Tô Uyển mơ thấy mình khi dễ bảo bối đến muốn ngất đi vì kiệt sức, chính là loại lăn qua lăn lại rất lâu cùng bộ dáng kiều mị. Nàng cười da^ʍ tà từ từ hưởng thụ giấc mơ ướŧ áŧ như thật đó, cho đến tận 8 giờ hơn, Tô Uyển mới lờ mờ có cảm giác tứ chi.
Nhíu mi đem cảnh vật thu vào tầm mắt, Tô Uyển nhận ra ngay nơi đang nằm là trong phòng ngủ của Trương Đình Ngữ. Đầu có hơi đau đi… Hình như hôm qua nàng ngồi ở sofa đợi bảo bối đi tắm, không kiềm được lòng liền lấy chai rượu để chõng chơ trên bàn nốc liền mấy ly. Sau đó lão bà đi tới hỏi han… Sau đó… A…. Ưmm…. Không có nhớ…
Tô Uyển vò đầu bứt tai một hồi, tầm mắt liền bị cảnh tưởng hỗn loạn trên giường dọa chết khϊếp. Ga giường bộ dáng nhăn nhúm khó coi, mà ngón tay của nàng cũng là nhức mỏi đến bất thường. Không phải là giấc mơ hôm qua là thật chứ… Từ từ…
Tô Uyển bình tâm một hồi, kí ức về tối qua cũng dần dần tràn về. Trương Đình Ngữ kiều mị nằm dưới thân nàng rêи ɾỉ, vẻ mặt ửng hồng cùng thanh âm nỉ non như muốn đem tâm nàng bức điên, cơ thể nóng ran chỉ muốn hung hăng khi dễ bảo bối. Điên cuồng giao hoan, liên tục đòi hỏi, thân thể triền miên gắt gao quấn quít… Tất cả hiện lên trong đầu Tô Uyển như thước phim LV đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Ngây ngốc gì vậy?"
Thanh âm ôn nhu vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của tiểu ngu ngốc. Tô Uyển mím môi ngước lên, thân ảnh của Trương Đình Ngữ với bộ sơ mi công sở tinh tế thường lệ liền hiện ra ở cửa. Trương Đình Ngữ lướt nhanh qua bên giường, khóe môi nhìn Tô Uyển còn mê ngủ đang ngây ngốc nhìn nàng. Trong lòng có chút buồn cười, rõ ràng tối qua có bao nhiêu bá đạo, giờ phút này lại như hài tử cực đáng yêu. Trương Đình Ngữ đem ngón tay thon dài lên chỉnh lại tóc cho lão công.
"Ngữ… "
Tô Uyển ngượng ngùng cúi đầu, không biết nên mở lời làm sao. Lỡ đâu bảo bối không thuận tình, đem lương nàng trừ hết! À không, là đem nàng đuổi ra khỏi công ty thì khổ nha!
"Thân ái, mau rời giường. Nếu trễ nữa, chị sẽ không còn cách nào gĩư lương cho em đâu."
Trương Đình Ngữ không biết tiểu ngu ngốc của nàng nghĩ cái gì mà thất thần cùng ngại ngùng như hài tử biết lỗi. Nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm ôn nhu vang lên, Tô Uyển không một tia do dự ngẩng đầu nhíu mi.
"Ngữ không giận em sao?"
Tô Uyển hồ nghi nắm lấy tay bảo bối đặt lên tim. Nàng lo sợ bảo bối sẽ giận, sẽ không thương nàng nữa nha!
Trương Đình Ngữ bị câu nói của Tô sắc lang làm kinh ngạc. Hóa ra là lo lắng chuyện này. Khi dễ cũng đã khi dễ rồi, vả lại tối qua…cũng…thoải mái đi… Nghĩ đến bản thân thanh tâm quả dục suốt 26 năm không ngờ lại tiềm tàng nhiều du͙© vọиɠ đến như vậy. Cơ thể nàng như chìm trong biển sắc mãnh liệt của tiểu sắc lang, không ngừng nở rộ rêи ɾỉ. Trương Đình Ngữ đỏ mặt, nguyên lai giữa hai chân vẫn còn cảm giác tê dại khó tả như dư âm của cuộc hoan ái đến gần sáng hôm qua.
"Dậy đi! Mau ra ăn sáng!"
Trương Đình Ngữ quay người đi, bỏ lại Tô Uyển ngây ngốc ngồi trên giường… Cả nửa ngày sau, Tô Uyển mới ngộ ra chân lí, bắt đầu cười điên dại lăn qua lăn lại!!!!!
