới thoát ra khỏi công đoạn chào hỏi của hai người kia.
"Cô tìm Trương tổng sao? Nàng ấy đi rồi ah!"
Người lên tiếng suy đoán chính là Tống đồng nghiệp. Trong khi Tô Uyển còn chưa kịp hỏi là đi đâu, Lý tỷ đã nhảy xổ tới hùng hồn tuyên bố.
"Đúng đúng! Trương tổng đi cùng Diệp luật sư rồi! Mà cũng mới đi, phỏng chừng còn dưới nhà xe…"
Tô Uyển nhíu mi gắt gao khi nghe thấy tin tức tình báo đó. Vốn dĩ hôm qua hôn nhau trước cửa, hôm nay lại cùng nhau đi đâu? Đây là loại quan hệ gì đây?
Tim Tô Uyển bỗng chốc đập rất nhanh, dường như muốn đem máu dồn hết lên não để tư duy. Tờ đơn trong tay càng ngày càng bị nhàu nát, Tô Uyển bắt đầu thở dốc đấu tranh. Vốn dĩ hôm nay đến để nộp đơn từ chức, muốn bước khỏi cuộc sống người kia, vậy mà đến phút cuối lại không thể kiềm chế tâm tình rối loạn này.
Mồ hôi đổ càng ngày càng nhiều, Tô Uyển thậm chí có thể cảm nhận được từng giọt thấm ướt lưng áo thun của nàng.
"Tô Uyển, cô sao vậy?"
Tống đồng nghiệp phải dùng tay ra sức lay thân thể Tô Uyển mới đem được nàng trở về thực tại. Môi Tô Uyển bắt đầu mấp máy, bước chân lùi lại muốn chạy đi. Nhưng thực tế chứng minh hành động của nàng luôn đi trước suy nghĩ, Tô Uyển đã quay phắt người hướng về phía thang máy mà chạy thục mạng. Nàng muốn gặp Trương Đình Ngữ! Từng cái ôm ấm áp vào mỗi tối khiến nàng yên tâm tiến nhập giấc ngủ sâu, từng nụ hôn ngại ngùng chỉ dành riêng cho những lúc ở cùng nhau, từng chút một cưng chiều âu yếm mà Trương Đình Ngữ từng trao… Tô Uyển không muốn mất nó! Nàng tuyệt đối không cho phép điều đó vụt mất khỏi tầm tay! Tiếng lòng gào thét càng khiến cước bộ Tô Uyển tăng nhanh. Vết trầy xước giấu trong lớp giày cũng vì thế trở nên nhói đau vỡ ra. Nhưng Tô Uyển giờ phút này không thể cảm nhận gì khác ngoài khát vọng muốn lao đến bên người kia…
"Tô Uyển, xin…"
Người Tô Uyển lướt qua là quản lí Hàn, suýt chút nữa nàng đã đâm sầm vào người kia rồi. Điệu dáng khẩn trương cùng khuôn mặt trắng bệch của Tô Uyển đồng thời cũng dọa sợ những nhân viên xung quanh.
Thang máy nhanh chóng xuống tầng B2 gửi xe, Tô Uyển mới gấp gáp lao ra bãi gĩư xe đầy ắp đủ loại xế hộp. Trong giày có chút ướŧ áŧ, phỏng chừng máu đã thấm ra khỏi vớ rồi. Nhưng người sợ đau như nàng lúc này lại phá lệ liều mạng bước về phía trước. Từ xa nhìn đến, hình như chiếc Ferrari xanh coban của Trương Đình Ngữ vẫn chưa nổ máy rời khỏi. Lòng Tô Uyển có chút vui, cước bộ cũng như thế tăng nhanh. Nhưng dường như càng tiến gần, thanh âm kì lạ phát ra từ chiếc xe càng khiến tâm Tô Uyển chùn xuống. Nguyên lai tiếng động kia không phải nàng không nhận ra, chẳng phải là…
"Ưmm.. Ahhh… Hỗn đản… Nhanh quá tôi..Ahh…"
Giọng nói ngả ngớn yêu nghiệt mà Tô Uyển không thể quên được suốt cuộc đời này nếu không phải của Diệp Vị Đồng thì là của ai? Nhưng vì sao lại là tiếng ngâm nga rên khẽ như đang làm loại sự tình ái muội… Hơn nữa, còn là rất khoái hoạt đến nỗi thanh âm lọt cả ra ngoài mặc dù cửa kính xe là loại cách âm cực hạng. Từng tiếng nấc kẽ khổ sở của người đang rêи ɾỉ đứt quãng ngày một nhiều, cũng ngày một lớn hơn. Chỉ sợ thêm một giây phút nào nữa thôi, cơ thể yêu mị đó sẽ vỡ nát vì kɧoáı ©ảʍ.
"Đừng…Tôi muốn…Nhanh lên… Lấy ngón tay ra… Nhiều quá… Ưm!!!"
Dường như miệng của Diệp Vị Đồng bị vật khác bịt lại, thanh âm thủy chung chỉ còn tiếng ân a bị kiềm nén. Mọi thứ như thước phim quay chậm của một vở bi hài kịch được tấu riêng cho Tô Uyển.
Tim Tô Uyển chợt dừng lại một nhịp, cảm giác như có ai đó bóp nghẹn vô cùng khổ sở. Những ngón tay bị hành hạ vô tội, bám chặt vào vạt áo thun đến muốn đem kéo rách đi. Nàng cảm giác như không thể nào thở được nữa. Trăm lần, ngàn lần… Đừng là…
"Ngữ!!!!!!"
Nhịp thở chợt dừng lại theo tiếng hét lên đầy ma mị của người kia, môi Tô Uyển tự giác run rẩy giật mạnh. Nàng đang sợ! Chưa bao giờ tồn tại loại cảm giác sợ hãi này, mặc cho 14 năm trước phải sống mà không biết mình là ai, không một người thân… Mặc cho bao nhiêu lần ác mộng dằn xé tâm hồn… Tô Uyển cũng chưa từng trải qua sợ hãi tột độ đến vậy.
Thân thể nàng căng cứng, vừa muốn bước lên phía trước chứng thực, lại vừa muốn bỏ chạy. Nhưng dù là cái gì đi nữa nàng cũng không thể thực hiện được, bởi lẽ hai chân lại mang đến cảm giác như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào có thể thoát khỏi cảnh tượng địa ngục trước mắt. Cỗ tê dại từ ngực trái lan tỏa khắp người, khóa chặt mọi dây thần kinh hoạt động của nàng. Khóe mắt cũng mũi cay xè khó tả, mà màn sương sớm đã che mờ mọi thứ đang diễn ra…
Mịt mù quá… Nàng vì sao còn ở đây? Để nhìn người mình yêu hoan ái cùng người khác sao? Buồn cười quá! Nhưng… đau lắm…
P/s: Đang suy nghĩ về việc ngược luôn Tề Đổng =))))) ahihihi An thiện lương lắm!!!!
Chuyện kể em nghe =)) hôm bữa An đi thi Hình thái học, kiểu mình ôn nó cũng dính dính, mà quan trọng là nó nâng cấp lv quá cao, đọc còn không hiểu đề nó nói gì 🙁
Kiểu trên lớp(căn bậc hai của 4 là mấy) và đi thi (lấy nguyên hàm của căn bậc tỉ tỉ của xích ma blah blah) ==
Phặc phặc hụ hụ :(((((