Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối

Chương 68: Hiểu lầm chồng chất

Thời điểm Trương Đình Ngữ từ trong mộng tỉnh lại vẫn còn rất sớm. Đoán chừng mới gần sáng thôi, nàng đành nằm lại trên giường lần nữa. Dường như là cảm thấy được khí lạnh tràn vào căn phòng, Trương Đình Ngữ mới ý thức được cơ thể lõα ɭồ của bản thân trên giường, thậm chí trên trán còn vươn lại chút mồ hôi của cuộc hoan ái chỉ vừa chấm dứt. Dù trong lòng có chút bực mình tiểu ngu ngốc ham ăn nhưng cơ thể nàng vẫn rất tiếp nhận người kia mà. Lên xuống theo chu kì mãi tận 2 giờ sáng khi nàng ngất đi, Tô Uyển mới chịu buông tha cho nàng đi ngủ.

Trương Đình Ngữ có chút ngại ngùng lấy chăn đắp cho cả hai, mặt ửng đỏ dúi vào trong. Tầm mắt thoáng thấy Tô Uyển say giấc kế bên, nàng mới dám thở nhẹ nhàng ra. Đã bao lâu rồi hai người không có thời gian thế này nằm im lặng bên nhau, có lẽ là từ khi mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn đi. Nàng luôn là người về nhà sau cùng, khi mà Tô Uyển đã ngủ rồi. Mấy ngày thì không phải vấn đề, nhưng tình trạng này đã kéo dài hơn mấy tháng, tiểu ngu ngốc không biết đã nhẫn nhịn bao nhiêu rồi.

Trương Đình Ngữ vươn tay do dự vuốt ve sườn mặt Tô Uyển, ánh mắt đột nhiên trở nên mịt mù. Nàng không biết khi nào mọi thứ đổ vỡ, cũng không biết việc mình làm là đúng hay sai, nhưng chỉ cần gĩư cho Tô Uyển tránh xa mọi thứ, nàng tình nguyện đánh đổi mọi thứ.

Nàng quyết định rời giường, không nên lưu luyến thêm. Đem tóc rối loạn cột lên gọn gàng phía sau, Trương Đình Ngữ khoác vào áo ngủ kiểu áo choàng rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ. Cước bộ nàng không nhanh cũng không chậm ghé vào phòng bếp, tự làm cho mình một cốc cà phê đen đặc. Có lẽ đối với nữ nhân khác sẽ chuộng cà phê sữa hơn, nhưng đối với Trương nữ vương mà nói, cà phê càng đắng nàng mới có thể cảm nhận được vị của nó. Phàm là những thứ tầm thường thị hiếu đều không thể lọt vào mắt nàng.

Lò vi sóng báo bánh sandwich đã xong, Trương Đình Ngữ vội đem ra nhâm nhi. Đem cơ thể tựa vào bên cửa sổ phòng khách, Thượng Hải phồn hoa còn đang chìm trong giấc ngủ dài thì nàng đã không thể an giấc đứng đây suy nghĩ mông lung. Đã mấy tháng rồi, kể từ khi Tô Uyển xâm nhập vào cuộc sống của mình, Trương Đình Ngữ không có thời gian hảo hảo hưởng thụ không gian riêng tư nữa. Nghĩ đến cũng lạ, bản thân 27 năm sống khép kín như thế nào lại chấp nhận một người quen biết chưa đến 1 năm đến ở nhà riêng, còn dành hết thảy mọi thứ cho nàng ta nữa. Có lẽ nàng không muốn thừa nhận thôi, chứ ngay từ giây phút định mệnh bắt hai người gặp nhau bằng cái tình huống cẩu huyết ngày xưa đã khiến Tô Uyển trở nên vô cùng đặc biệt trong lòng nàng rồi.

Sườn mặt nhìn nghiêng của Trương Đình Ngữ rất hoàn hảo. Không phải dạng yêu nghiệt kinh diễm như của Đổng Yên, ở Trương Đình Ngữ lại là một chút nội liễm sắc sảo cùng một chút thành thục hiếm thấy. Rõ ràng cơ thể rất hoàn hảo nhưng lại bị nàng cố tình che giấu dưới lớp đồng phục công sở lớn hơn một size. Nhiều lần Tô Uyển từng nói, nếu có cơ hội thì nàng nhất định sẽ bắt Trương Đình Ngữ mặc váy bó đi làm. Nhưng đồng thời logic của Tô Uyển lại phản bác chính ý tưởng của mình vì sợ ăn dấm chua.