Tô Uyển tắm rửa sạch sẽ xong liền khoác lên bộ đồng phục đã được bảo bối ủi phẳng phiu đặt sẵn trong phòng tắm, sau đó hí ha hí hửng bước ra phòng ăn. Trông thấy thân ảnh nàng yêu nhất đang bận rộn một đoàn thu dọn chuẩn bị thức ăn cho cả hai, trong lòng Tô Uyển lại dâng lên tư vị khó tả. Nàng tiến lên, từ phía sau vươn tay ôm eo lão bà mỹ nhân.
"Uyển…"
"Ngữ, sao chị có thể đẹp đến như vậy?"
Tô Uyển vén tóc bảo bối sang bên kia, lập tức đặt môi lên cổ trắng nõn khiến nàng mê luyến mưa hôn mãnh liệt. Vòng tay Tô Uyển siết chặt cơ thể người kia, ấm áp gắt gao đến không thể nào tách rời. Nếu thời gian có thể dừng lại, Tô Uyển rất mong có thể cùng lão bà trải qua những ngày tháng yên bình như thế này.
Trương Đình Ngữ cảm giác lưỡi ướŧ áŧ của sắc lang đã chạm đến điểm mẫn cảm của bản thân, chỉ sợ nếu không dừng lại thì cả hai sẽ không thể đi làm được. Nàng kiên quyết muốn gỡ tay Tô Uyển ra, nhưng khí lực dường như lại không đủ, khiến cho tiểu ngu ngốc càng trở nên càn rỡ xoay người nàng lại, trực tiếp đặt nàng lên bàn bếp phía sau mà nhào tới.
"Không được…Uyển! Chúng ta phải đi…ưm…"
Hai khỏa cách lớp sơ mi bị dày vò mãnh liệt làm nàng không kiềm được tiếng ưm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tô Uyển lại khẩn cấp cởi nút sơ mi Trương Đình Ngữ,tay luồn vào trong xoa nắn hai khỏa no đủ.
"Uyển…Đừng mà…"
"Trách chị quá đẹp thôi."
Rêи ɾỉ, vặn vẹo, nở rộ… Lại một buổi sáng triền miên đầy xuân sắc….
Cuối cùng sau cơn náo loạn thì Trương Đình Ngữ cũng không còn đủ sức lực lái xe nữa, cả hai đành bắt chiếc taxi đến Trương thị đi làm. Vốn dĩ Tô Uyển muốn rủ lão bà trốn làm, nhưng mà đệ nhất siêu cấp nghiêm túc tổng tài mỹ nhân lại không cấp phép lười biếng cho nên nàng không còn cách nào là lết đi làm thôi. Vừa đến Trương thị, Trương Đình Ngữ liền khôi phục bộ dáng băng lãnh như ngày thường.
"Trương tổng, Phương tổng đợi cô đã lâu."
Quản lí Hàn từ xa nhìn thấy đại tổng tài liền chạy lại báo cáo lập tức. Bây giờ đã hơn muốn sắp 10 giờ sáng, mà Phương tổng đã đợi ở đây từ 8 giờ. Ai nấy trong Trương thị đều vô cùng nóng ruột nhưng điện thoại của Trương Đình Ngữ lại nằm ở vùng phủ phê rồi.
"Vậy sao? Phương tổng có hẹn trước không?"
Trương Đình Ngữ nhớ rất rõ lịch trình, bất quá buổi hẹn giao dịch lấy hiệp đàm là tối nay, chứ không phải sáng. Tô Uyển bên cạnh cũng ghi nhớ lịch trình rành mạch, nhẩm nhẩm mấy câu cũng bổ sung với ý nghĩ của bảo bối.
"Không có đâu Ng…Trương tổng."
Trương Đình Ngữ nhíu mi hồ nghi, nhưng thôi, khách hàng cũng đã tới, tiếp vẫn là trách nhiệm của nàng. Nghĩ là làm, nàng liền sải bước đi về phía phòng tổng tài. Tô Uyển tuy có chút khó chịu tên Phương tổng này nhưng mà cũng không được đặt tư thù lên trên quyền lợi công ty. Nàng rảo bước đến phòng chờ cao cấp mời Phương tổng đến chỗ bảo bối.
Vốn hiệp đàm đã được Trương Đình Ngữ chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ đến ngày bàn bạc cân nhắc này thôi nên khi Tô Uyển cùng Phương tổng đẩy cửa bước vào, Trương nữ vương đã ngồi ngay ngắn trên sofa chờ đợi. Phương Trực vừa tiến nhập đã nở nụ cười gian, rảo bước đến bên Trương Đình Ngữ rất nhanh.
"Trương tổng, đã lâu không gặp."
Phương Trực vươn tay ôm Trương Đình Ngữ không chút do dự, cư nhiên thân mật bất ngờ. Cả Tô Uyển và Trương Đình Ngữ đều bị kinh hách trước hành động này. Ánh mắt Tô Uyển đột nhiên trở nên khẩn trương, toan tiến lên đem Phương Trực gỡ ra nhưng lại bị Trương Đình Ngữ ra hiệu đừng làm càn.
"Phương tổng, đã lâu không gặp. Ngài khỏe chứ?"
Trương Đình Ngữ nhẹ nhàng tạo khoảng cách giữa hai người. Nguyên lai Phương Trực là quý tử của Phương đại đương gia đầy quyền lực, là người mà không phải ai cũng có thể chọc đến, ngay cả Trương thị. Hơn nữa tập đoàn Siêu Động lại là đối tác lớn hỗ trợ vốn rất nhiều cho Trương thị.
"Khỏe. Ha ha, Trương tổng ngày một xinh đẹp hơn."
Phương Trực cười thâm ý, tìm chỗ ngồi trên sofa nhưng ánh mắt không hề rời Trương Đình Ngữ. Có thể nhìn ra Phương Trực là tên công tử trẻ tuổi thành thục. Sở dĩ gọi là thành thục bởi vì thông qua ánh mắt của hắn, người ta không thể đoán được hắn đang suy tính cái gì. Thông thường khi kí hợp đồng với người khác, hắn chỉ thành giao khi đối phương là mỹ nhân, hay là bậc tiền bối hắn kính nể. Tuổi Phương Trực còn rất trẻ, 28 tuổi mà đã trở thành CEO của một tập đoàn lớn đủ chứng tỏ Phương Trực không phải nhân vật tầm thường.
Trương Đình Ngữ cười hòa nhã đem bản thân đối diện Phương Trực ngồi xuống.
"Phương tổng quá khen. Chính là Siêu Động ngày một lớn mạnh, Phương tổng lại ngày một thâm tường đi."
Phương Trực hài lòng nở nụ cười, chân gác lên chân còn lại bộ dáng quý tộc nhìn Trương Đình Ngữ, tầm mắt hắn lại bắt gặp Tô Uyển đang lò mò ngồi xuống bên cạnh Trương mỹ nhân. Lại thêm một hảo mỹ nhân? Ý cười của Phương Trực càng đậm hơn.
"Trương tổng, điều khoản lần trước chúng ra đã thảo luận, tôi tổng cảm thấy còn chút điểm không phù hợp."
Trương Đình Ngữ đã sớm đoán được vấn đề của sơ hở nên đã đem hiệp đàm lần này soạn lại hoàn hảo. Lần trước còn bận tâm Tô Uyển khiến tâm trí nàng không thể tập trung vào công việc như thường lệ, bất quá sơ sót cũng không lớn. Nàng đưa ra bản hiệp đàm mới đến trước mặt Phương Trực.
"Mời Phương Tổng xem qua, tôi đã cân nhắc lại nhiều điều khoản."
Phương Trực nhếch mi có hơi bất ngờ. Không ngờ Trương Đình Ngữ lại thông minh và sắc bén như vậy, chỉ mới đề cập đến vài vấn đề đã sớm bị đoán ra. Nguyên lai tin đồn về đại mỹ nữ trên thương trường ngoài đệ nhất Hạ Tử Nhiễm đại tổng tài của Hạ thị trên cơ hắn thì Phương Trực cũng chưa từng công nhận ai có khả năng bách chiến bách thắng, nhưng có lẽ bây giờ hắn phải xem xét lại rồi.
Phương Trực cầm bản hiệp đàm nghiền ngẫm, con ngươi lướt nhanh phân tích từng số liệu. Tất cả đều rất chuẩn xác và hợp lí. Xem ra Trương thị cũng rất coi trọng lần hợp tác này.
"Trương tổng, vì sao lợi ích của nhân viên lại cao như thế?"
"Phương tổng, một tập đoàn được xây dựng trên cơ sở nào?"
Phương Trực bị bất ngờ hỏi lại nhưng 7,8 phần đã đoán ra ý đồ của Trương Đình Ngữ. Hắn đóng lại hiệp đàm, rất nhanh nảy ra ý tưởng nhỏ.