Trương Đình Ngữ không thể nghi ngờ là một người cuồng công việc nhưng lại biết cách hưởng thụ. Nàng đặt xuống cốc cà phê nóng đắng chát rồi rút ra điện thoại trong túi. Vừa mở màn hình, gương mặt Tô Uyển cười ngoác mồm đủ loại sắc thái liền hiện ra làm màn hình khóa, Trương Đình Ngữ khẽ cười. Ngón tay thon dài đem lên vân vê màn hình nhỏ trong tay. Phải chi nàng có thể thu nhỏ tiểu ngu ngốc để vào tim, như thế sẽ an toàn tuyệt đối, có đúng không?

Reng…Reng…

Còn chưa kịp thất thần xong, Diệp Vị Đồng đã đánh điện gọi đến. Mới có 4 giờ thôi, Diệp Vị Đồng không phải là mắc chứng khó ở cấp độ nặng chứ?

"Alo, Đồng Đồng."

"Tôi vừa phát hiện ra công ty của Triển đại nhân có tiềm năng lớn, hơn nữa là đối tác bự của tên chó đực kia nha!"

Thanh âm kích động của Diệp Vị Đồng bên kia truyền cả lửa nhiệt huyết cho Trương Đình Ngữ bên này. Suýt thì nàng đã lớn tiếng reo lên vui mừng. Cố dìm xuống xúc động, Trương Đình Ngữ nhỏ giọng hỏi lại.

"Vậy hợp đồng có triển vọng không?"

"Tất nhiên có, nhưng lại chuỗi ngày về muộn rồi. Tiểu Ngữ à, thưởng cho tớ đi ah~~~"

Diệp Vị Đồng là người sợ rắc rối, nhưng vì một số người nàng xem là quan trọng, Diệp đại tiểu thư sẵn sàng xung phong ra trận ở mọi thời điểm. Đặc biệt đối Trương Đình Ngữ, Diệp Vị Đồng lại càng khao khát loại khác tín hiệu.

Trương Đình Ngữ nhíu mày thành đoàn, tay cầm điện thoại cũng siết chặt đến trắng bệch. Chỉ mới làm lành đây… Không lẽ nàng lại mờ ám đi đi về về như thế? Chẳng khác nào nhát dao gϊếŧ chết tình yêu của hai người.

"Ah ah… Tiểu Ngữ, lát nữa gặp ở công ty. Tôi bận!"

Không biết Diệp Vị Đồng bận cái gì bên đầu dây kia, thế nhưng không cho Trương Đình Ngữ nói một câu liền cúp máy gọn gàng.

Trương Đình Ngữ thở dài. Rõ ràng biết mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nhưng lại không có cách nào khác giải quyết êm đẹp, nàng bất lực dùng hai tay ôm đầu lại. Làm sao đây? Nàng phải làm sao đây? Trương Đình Ngữ ngửa đầu ra sau sofa suy nghĩ đến nhiều tình huống, nhưng đều đưa đến một loại kết quả.

Cả buổi sáng thức sớm, Trương Đình Ngữ chỉ ngồi một chỗ đăm chiêu miên man. Mái tóc rũ xuống hai bên mang theo một chút u sầu không nên có. Chẳng mấy chốc cũng 8 giờ sáng, Tô Uyển xoay người trở mình tìm kiếm thân ảnh bên cạnh mình. Nhưng như thường lệ, mảng lạnh lẽo là thứ duy nhất đáp lại nàng. Dù có hơi thất vọng một chút nhưng nàng cũng không nên vì bản thân mà cản trở công việc của Trương Đình Ngữ. Nghĩ đến hôm qua còn liên tục "muốn" bảo bối mà tay Tô Uyển còn truyền đến cảm giác tê dại.

"Uyển, dậy rồi sao?"