"Trương tổng, tôi cần một ít thời gian cần nhắc. Chi bằng tối nay chúng ta cùng dùng cơm, tôi sẽ cho cô câu trả lời thích đáng?"
Trương Đình Ngữ không hiểu bản hiệp đàm có vấn đề chỗ nào, rõ ràng đã hết sức hoàn hảo đến từng điểm nhỏ, nhưng Phương Trực vẫn không chịu đồng ý ngay, e là có huyền cơ ở trong. Vốn bản hiệp đàm này Phương Trực chỉ cần nhìn qua cũng muốn kí ngay, nhưng hợp tác với Trương Đình Ngữ lại khiến hắn hưng phấn muốn khám phá con người thoạt nhìn rất hòa nhã nhưng lại ẩn chứa băng lãnh ngạo kiều.
"Trương tổng đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn chúng ta có nhiều thời gian tìm hiểu hơn thôi. Bữa cơm tối tôi mờ, cô cùng tiểu thư kí nhất định phải đến, được chứ?"
Phương Trực đợi cả ngày cũng không có câu trả lời mà chỉ có tiếng ngòi bút chì Tô Uyển gãy mạnh vang lên trong không khí. Không phải hắn chưa từng mời Trương Đình Ngữ ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị mỹ nhân viện lí do bận rộn để từ chối. Nay có cơ hội tiếp cận, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nhìn đến tiểu thư kí ngây thơ bên cạnh, tuy khí chất có chút bất đồng với loại con gái hắn thích nhưng nếu dùng để mua vui, hẳn là không tệ đi.
Trương Đình Ngữ lâm vào thế khó xử. Không phải nàng không biết ý đồ của Phương Trực, nhưng nếu không đồng ý, rất có thể sẽ không thành giao được. Dù sao cũng là một bữa cơm thôi, sẽ không thể phát sinh cái gì. Hơn nữa Phương Trực cũng là người có danh tiếng, sẽ không làm càn.
"Được. Vậy tối nay chúng ta gặp lại."
Phương Trực thỏa mãn đứng lên, bắt tay Trương Đình Ngữ một cái mới ly khai khỏi văn phòng tổng tài. Tô Uyển nhìn theo bóng lưng hắn đi ra mà lòng nổi lên lửa không thể kiềm được. Nếu không phải hắn là đối tác lớn thì nàng sớm đã nhào vô cấu xé từ khoảnh khắc dám ôm bảo bối nhà nàng rồi.
"Tiểu ngu ngốc, em nghĩ gì vậy?"
Tô Uyển trề môi làm mặt giận dữ với bảo bối, không thèm nói chuyện nữa. Hẹn ăn cơm là cái cớ tiếp cận vậy mà cũng đồng ý được, Tô Uyển vô cùng ủy khuất ăn hết mấy bình giấm chua!
"Thân ái, em ghen sao?"
Trương Đình Ngữ biết Tô Uyển nãy giờ ngồi bên cạnh rất nóng ruột nhưng nàng cũng không có cách nào khác nha!
"Ai ghen? Chị mới đáng ghét!"
"Ngoan nào. Tối nay cùng đi với chị, sau đó cùng về nhà ăn khuya được không?"
Tô Uyển bị Trương Đình Ngữ ôm chặt trong lòng, không nói được câu nào. Nguyên lai nàng cũng không ngốc, làm sao không biết được đây là xả giao chứ! Nhưng lửa hờn cũng không cách nào dập nhanh như vậy nha!
"Có thật không?"
Quả là hài tử, dụ cũng rất dễ!
"Thật! Ngoan đi, mau chuẩn bị tài liệu tối nay, biết không?"
Trương lão bản nhéo mũi Tô Uyển, cười ôn nhu hôn lên chóp mũi mới khi dễ xong mới đem tiểu ngu ngốc thả về chuồng. Tối này bằng mọi giá nàng cũng phải thành giao với Phương Trực.
P/s: Nam phụ BH xuất hiện =))))) Các mẹ ạ An muốn có một thông báo nho nhỏ. Sắp tới là bước ngoặt lớn của truyện nên An sẽ nghỉ một thời gian để viết xong mới đăng chap lại nha!
An nghĩ ai cũng muốn một lượt nên thôi chịu khó đợi An nha =)))) có thể 1,2 tuần gì sẽ trở lại thôi. Các mẹ ủng hộ An hămmmmmm >…< Cmt làm động lực cho tui mạnh mẽ coi =)))))
#mãiyêu