Đôi mắt mở to nhìn về phía cửa phòng ngủ, Tô Uyển liền bắt gặp thân ảnh Trương Đình Ngữ mặc đồ công sở đang mỉm cười dịu dàng với mình. Tô Uyển còn nghĩ là mình nằm mơ, vội lấy hai tay dụi mắt. Đến khi xác nhận đây chính là hiện thực, mà người kia cũng không có đi làm bỏ nàng ở nhà, khóe môi Tô Uyển mới bất giác cong lên thành nửa vòng cung vô cùng vui vẻ.

"Chị chưa đi làm sao?"

"Mau dậy ăn sáng đi thân ái!"

Trương Đình Ngữ tiến lên về phía Tô Uyển vuốt ve sườn mặt tiểu ngu ngốc. Nghĩ đến điều sắp nói, không biết nụ cười này có còn tươi tắn như thế này được không? Ngón tay lạnh lẽo vân vê môi Tô Uyển, Trương Đình Ngữ kiềm không được đặt xuống nụ hôn nhẹ nhàng.

"Ah…"

Tô Uyển mới sáng sớm đã bị kinh hách, hai tay bất giác ôm lấy cả cơ thể bảo bối đem vùi vào lòng mình. Không biết động lực nào khiến bảo bối chủ động hôn mình nhưng Tô Uyển cũng không bỏ qua cơ hội hiếm có.

"Mau dậy đánh răng đi…"

Trương Đình Ngữ thở dốc ngã vào lòng Tô Uyển, mặc dù có hơi vô lực nhưng nàng cũng không vì thế quên đi mục đích chính của việc đi làm trễ hôm nay.

"Ân. Chờ em!"

Dường như là ngay lập tức sau đó, Tô Uyển vội vã tung chăn gối chạy về phía phòng tắm. Mắt thấy bộ đồ được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, tâm Tô Uyển càng trở nên vui vẻ hơn. Nàng dùng tốc độ ánh sáng trút bỏ y phục trên người, tắm rửa thơm phưng phức, đánh răng rửa mặt thật kĩ càng mới bước ra phòng ăn. Tấm lưng của Trương Đình Ngữ từ lúc nào đã đưa về phía cửa, hình như đang chuẩn bị thức ăn cho nàng.

"Chào buổi sáng, bảo bối."

Tô Uyển nhảy bổ về phía trước ôm eo Trương Đình Ngữ, suýt chút nữa khiến người kia kinh ngạc làm rớt miếng trứng mới chiên. Nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm hài tử cùng mùi hương trên người, Trương Đình Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm dựa vào thân ái sau lưng.

"Không được hồ nháo, mau ra bàn ăn."

"Tuân mệnh vợ yêu!"

Tô Uyển thực sự rất vui. Đã lâu rồi Trương Đình Ngữ không có làm đồ ăn cho nàng, có trời mới biết nàng có bao nhiêu nhớ tài trù nghệ của người kia nha. Công nhận là không thể so sánh với nhà hàng cao cấp nhưng Trương Đình Ngữ không thể nghi ngờ là một người vợ đảm việc nhà, giỏi việc nước. Thức ăn lúc nào cũng vừa miệng Tô Uyển, đôi khi còn ngon hơn Tề Đình làm nữa.

Món hôm nay là bánh mì tình yêu ốp la. Dĩ nhiên đây là loại Tô Uyển tự đặt rồi! Nhưng bất quá Tô Uyển cũng rất thích, liền không suy nghĩ cầm muỗng nĩa lên bắt đầu buổi sáng.

"Ngon quá!"

"Tô Uyển, chị…"

Hai người cùng lúc thốt ra lời muốn nói, chỉ khác một người thì hạnh phúc, người đối diện lại vô cùng khó xử không biết mở lời làm sao. Tô Uyển tựa hồ nhận ra điểm khác thường, cũng nhíu mày chăm chú lắng nghe.

"Uyển… Thời gian này, em có thể dọn về nhà Tề Đình được không?"

Tô Uyển còn tưởng bản thân mình nghe nhầm. Miệng nhai bánh mì cũng dừng lại động tác chăm chăm nhìn người đối diện.

"Chị nói gì?"

"Chị…"

Trương Đình Ngữ không biết nên nói như nào cho tiểu ngu ngốc hiểu lòng nàng, chỉ biết ngay lúc này thì đó mới là cách tốt nhất để giữ Tô Uyển tránh xa mọi chuyện. Cả buổi suy nghĩ, cuối cùng nàng mới có thể nghĩ ra cách vẹn toàn như vậy. Nhưng tựa hồ khi nhìn vào mắt Tô Uyển đang kinh ngạc lại không có chút cảm thông cho việc nàng đang làm. Trương Đình Ngữ cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên gối bấu chặt lấy mảng da thịt dưới lớp váy. Chưa bao giờ Trương tổng lại bày ra bộ dáng chật vật như thế trước mặt người khác, nhất là những người thân cận xung quanh.

"Chị đang nói đùa phải không?"

Tô Uyển vứt miếng bánh mì trên bàn, mạnh mẽ đứng dậy đập tay tạo ra thanh âm lớn tựa như nhịp tim nàng lúc này.

"Chị nói là sự thật… Uyển, em bình tĩnh… "

Renggg… Renggg

Khi Trương Đình Ngữ chưa kịp nói dứt câu thì điện thoại nàng lại một lần nữa vang lên. Bất quá khi nhìn thấy dòng chữ Diệp Vị Đồng hiện lên, Tô Uyển nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay giật lấy điện thoại ở trên bàn.

"Vì cái gì?"

Chuông điện thoại lần một bị Tô Uyển tắt đi. Nhưng hình như người kia không có ý định buông tha, hồi chuông thứ hai mau chóng vang lên. Trương Đình Ngữ sốt ruột muốn biết Diệp Vị Đồng vì sao lại gấp gáp đến vậy, liền đứng dậy đối diện Tô Uyển, thanh âm có phần lãnh mạc vang lên.

"Trả cho chị điện thoại."

Tô Uyển thở dốc ngày càng trầm trọng. Vì cái gì mà chỉ cần điện thoại vừa reo thì sắc mặt của Trương Đình Ngữ liền thay đổi 180 độ như vậy? Hơn nữa người gọi lại là Diệp Vị Đồng?

"Vì cái gì bắt em dọn về nhà Tề Đình?"

"Trả cho chị!"

Tựa hồ là hét lên, Trương Đình Ngữ không thể không nóng lòng khi những hồi chuông cứ đều đều vang lên, hẳn là có chuyện không hay xảy ra rồi. Nàng bước ra khỏi bàn ăn, đưa tay muốn giật lấy điện thoại từ Tô Uyển, nhưng người kia đã kịp phản ứng, dùng cả thân thể giấu đi điện thoại.

"Uyển! Đừng nháo nữa mau đưa chị!"

Điện thoại trên tay bị mạnh mẽ giật đi, khí lực tuyệt đối không thể xem thường, đến nỗi suýt chút nữa đã khiến nàng ngã nhào ra trước. Tô Uyển im lặng đứng một bên thở dốc, chưa bao giờ nàng cảm thấy tức giận như hiện tại…

Đợi khi Trương Đình Ngữ cúp máy, Tô Uyển mới cười khổ xoay lưng đi.

"Uyển…"

Trương Đình Ngữ có chút khẩn trương gọi lại Tô Uyển, vươn tay muốn nắm lấy bàn tay kia. Nhưng Tô Uyển lại một lần nữa phản ứng nhanh hơn, đem tay Trương Đình Ngữ hất ra.

"Đi chứ gì? Em đi cho chị vừa lòng!"

P/s: Mới đó còn ngọt ngào 🙁 Nhưng thôi, ngược cho nó logic các bạn ạ =))

Uyển có cái trẻ con của Uyển, Ngữ có cái sai của Ngữ. Nói chung mẹ An không đồng tình với cách làm của hai đứa xíu nào… Nhưng phải có chông gai, người ta mới biết quý trọng. Đúng không? :))

Đổng Yên và Tề Đình thành đôi rồi, vẫn đang hạnh phúc đợi chờ điều tiếp theo xảy đến =)))) An đang suy nghĩ, không biết có nên ngược miên man, ngược triền miên, ngược, ngược nữa… Ngược cho đến khi không ai đọc truyện mềnh nữa =))))))

Nói chứ dạo này ngược, ế ẩm dễ sợ… ~~